Đối diện trước Chu Phỉ, Mộc Long nét mặt không mấy ngạc nhiên kèm nét thờ ơ khiến nàng lòng đau như cắt.
'Ánh mắt của hắn vẫn không đổi, hắn không có ta, không có ta!'
Lửa Giận của Chu Phỉ như lại bùng cháy thêm, nắm tay siết chặt đôi song đao trong tay kêu lên từng tiếng giữa bàn tay mềm mại của nàng và chui đao cứng cáp.
Nàng trước là tác hợp cho hắn và Tô Thanh sau là trêu chọc hắn nhưng rồi nàng chợt nhận ra bản thân đã thích hắn, hắn bí ẩn, hắn kiệt sức, nàng cứ tưởng thứ cảm xúc của mình dành cho chỉ là sự ngưỡng mộ nhưng khi hắn tổn thương nàng, nàng nhận ra bản thân hận hắn tới chừng nào, hận mình đến bao nhiêu, nếu đã có hận tức đã có yêu, và khi ấy nàng nhận ra bản thân đã hiểu sai thứ cảm xúc mà mình đã dành cho hắn trước đó. Không phải ngưỡng mộ, cũng không phải thích mà là Yêu.
Yêu một người thì cần gì lý do, yêu chỉ đơn giản là yêu thôi. Mối tình đầu là mối tình tan vỡ, nàng hận hắn cũng phải thôi, nàng hối hận cũng thế thôi.
Chu Phỉ đứng đây để trưởng thành, để cho họ biết nàng Dám Yêu Dám Hận.
"Ngươi không có gì nói với ta sao?''
Chu Phỉ hỏi, trong khi hỏi nang xoay xoay sợi tóc dài bên phải.
".........."
Mộc Long nhìn nàng rồi im lặng, ánh mắt hắn đảo đi nơi khác với một biểu cảm thờ ơ.
Loading...
"Không có. Chu cô nương thật muốn cùng ta so tài phân cao thấp?''
Mộc Long hỏi, trong lúc hỏi hắn chỉnh lại tay áo đã bị lệch đi của bản thân.
Chu Phỉ cười mỉm, đôi môi ấy cười nhưng màu sắc nó đem lại thật buồn bã, giọng nói của nàng rất thanh thoát nhưng cảm nhận lại u buồn tới kỳ lạ.
''Đương nhiên! Ta không những muốn cùng ngươi phân cao thấp mà còn muốn giết NGƯƠI. Thứ ta không có được, không cắp được , không tranh được, thì tuyệt không ai có được.''
Chu Phỉ nói, ánh mắt nàng tối tăm. Bấy giờ đâu đó bên dưới, hai cặp đang nhìn Mộc Long như thể hận không thể giết hắn ngay lập tức.
"Thứ không có được mãi sẽ không có được, thứ không thuộc về mãi sẽ không thuộc về.''
Mộc Long nói. Tay hắn đưa ra bắt lấy một thanh trường màu lam sắc, trường kiếm này không của ai khác ngoài Trần Y Nhi, nàng và Hứa Thanh Sương vẫn đang phía bên dưới quan sát hắn dù không mấy vui vẻ.
Phía trên Bạch Mai trừng mắt đứng bật dậy nhưng Tô Thanh vội vã giữ lão lại.
''Sư Phụ đừng! Người để muội ấy làm những gì mình thích đi, con cầu xin người đó! Mộc Long huynh ấy sẽ không làm muội ấy bị thương đâu.....''
Tô Thanh nói. Giọng nói nàng nhỏ dần về sau rồi như thể đôi mắt xinh đẹp ấy của nàng sắp khóc, cúi mặt xuống, đôi cánh tay giữ Bạch Mai Sơn lại run rẩy rồi buông ra.
Quay lại nhìn nàng Bạch Mai Sơn nét mặt khó nói rồi hậm hực rồi xuống: "Haizzz, ta mặc kệ bọn ngươi xảy ra việc gì, sau hôm nay giải thích rõ cho ta.''
Ngụy Lão liếc nhìn một hành động vuốt râu cười cách thưởng thức.
''Người trẻ tuổi, người trẻ tuổi, hahaha!''
Thục Lão ngồi cạnh hưởng ứng, cắn mạnh cái đùi gà lão uống ngụm rượu rồi vỗ đùi Ngô Lão kế bên cái đau điếng.
''Hahaha! Nhớ lúc trước ta cũng từng gặp phải hoàn cảnh này ha! Thật hoài niệm, hoài niệm quá......''
Mặc kệ những lời sáo rỗng của Thục Lão Đầu, Ngô Lão trừng mắt khó chịu nhìn lão già này.
''Ta thật muốn đánh chết ngươi, hừ!''
Hứa Nguyên bấy giờ cũng chợt cười, nụ cười hiếm hoi hắn quay sang Hứa Thanh Sương con gái mình rồi chỉ tay về phía Chu Phỉ.
''Thanh Sương, con nên học hỏi nàng ta, nếu không sau này sẽ không tìm được một vị Phu Quân ưng ý đâu ha! Ha ha ha!''
Trước hành động ngẫu hứng này của Phụ Thân, Hứa Thanh Sương nhẹ hạ người rồi cúi đầu, khuôn mặt nhu mì nàng ngoan ngoãn ''Đa Ta Phụ Thân Dạy Bảo'' một tiếng.
=====######=====
"Được rồi đến đi, ta sẽ không làm cô bị thương đâu.''
Mộc Long nói. Lời nói này của hắn gián tiếp khiến Chu Phỉ tức giận hơn.
''Tốt. Đừng làm ta bị thương nhưng đổi lại ta sẽ giết ngươi.''
Chu Phỉ xong tới, thân thủ nhanh hơn gió vụt qua chỉ còn lại dư ảnh cô đọng lại trong không gian.
Tốc độ của nàng không được cho là nhanh bởi nó quá nhanh để ai đó kịp nhận thức được, rất ít người theo kịp với lối tấn công này, nếu thật phải nói thì nàng thực sự sẽ thành một Sát Thủ xuất chúng ở tương lai.
Tuy nhiên thứ khiến tất cả ngạc nhiên hơn chính là Mộc Long, hắn không thể hiện tốc độ của mình nhưng mọi thứ hắn đang làm còn ưu việt hơn cả tốc độ của Chu Phỉ.
Bị động, nếu phải nói thì Bị Động là điều đầu tiên, nhưng chính sự bị động này khiến người xem phải thán phục. Trước những đợt tấn công nhanh hơn gió, thậm chí đôi mắt bình thường đã không theo kịp tốc độ đó của Chu Phỉ thì Mộc Long vẫn bình nhiên đỡ được từng đợt cắt tựa như vô hình ấy. Hắn đứng yên một chỗ, động tác rất rõ ràng và hoàn toàn không đánh trả, từng còn người nơi đây có thể nhìn thấy rõ hắn đang làm gì. Đứa kiếm lên rồi tiếng va chạm sắt thép lại vang, tia lửa từ những đợt va chạm cứ thế dày đặc hơn.
Một bên tấn công, một bên phòng thủ cứ thế tiếp diễn hơn một giờ đồng thì dừng lại. Đôi môi của những tộc nhân thế gia bấy giờ khô khan, họ vừa nhận ra bấy lâu nay cái họ đáng tự hào đang liên tục bị chà đạp, tự tôn của một Tu Sĩ cứ thế tổn thương không biết bao nhiêu lần, nếu thật phải đấu với họ thì bọn hắn sẽ chẳng trụ nổi dù chỉ một khắc.
"Ngươi thật không đánh trả? Ngươi xem thường ta như cái cách mà ngươi chà đạp tình cảm của ta???''
Chu Phỉ quát mắng, nàng mi mắt trái chảy dài dòng lệ để rồi toàn thân bao phủ lấy một đợt Tử Sắc Chân Khí. Chân Khí hóa hình, từ phía sau nàng xuất hiện một cái đầu Quỷ với đôi mắt đỏ ngầu khát máu, đôi rằng nanh dài nhô ra cùng chiếc sừng cong tựa loài cừu. Hai thanh đoản đao hình bán nguyệt nàng cầm trong tay cũng nhanh được hư hóa tử sắc chân Khí mà trùng trùng đe dọa.
Xoẹt qua không gian một đường nào lao tới trực diện, từng nơi nàng giậm chạy mắt đất lúng xuống một cái hố sâu rồi chân khí tỏa ra tạo nên một đợt xung kích mạnh.
Keng---- soẹt--- soẹt---
Tia lửa từ hai vũ khí ma sát với nhau tạo thành, cũng từ lưỡi của hai món vũ khí, chân khí cả hai điên cuồng va chạm.
"Mộc Long! Ngươi đi chết đi!!!''
Chu Phỉ trừng mắt, ánh mắt đầy đau khổ nàng dùng thêm lực ép lui Mộc Long lại nhưng thâm tâm nàng lúc này lại yếu đuối không thôi.
'Đánh trả đi, giết ta đi. Ngươi giết ta rồi cũng coi như ta được giải thoát, còn ngươi thì sẽ phải hối hận........chả biết khi ta chết rồi, ngươi có đau lòng không?'
Xoẹt----- phập!!!
!!?
!!?
Một cảnh mà không ai ngờ tới xảy đến, cái thoáng qua Mộc Long buông bỏ kiếm trong tay, trước lúc đó ánh mắt hắn chợt dịu dàng nhìn Chu Phỉ.
Lưỡi hai cây đoản đao khi đã không còn vật cản cứ thế đâm qua, chúng cắm sâu vào trong da thịt của Mộc Long rồi điên cuồng hút lấy sinh mệnh lực của hắn.
Chu Phỉ ngơ ngác, đôi mắt nàng mở to rồi rơi lệ cả hai bên, lòng đau không thể tả, trái tim nàng quặn thắt lại mà đau nhói.
Trần Y Nhi cùng Hứa Thanh Sương lúc này ánh mắt giận dữ, không còn chút chần chừ họ định xông lên nhưng áp chế bởi một cổ khí tức lạ từ phía sau.
''Không, không.......tại sao? Tại sao ngươi không tránh??? Tại sao?!''
Chu Phỉ dù lực cắm đôi song đao sâu thêm, nước mắt nàng cứ thế tuông ra không kiểm soát.
Mộc Long hướng cánh tay tới nhẹ chạm vào gò má nàng lau đi giọt lệ mặn đắng.
''Ta không muốn làm Ngươi bị thương, thế thôi.''
Mộc Long nở nụ cười chua chát, khóe miệng hắn xuất hiện vệt máu tươi. Chu Phỉ đờ người ra rồi nàng tròn xoe mắt nhìn hắn một cách yếu đuối, song nàng lùi lại, lùi lại.
''Tại sao......tại sao?! Ngươi lừa ta! Tại sao???''
Chu Phỉ khụy đôi chân xuống sàn rồi ôm đầu khóc nấc, Mộc Long lúc này khuôn mặt nhợt nhạt khụy xuống.
Bấy giờ từ phía dưới đài hai nụ cười lạnh hiện lên rồi chớp nhoáng hai bóng đen lao tới chỗ Mộc Long, sát ý nồng đậm, bọn hắn thật sự muốn đoạt mệnh kẻ này.
Lúc này đến cả Kim Đan cũng không kịp phản ứng, cái chết của Mộc Long đã đến, cái chết này biết bao nhiêu kẻ đang trong đợi mà nở nụ cười sung sướng.
"Không! Mau dừng lại!! Các ngươi mau dừng lại!!!''
Chu Phỉ hét, cánh tay nàng đứa ra như thể muốn nắm lấy đều gì đó một cách tuyệt vọng.
""Mộc Long chết đi!!!""
Đồng thanh hai giọng nói vang lên, hai thanh trường kiếm đen trắng cứ thế hướng Mộc Long mà đâm thẳng.
Cái chết cận kề nhưng nụ cười chợt chớm nở trên đôi môi tưởng chừng khô cằn ấy của Mộc Long.
"Vui quá! Đến đây cùng chơi đi!''
Cái đầu gục xuống của Mộc Long chợt ngước lên với nụ cười đầy kinh tởm.
!!?
!!?