logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Lúc này, Trần Ngọc Như không nói gì mà hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Dương Thần cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đợi nàng nói.

Một hồi lâu thì Trần Ngọc Như mới mở miệng nói.

"Đó là việc của mười mấy năm trước, có một đôi nam nữ khoảng mười mấy tuổi học chung trường, chung lớp thậm chí nhà cũng kế bên. Cho nên họ rất thân cùng đi học và cùng về nhà".

Những ngày như vậy trôi qua rất là vui vẻ. Cho đến một ngày, hai người cha của đôi nam nữ ấy kêu hai người lại mà nói.

Họ muốn cho hai người đính hôn. Chi nghe được như vậy, người nữ nhân kia rất vui vẻ, vì nàng thầm thích người con trai đó lâu rồi và thế là không kiềm chế được liếc mắt nhìn người con trai. Vậy mà anh ta không nói gì, hai mắt rất bình tĩnh làm nàng tưởng anh cũng thích nàng nên cũng im lặng thầm đồng ý.

Bỗng sao hồi anh ta mở miệng hỏi:

"Cha. Vì sao lại viết định đính hôn sớm vậy? Tụi con vẫn còn đi học với còn nhỏ mà"

Hai người cha nhìn nhau một hồi thì người cha của thiếu niên đó mở miệng nói:

"Đó là cha nhận được một vụ làm ăn lớn, mà không đủ vốn nên kiếm người làm chung. Nếu tìm những người lạ thì không an tâm"

Loading...

Vì thế người cha viết định tìm cha của cô gái, dù sao làm hàng xóm cũng được mười mấy năm cũng quen thuộc lại thấy hai đứa cũng xứng đôi, nên vì thế hai bên nêu ra ý nghĩ như vậy. Dù sao cũng là thông gia với nhau và hai bên cũng có một đứa con nên cũng an toàn.

Thanh niên nghe xong thì nhìn hai người cha, lại nhìn cô gái một chút, rồi anh cũng im lặng không nói nữa, ngầm đồng ý.

Tuy cô bé đó nghe chàng trai hỏi thì cũng hơi buồn. Khi thấy anh ta hỏi xong cũng im lặng ngầm chấp nhận thì nàng cũng vui vẻ trở lại.

Như thế thời gian lại trôi qua 2 năm. Một ngày người cha kêu chàng trai chuẩn bị 3 ngày sau đi làm một vụ làm ăn nhỏ, dù sao con trai cũng lớn nên cho nó ra ngoài đời học hỏi.

Vì làm vụ này phải đi thuyền ra biển khoảng 2-3 tháng nên cũng cần chuẩn bị. Ba ngày sau tại bến đò, cô gái đưa chàng trai đi. Khi nhìn thuyền càng chạy càng xa, cô gái không kiềm chế được nữa mà nước mắt rơi xuống nhưng nàng không dám để chàng trai kia biết. Hiện tại chỉ biết cố gắng không để thanh âm nức nở mà hô lên: .

"Đi thuyền cẩn thận, em đợi anh về làm món anh thích, đợi anh về cùng ăn!!!"

Nàng hô thì hai tay không ngừng quẩy chào tạm biệt.

Chàng trai nhìn nàng càng ngày càng nhỏ bằng ánh mắt phức tạp. Tại vì cùng nhau lớn lên nên biết rõ nàng tính nết rất trẻ con, chàng trai chỉ xem nàng như em gái mà chăm sóc.

Một hồi lâu, chàng trai không khỏi cười khổ, lắc đầu bỏ qua ý nghĩ đó. Chàng trai đi lên đầu thuyền nhìn phương xa, là phương hướng nhận vụ làm ăn này.

Thời gian cứ thế trôi qua, đã gần một năm sau ngày đó.

Có cô gái đứng ở bến đò đợi ai đó. Đúng, đó là cô gái đã tiễn chàng trai đi làm ăn, lúc này một mỹ phụ đi tới vỗ vai nàng nói:

"Về thôi con! Thằng Mục nó phúc lớn mạng lớn sẽ không sao. Dù sao cảnh sát chưa tìm thấy thi thể nó, nói không chừng nó trôi vào đâu đó được ai cứu và giúp nó trị thương, nên Mục nó đợi thương thế bình phục thì nó về thôi."

"Vâng mẹ. Con sẽ đợi anh ấy, bao lâu cũng sẽ đợi lấy."

Trong khi nói, trong giọng nói mang theo vẻ kiên định giống như ai có khuyên nàng cũng không được.

---

Mà lúc này, ở một thôn dân có vài chục hộ gia đình. Ngoài cửa thôn có đôi nam nữ ôm nhau, nam thì khí chất bảnh trai, nữ thì dung mạo bình thường đang khóc nức nở. Người con trai thấy thế thở dài tay vỗ vào lưng của người con gái kia nói:

"Thôi đừng khóc nữa, anh đi về nhà báo bình an cho gia đình và xử lý vài việc rồi sẽ quay lại đón em."

