Chỉ riêng số bồ hoàng sống mua về đã tốn ba lượng bạc, chưa kể còn phải tốn công sức mấy ngày liền trong bếp của quán trọ. Giá này thấp hơn giá thị trường rất nhiều.
"Cái gì?" Ngân Tranh nhảy dựng lên, "Chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Bồ hoàng sống cũng không chỉ có giá này!"
Chưởng quầy gói ghém túi giấy lại, vẫn giữ nguyên vẻ mặt uể oải, chỉ tay ra cửa, giọng điệu không chút khách khí: "Chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu thấy ít thì rẽ trái, đi thẳng là đến y quán Hạnh Lâm Đường. Nơi đó làm ăn lớn, cô nương cứ thử xem, biết đâu được trả thêm chút đỉnh."
Vẻ mặt bất cần đời của hắn ta thật khiến người ta tức chết, Ngân Tranh còn định cãi lý thì Lục Đồng đã đẩy túi giấy về phía đối phương: "Ba lượng thì ba lượng."
Thấy vậy, nụ cười trên mặt nam nhân trẻ tuổi có vẻ chân thành hơn một chút, hắn ta dặn dò tiểu nhị: "A Thành, lấy bạc đi!"
Tiểu nhị tên A Thành nhanh chóng lấy một góc bạc vụn, Lục Đồng nhận lấy, lại lấy từ trong bọc vải ra hai thứ được gói bằng giấy dầu.
Chưởng quầy nhíu mày: "Đây là gì?"
Lục Đồng: "Trà thuốc."
Chưởng quầy đẩy gói trà thuốc về phía Lục Đồng, cười nhạt không mấy thành ý: "Xin lỗi cô nương, y quán chúng tôi không thu mua trà thuốc."
"Không cần tiền, coi như biếu không." Lục Đồng đặt gói trà thuốc lên bàn, "Uống vào có thể giảm nghẹt mũi, sổ mũi, tặng chưởng quầy hai gói. Nếu hài lòng có thể tặng thêm." Nàng nói: "Tôi ở quán trọ Lai Nghi, dưới chân cầu Lạc Nguyệt."
Loading...
Chưởng quầy nhìn Lục Đồng, Lục Đồng thản nhiên nhìn lại hắn, một lúc sau, nam nhân trẻ tuổi bĩu môi, cất hai gói trà thuốc đi, phẩy tay nói: "Vậy thì đa tạ cô nương."
Lục Đồng không nói gì thêm, cùng Ngân Tranh rời đi.
Chờ hai người đi khuất, tiểu nhị tiến lại gần, khó hiểu hỏi: "Chưởng quầy, bình thường thu mua bồ hoàng than đều là năm lượng bạc, sao hôm nay đột nhiên lại đổi giá? Hơn nữa ba lượng bạc là giá của bồ hoàng sống, chẳng kiếm được đồng nào, sao họ lại đồng ý bán?"
Chưởng quầy cốc đầu A Thành một cái, cầm bồ hoàng than đi vào trong: "Sao ngươi biết người ta không kiếm lời, chẳng phải còn tặng hai gói trà thuốc đó sao?"
Tiểu nhị cúi đầu nhìn gói trà thuốc trên bàn, gói trà chỉ nhỏ bằng bàn tay, được buộc cẩn thận bằng dây đỏ, thoạt nhìn rất tinh xảo.
A Thành chợt hiểu ra: "Họ muốn gửi bán trà thuốc ạ?"
"Chứ còn gì nữa?" Chưởng quầy mắng, "Trên đời làm gì có bữa trưa nào miễn phí, thật coi người ta là kẻ ngốc sao? Nếu không phải muốn gửi bán trà thuốc, sao họ không đến Hạnh Lâm Đường đằng trước, mà lại đến chỗ chúng ta bán thuốc, ngươi nghĩ họ nhìn trúng mặt mũi của bản thiếu gia này chắc?"
Tiểu nhị nhìn gói trà thuốc trên bàn, hỏi: "Vậy chưởng quầy, trà thuốc này còn bán không ạ?"
"Bán cái con khỉ!" Chưởng quầy bực bội vén rèm đi vào trong, "Đồ vật lai lịch bất minh, ai biết có độc hay không! Lỡ người ta uống vào chết người thì ai gánh trách nhiệm đây! Bồ hoàng than này ta còn phải thử lại đã, Kinh thành này lừa đảo nhiều lắm, nữ lừa đảo cũng không ít, không đề cao cảnh giác thì bị bán còn giúp người ta đếm tiền đấy."
Hắn lầm bầm bước vào trong, trước khi khuất bóng còn bỏ lại một câu: "Lát nữa vứt đi cho ta, đừng để lẫn với thuốc men khác."
A Thành đáp một tiếng, lại nhìn gói trà thuốc trước mặt, lắc đầu.
Thật đáng tiếc.
...
Bên ngoài, Lục Đồng và Ngân Tranh đang tiếp tục đi về phía trước.
Ngân Tranh vẫn còn ấm ức chuyện vừa rồi, bực bội nói: "Mấy hôm nay chúng ta đi qua bao nhiêu y quán, bồ hoàng than đều được giá năm lượng bạc, chỉ có chỗ này trả có ba lượng. Còn cái gì mà 'Y quán Nhân Tâm', em thấy gọi là 'Y quán Hắc Tâm' còn hợp lý hơn! Tiểu thư..." Nàng ấy khó hiểu nhìn Lục Đồng, "Tổng cộng cũng chỉ làm được mấy gói trà thuốc, sao không mang tặng thêm cho Hạnh Lâm Đường, lại chọn gửi bán ở chỗ này?"
Nàng không hiểu, chủ tiệm Hạnh Lâm Đường thu mua dược liệu rất sảng khoái, còn thẳng thắn hơn hẳn vị "chưởng quầy" kia. Y quán đó nhìn mặt bằng cũng lớn hơn, được sửa sang khang trang, người ra vào tấp nập, nhìn thế nào cũng tốt hơn y quán Nhân Tâm.
Lục Đồng lắc đầu, nói khẽ: "Trong Y quán Nhân Tâm, không có trợ lý đại phu. "
Trên đường đi, bọn họ đã gặp qua rất nhiều y quán, trong đó đa số đại phu đều là những lão y sư lớn tuổi. Còn y quán Nhân Tâm này, ngoài "chưởng quầy" và tiểu nhị tên A Thành ra, không hề thấy bóng dáng người nào khác.
Y quán Nhân Tâm đang thiếu người.
Ngân Tranh ngạc nhiên: "Ý tiểu thư là muốn làm đại phu ở đó?"
Lục Đồng im lặng một lát, gật đầu.
Ở Kinh thành này, ngoài Ngân Tranh và hòm thuốc ra, nàng chẳng còn gì khác. Trong khi đó, việc kinh doanh của Kha gia lại đang như mặt trời ban trưa.
Y quán Nhân Tâm vừa hay đang thiếu người, lại tọa lạc ở Tây Nhai, cách Kha gia không gần cũng không xa.
Nàng cần một thân phận.
Một thân phận vừa có thể âm thầm tiếp cận Kha gia, lại vừa quang minh chính đại.
Đại phu của y quán, quả là lựa chọn tốt nhất.
"Nhưng mà..." Ngân Tranh có chút do dự, trên đời này, nữ tử hành y đã ít, huống chi là làm đại phu trong y quán.
"Đi tiếp thôi." Lục Đồng thu hồi suy nghĩ, "Bán hết chỗ bồ hoàng than còn lại đã."