Dư Lạc bình tĩnh hơn so với những người cùng tuổi, nhưng lúc này cũng không khỏi hoảng sợ. Cô muốn ngăn cản nhưng lại bị hất ngã xuống đất, đầu gối bị trầy xước.
Cô ngước lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Lộ Tinh Lâm qua khe hở giữa đám đông.
“Lộ Tinh Lâm.”
Cô đỏ hoe mắt, sợ Lộ Tinh Lâm sẽ xả ra chuyện, giọng nói mang theo nức nở: “Lộ... Lộ Tinh Lâm... chạy đi...”
Tại sao anh lại vì cô mà ra mặt, tại sao phải lao tới..... rõ ràng cô không phản ứng là được rồi, tại sao anh lại đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm như vậy?
Tiếng chai vỡ và tiếng kêu đau đớn vang lên, nhưng không ai trong đám đông dám tiến lại gần. Dư Lạc đứng dậy mấy lần muốn ngăn cản, nhưng đều bị đẩy ngã.
Cú ngã cuối cùng lực đạo quá mạnh khiến cô ngồi bệt xuống đất, trẹo chân, không thể đứng dậy được.
Thế giới bỗng chốc tối sầm lại.
Tay Dư Lạc run rẩy, gắng sức muốn đứng dậy, mắt vẫn dõi theo Lộ Tinh Lâm, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng anh, mờ mờ lại xa xăm.
Anh đang cố gắng thoát ra, đang chiến đấu vì cô.
Loading...
Dư Lạc thậm chí đã quên gọi cảnh sát, chỉ nhớ rằng trước khi cảnh sát đến, con d.a.o của tên côn đồ đã đ.â.m vào vai Lộ Tinh Lâm.
Tiếng d.a.o rơi xuống đất vang lên, nhưng cô không nghe thấy rõ nữa.
Chỉ còn lại một màu đỏ thẫm trong tầm mắt...
Sau khi cảnh sát đến, họ bắt giữ đám côn đồ, thấy Lộ Tinh Lâm bị thương nên lập tức đưa anh lên xe cứu thương để băng bó, nhưng không ngờ anh chỉ cau mày.
Sau đó anh đi về phía Dư Lạc, cúi xuống nhìn cô, thấy bàn chân cô sưng phồng, lại cúi người xuống định bế cô lên.
Chiếc váy của Dư Lạc ngắn, nếu bị bế hoặc cõng, chắc chắn váy sẽ bị kéo lên, đối với một cô gái, dù có mặc quần bảo hộ cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Vì vậy, trước khi bế cô, Lộ Tinh Lâm đã cởi chiếc áo phông dính m.á.u của mình và khoác lên đùi cô, giọng điệu bình thản, như thể đó không phải là m.á.u của anh.
“Có hơi bẩn, cậu chịu khó dùng tạm.”
Cảnh sát: "..."
"Cậu qua đây, để chúng tôi cõng cô gái này."
Lộ Tinh Lâm: "Cô ấy sợ người lạ."
"Chúng tôi là cảnh sát chứ không phải kẻ xấu!" Cảnh sát nhất thời nghẹn lời, "Nhanh đi xử lý vết thương của cậu ngay! Vết thương lớn thế này, chắc chắn sẽ để lại sẹo, bây giờ người trẻ tuổi sức khỏe thật tốt nhỉ?"
Bị thương nặng như vậy mà vẫn còn tâm tư đi lo cho người khác.
Khi bác sĩ xử lý vết thương cho anh, Lộ Tinh Lâm không kêu đau một câu, thậm chí còn nhướng mày trêu cô.
"Thế nào? Một chọi ba, bạn cùng bàn của cậu giỏi không?"
Dư Lạc không có tâm trí đâu mà đùa cợt với anh, cô nhìn chăm chú vào vai của anh, vừa nức nở vừa nghiêm giọng trách mắng.
"Lộ Tinh Lâm! Lần sau không được làm mấy chuyện nguy hiểm như thế nữa..."
"Rõ ràng tôi chỉ cần không quan tâm đến bọn họ là được..."
Nghe vậy, Lộ Tinh Lâm lập tức thu lại nụ cười ngông nghênh vừa rồi, nghiêm túc nói: "Cậu chỉ mặc một chiếc váy xinh đẹp, cậu có lỗi gì?"
Dư Lạc đột nhiên quên mất mình định phản bác.
"Tôi không có..." Cô lúng túng, "Tôi không nghĩ mình sai, chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết phải gây xung đột."
Lộ Tinh Lâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tiếp tục nói: "Bây giờ cậu nghĩ, không để ý bọn họ là xong, tránh được xung đột. Nhưng lần sau thì sao? Sau này thì sao?"
"Lần nào cậu gặp tình huống như vậy cũng đều trốn tránh."
"Vậy sau này, ai còn dám mặc váy nữa?"
Lần đầu tiên, Dư Lạc bị logic của Lộ Tinh Lâm làm cho cứng họng, không biết trả lời thế nào.
Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ không muốn cậu bị thương vì tôi."
"Tôi tình nguyện." Lộ Tinh Lâm từ từ ngước lên, nhìn cô rồi nhe răng cười.
Lộ Tinh Lâm có hai chiếc răng nanh, trông sắc nhọn đến mức có thể làm người khác bị thương, nhưng hôm đó, Dư Lạc lại cảm thấy răng nanh của Lộ Tinh Lâm rất đẹp.
Đẹp đến mức khiến người ta muốn bị anh cắn.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, ánh nắng hoàng hôn mùa hè vẫn còn bỏng rát, xe phun nước đi ngang qua họ, những tia nước li ti tạo thành một cầu vồng nhỏ trong ánh hoàng hôn.
Những giọt nước rơi lấp lánh trong không trung.
Trong đôi mắt của Lộ Tinh Lâm phản chiếu ánh sáng lấp lánh, anh đột ngột nghiêng người, tiến lại gần cô, hơi thở của thiếu niên nóng hơn cả ánh nắng mùa hè.
Đó là lần đầu tiên Dư Lạc không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Khoảnh khắc rung động ấy, cùng với nụ cười xấu xa, giọng điệu tự tin, tùy ý nhưng đầy kiêu ngạo của anh.
"Dư Lạc, cậu xong rồi."
"Đời này cậu sẽ không bao giờ quên được Lộ Tinh Lâm."
Không bao giờ quên được thiếu niên sẵn sàng lao vào trận chiến vì cô, liều mạng đấu tranh.
Lời anh nói đã thành sự thật.
Dư Lạc quả thực không thể quên được.
Đột nhiên nhớ lại những điều này, trái tim Dư Lạc thắt lại, cô vội đóng máy tính, cầm điện thoại rồi mở cửa, định ra ngoài ban công để hít thở không khí.
Thực ra, cô đã từng nghĩ.
Nhiều năm trôi qua như vậy, có phải cô vẫn còn nợ Lộ Tinh Lâm một lời giải thích, một lời xin lỗi?
Nhưng khi gặp lại dáng vẻ lông bông, bất cần của Lộ Tinh Lâm, cô lại cảm thấy.... thôi bỏ qua.
Bây giờ tốt nhất chỉ hoàn thành công việc, đừng gây thêm chuyện phiền phức gì nữa, gặp lại người yêu cũ không thích hợp để hàn huyên, nói nhiều về quá khứ chỉ càng ảnh hưởng đến cách cả hai xử lý tình cảm hiện tại.
Giống như bây giờ, cô chỉ mới nhớ lại một số đoạn hồi ức trước đây, đã cảm thấy tâm trí mình hỗn loạn hơn rồi.
Tỉnh táo lại nào!
Dư Lạc bước ra ngoài hóng gió, từ trong túi áo lấy ra một cây kẹo mút nhét vào miệng.
Không khí đêm khuya tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi, vừa nãy trời đã đổ một cơn mưa lớn, nước trên mái nhà vẫn còn nhỏ giọt. Cô giơ tay hứng lấy những giọt nước đang rơi, cảm nhận sự mát lạnh trong lòng bàn tay.
Khi cuối cùng cảm thấy tâm trạng mình đã bình tĩnh trở lại, Dư Lạc vừa định xoay người trở về.
Hành lang vắng vẻ đột nhiên vang lên tiếng kéo lê bàn ghế kỳ quái, trái tim Dư Lạc đập loạn xạ, cô giật mình quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng kỳ lạ lướt qua hành lang xa xa.
Hành lang mờ tối với ánh sáng trắng nhấp nháy của đèn huỳnh quang, đèn nhấp nháy vài lần rồi tắt.
A a a a a a!!! Không ai nói với cô chỗ này có ma mà!!!
Hy vọng chỉ là cô nhìn nhầm...
Đối với một người nhát gan như cô, đây quả thực là tin dữ lớn nhất trên đời.