Vài việc đó là xử lý vụ đính hôn với cô gái nào đó. Chàng trai vẫn không nói với người nữ nhân này về mình có vị hôn thê.

Chàng trai đó không ai khác đó là Mục. Vì hắn đi thuyền nửa đường thì gặp phải cơn bão mà té xuống biển. Mục được sóng biển đánh vào bờ của cái thôn này nhưng trong khi vào được bờ thì tay chân anh ta đều bị gãy.

Hắn nhờ cô gái này đi ngang qua cứu giúp. Vì ở thôn nhỏ xa thành thị nên không có bác sỹ các loại. Nàng phải đi hái thuốc dã ra để bôi lên tay chân bị gãy của anh.

Vì hoàn cảnh nghèo, cha mẹ mất sớm nên cô chỉ một mình. Do dung mạo cô bình thường nên trai trán trong làng cũng không ai để ý đến cô. Thế nên khi cứu anh chàng này, nàng nhìn khuôn mặt anh khí bảnh, trái tim cô đập nhanh hơn mấy lần.

Bỗng cô nhớ đến gì đó, hai giọt nước mắt rơi xuống, cô lại lấy lại tinh thần lắc lắc đầu, vì cô rất tự ti với dung mạo cũng mình.

Thời gian cứ thế trôi qua vài ngày sau khi bị tai nạn. Giữa trưa chàng trai tỉnh lại nhìn xung quanh, tính đứng dậy lấy nước, bỗng cơn đau ùa đến làm anh rên lên một tiếng.

Thì bỗng nhiên cửa nhà mở ra, anh quay đầu qua nhìn thấy cô gái dung mạo bình thường bước vào.

Cô gái bị chàng trai nhìn thì hốt hoảng, cúi đầu xuống để không cho chàng trai nhìn mình.

Thấy vậy hai người lâm vào im lặng vì quá khát nên chàng trai lên tiếng:

"Cô có thể rót cho tôi ly nước được chứ?"

Nghe chàng trai nói thì cô gái giật mình nói: "Ừ... ừ anh... anh đừng nhút nhích... Tôi đi rót nước."

Nói xong thì cô chạy đi rót cho anh ta ly nước và giúp anh ta uống. Chỉ là cô ta làm hết thảy đều cuối đầu không dám ngẩn lên như sợ gì đó.

Thanh niên thấy thế cũng chỉ lắc đầu, không nói gì thêm.

Lại qua vài tháng, cô gái chăm sóc thanh niên ngày qua ngày thì hai người xảy ra tình cảm. Thế là từ từ hai người yêu nhau.

Chàng trai yêu cô gái vì cô chăm chỉ, giỏi giang và chịu khó, cộng thêm anh và cô ngày ngày gặp mặt, cô cũng chăm sóc anh tỉ mỉ nên liền thích cô gái này. Cuối cùng anh đã muốn cưới cô. Anh quyết định về nhà xử lý hôn sự nên có ngày hôm này.

Quay lại chàng trai dỗ cô gái một hồi thì cô tốt hơn, buông ra chàng trai nói:

"Anh đi cẩn thận, mọi thứ theo tự nhiên là được. Em đợi anh về."

Nghe quen quen mà kệ bỏ qua, tiếp câu chuyện.

Hai người tách ra rồi chàng trai quay đầu đi. Lại 3 ngày trôi qua, chàng trai lên tới thành phố về đến nhà. Anh hít sâu một hơi đi vào, thấy người con gái nào đó với cha mẹ mình.

Từ lúc anh mất tích cô dọn hẳn vào nhà anh ở. Khi gia đình thấy anh thì vui đến phát khóc. Một hồi lâu thì gia đình bình tỉnh lại, cô gái thì cứ cầm tay anh không buông ra. Anh lắc đầu và nói về chuyện anh bị tai nạn, gặp đc cô gái cứu anh và tiến triển. Khi anh nói đến yêu cô gái kia thì xấu hổ liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh.

Khi nói xong anh thở một hơi nhìn xung quanh. Cha thì gương mặc phận nộ, mẹ thì lắc đầu. Cô gái thì gương mặt trắng bệch tựa như không còn sức sống, hai tay thả lỏng tay anh.

Cha phận nộ quá đập bàn cái rầm nói:

"Tao cho mày hai lựa chọn."

"Một là mày cưới Như, coi như xong. Cho dù cho cô gái kia làm tình nhân của mày cũng được."

"Hai là mày ra khỏi nhà và cưới cô gái kia. Tao thì sẽ làm mọi cách khiến cô ta sống không xong. Mày cũng sẽ hối hận."

Thanh niên thấy cha mình không nói lý liền ly khai. Qua vài ngày, anh ta đón cô gái lên và nói mọi chuyện cho cô.

Cô gái lại nở nụ cười nói:

"Không sao, thân phận em cũng không cần, chỉ cần anh thường thường qua cùng em là được."

(Tới đây thui mình sẽ lượt bớt lại chút câu chuyện để nhanh đi vào cốt chuyện).

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn