Dương Thần và Cát Quang Bội một đường đi thẳng đến Vô Lượng Kiếm Phái.
Mà lúc này, Vô Lượng Kiếm Phái đang chém giết vô cùng kịch liệt. Thần Nông Bang cùng Vô Lượng Kiếm Phái thực lực ngang nhau nhưng vì không phải một mình Thần Nông Bang tiến công, mà còn có Phiêu Miễu Phong Linh Thứu Cung hỗ trợ. Còn có 36 động động chủ và 72 đảo đảo chủ cùng nhau đánh Vô Lượng Kiếm Phái.
"Tần Song Thanh. Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đầu hàng đi, quy thuận Linh Thứu Cung, thành thành thật thật giao ra Vô Lượng Ngọc Bích và bí mật của nó. Ngày sau các ngươi và Vô Lương Kiếm Phái còn có thể tồn tại.".
Mà Tần Song Thanh và những đệ tử theo nàng chống cự đến bây giờ còn không tới mười nữ đệ tử. Toàn thân nàng hiện tại đều là vết máu nhưng không thể che đi vẻ đẹp của nàng, khuôn mặt xinh đẹp hơn Cát Quang Bội, thân hình đẩy đà, bộ ngực thì cao ngất căng tròn, tuy thua Cát Quang Bội nhưng eo lại thon và bờ mông to tròn hơi nhếch lên.
"Hừ. Đầu hàng à. Các ngươi đừng mơ tưởng.". Tần Song Thanh nhìn Tư Không Huyền lướt qua, trong mắt lại nổi lên mấy phần giãy giụa.
Nàng biết nếu đầu hàng sẽ trả giá cái gì lớn như thế nào. Chỉ cần đầu hàng thì sẽ bị Sinh Tử Phù khống chế, cả đời trở thành nô lệ của người khác.
Còn lại mấy nữ đệ tử ánh mắt đều nhìn đến thân hình Tần Song Thanh. Tần Song Thanh thì không nói gì. Toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh.
Dương Thần và Cát Quang Bội một đường gần tới Vô Lượng Kiếm Phái thì gặp mấy đệ tử Thần Nông Bang.
Mà mấy tên Thần Nông Bang cũng thấy được Dương Thần và Cát Quang Bội thì bọn họ nhận ra Cát Quang Bội là đệ tử Tần Song Thanh. Một người trong đó quát: "Anh em giết tên kia, bắt lại Cát Quang Bội cho anh em mình thoải mái, xong giết ả giấu đi.".
"Hay lăm!!!". Những đệ tử còn lại cũng hô lên, hướng Dương Thần giết qua.
Loading...
Dương Thần nhìn mấy người chạy tới hướng mình. Hắn hừ một tiếng, xuất ra Diệt Thần Thương. Trường Thương nhanh như điện lướt qua một vòng. Tất cả đệ tử Thần Nông Bang bay đầu mà chết, máu từ cổ phún lên rất kinh người.
Mà Cát Quang Bội đứng sau lưng tuy từng giết người nhưng mà cảnh tượng như vậy cũng làm nàng sợ hãi. Hai mắt nhìn Dương Thần cũng sợ hắn thêm mấy phần.
Dương Thần không để ý đến nàng sợ hãi mà hướng Vô Lượng Kiếm Phái đi đến, Cát Quang Bội cũng chạy theo sau.
Lúc này Tần Song Thanh suy nghĩ cũng mở miệng nói: "Hừ. Cho dù có chết ta cũng sẽ không làm chó của người khác!".
Tư Không Huyền nghe nàng từ chối lại còn chửi mình là chó. Hắn sắc mặt âm trầm quát: "Giết sạch không để...".
Không đợi hắn nói hết câu thì có một giọng nói vang lên của mọi một người mang theo chế nhạo nói: "Ha ha. Đúng nha. Làm chó có gì vui đâu, mỹ nữ như ngươi thì làm thị nữ của ta mới đúng nha.".
Dương Thần ôm lấy Cát Quang Bội dùng tốc độ kinh người lướt vào. Đứng lại trước mặt Tần Song Thanh đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Hắn nhìn chỗ này gật đầu, nhìn chỗ kia lắc đầu.
Tần Song Thanh lúc này mới lấy lại bình tĩnh, vì thanh âm với tốc độ mắt không theo kịp nên nàng có chút sững sờ. Nàng nhìn thấy một nam tử tướng mạo bình thường nhưng thân cao trên hai mét. Từ thân thể lộ ra cổ khí thế cường giả rất mạnh.
"Ngươi là ai nha? Nhìn gì mà nhìn, có tin ta một kiếm đâm ngươi không?". Tần Song Thanh tuy cảm nhận cổ khí thế nhưng cũng không sợ mà còn rất là cao ngạo.
Dương Thần nghe nàng nói hùng hổ mà khuôn mặt ửng đỏ. Hắn biết là nàng chỉ mạnh miệng thì cười ha ha nói: "Ha ha. Gặp mỹ nữ phải thưởng thức nha, nói chi ngươi xinh đẹp mà còn thành thục mê người như thế này chứ!".
"Ngươi! Hừ! Quang Bội là ngươi à, làm ta lo muốn chết!". Tần Song Thanh nghe Dương Thần nói thì nàng hừ một tiếng. Nàng muốn nói gì nữa thì lại nhìn bên cạnh Dương Thần là Cát Quang Bội nên vui vẻ bước qua kéo lấy tay nàng ân cần hỏi.
Mà Cát Quang Bội nghe được Tần Song Thanh hỏi trong giọng nói lo lắng ân cần làm nàng xấu hổ và tự trách nghĩ: "Sư phụ lo cho mình, mà mình thấy người gặp khó khăn còn nhân cơ hội mà chạy trốn. Mình thật ích kỷ.". Cát Quang Bội nhớ lại nàng được sư phụ thu nhận rồi chăm sóc, dạy bảo thì nàng nhào vào trong ngực Tần Song Thanh mà khóc lên nói:
"Sư phụ. Đệ tử có lỗi với người. Đệ tử thật đáng trách, mong người tha thứ.".
Tần Song Thanh cũng chưa hiểu chuyện gì, nghe đệ tử nói có lỗi cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng hiện tại không phải lúc nói nhiều. Nàng chỉ ôm lấy Cát Quang Bội yêu thương nói: "Không sao đâu. Ngươi ở đây là tốt rồi.".
Lúc này Tư Không Huyền nhìn mấy người không để ý tới mình mà còn trêu chọc nữ nhân, lại nhận sư đồ các kiểu thì hắn quát:
"Hừ. Tiểu tử khôn hồn thì cút, không thì nếu chúng ta bắt được ngươi sẽ đánh gãy tay chân ngươi. Để ngươi chết không được sống không xong.".
"Ha ha. Ngươi muốn thì có thể đến thử nha.". Dương Thằng đang ngắm Tần Song Thanh nghe được tiếng quát. Hắn quay đầu khiêu khích.
"Toàn bộ lên cho ta. Giết sạch chỉ để lại tiểu tử kia với Tần Song Thanh.". Tư Không Huyền gầm lên giận dữ, lập tức toàn bộ đệ tử Thần Nông Bang hướng về Dương Thần cùng nhau tiến công.
Dương Thần thì cười lạnh, cầm lấy Diệt Thần Thương hướng đệ tử Thần Nông Bang giết tới. Tần Song Thanh cũng ra lệnh một tiếng, dẫn mấy nữ đệ tử còn lại giết vào.
Dương Thần nhìn mấy nữ hổ báo bay vào đánh giết. Hắn cười: "Ha ha. Các nàng không cần động thủ. Bọn này chỉ gà đất chó con mà thôi, không chịu được một kích của ta.".