Trần Y Nhi đôi chân quỳ xuống, nàng khấu đầu ba cái về phía Trần Nhiên khiến bao nhiêu sự luận bàn sôi nổi phía bên dưới, người ngoài cuộc đương nhiên không hiểu, họ cũng sẽ không tim không phổi mà đưa ra những nhận xét sai lầm.
Trước hành động ấy của Trần Y Nhi, Dạ Minh Luân bên dưới đôi mắt hơi nhíu lại nét khó chịu, hắn cũng nàng cũng có thể gọi là hồng nhan, nàng dù chả yêu thích gì hắn nhưng vẫn cùng nhau có được vài khoảng khắc mặn nồng, việc thấy hồng nhan của mình phải thiệt hắn được nhiên không thích.
'Là người tàn nhẫn với ta, ta rất muốn hiếu kính với người, ta rất muốn phụng dưỡng người nhưng rồi ta nhận ra, ta chả là gì với người. Ta muốn sống cuộc sống của ta, ta cũng.....không muốn gặp lại người dù cho đó có là Vong Ơn Phụ Nghĩa đi nữa.'
Trần Y Nhi tâm trí đau buồn song nước mắt của nàng rơi, đây là những thứ cuối cùng nàng dành cho Lão, Sư Phụ và một tiếng gọi Phụ Thân không bao giờ có thể thực hiện.
Trần Y Nhi từ từ đứng dậy, nàng luôn quật cường là thế song đôi lúc cũng rất yếu đuối cần ai đó để dựa vào, những lúc thế này nàng chợt hình dung ra dung mạo của hắn.
Bĩu môi một cách không cam nàng quay lưng lại với Trần Nhiên, với Trần Thiệu và cả chính Trần Gia.
Bộp- bộp-
Tiếng vỗ tay theo xu hướng chế nhạo, bước lên đài một thân ảnh cao lớn và đôi phần cân đối, kẻ này thân mặc hắc y, mắt trái đeo một cái bịt mắt màu đen, tay cầm một cây Trường Thương kim sắc dài quá đầu, hắn chặn đường nàng xuống với một đợt bá khí bao quanh.
"Các ngươi đóng kịch xong chưa, ta cóc quan tâm các ngươi đang làm trò cười gì nhưng......vị trí đệ nhất thiên tài thuộc về ta, thuộc về Mộc Gia bọn ta đây.''
Mộc Đới Lưu phát biểu tựa một tên ngốc, mặt khác hắn đã rất thành công trong công cuộc chọc giận Trần Y Nhi, nàng rất ghét nam nhân song lại cực ghét kẻ cản trở đường đi của mình.
Loading...
"Tránh đường.''
Tâm trạng đang cực không tốt nàng giọng nói lạnh lẽo, phía trên bầu trời bỗng dưng mây đen kéo đến tựa như sắp phải mưa.
Mộc Đới Lưu lên đây là để tìm kiếm danh vọng, trước định một trận ra trò với tên Lâm Phong song lại bị phá hỏng bởi một sự kiện.
Trên suy nghĩ của Mộc Đới Lưu mà nói thì Trần Y Nhi đây là kẻ cản trở hắn và hắn muốn dạy bảo nàng ta để thị uy trước đồng tộc sau thất bại đáng xấu hổ trước Mộc Long, hết.
Khịt mũi khinh thường phận nữ nhi của nàng, Mộc Đới Lưu hướng ngọn thương tới mà chả thèm suy nghĩ tới hậu quả của nó.
''Ngươi chả phải quỳ rất giỏi sao? Quỳ xuống khấu đầu với ta như cách ngươi đã làm với Sư Phụ ngươi đi, Lão Tử vui biết đâu sẽ nạp ngươi làm thiếp? Khặc! Khặc!''
Mộc Đới Lưu tự cười một cách xấu xí, lời nói của hắn biến thành thành loài sâu bọ không hơn không kém trong con mắt của Trần Y Nhi.
Ánh mắt Trần Y Nhi lạnh lại, rút kiến ra khỏi bao nàng hướng tới một đợt áp bức kỳ lạ. Gió nhẹ thổi và gần như sắc trời lại thêm phần u ám, tia sáng lóe qua bầu trời để lại một vệt sáng cùng với tiếng sấm vang tai.
Trời như chuyển cơn vong tố, tương tự thâm tâm Trần Y Nhi lúc này, nàng hướng lưỡi kiếm về phía Mộc Đới Lưu nét mặt đằng đằng sát khí.
"Ta sẽ phế ngươi.''
Một câu nói Trần Y Nhi áp sát Mộc Đới Lưu trong cái chớp mắt, kiếm vung xuống nào tạo nên một vệt sáng màu làm sắc.
Mộc Đới Lưu cái thoáng qua giật mình, hắn chắc chắn mình mạnh hơn Lâm Phong nên đánh đồng bản với Trần Y Nhi và hắn đủ tự tin để khẳng định mình mạnh hơn nàng, bằng cái niềm tin vớ vẩn ấy hắn bước lên đây vũ nhục nàng và Trần Thị.
Keng---- ầm!!!
Một tiếng vang tay, Mộc Đới Lưu phản xạ tức thì đưa thân thưng lên đỡ lấy rồi bị đánh lui lại một đợt, đường chém màu lam sắc ấy cứ thế sượt qua thân cây thương trong tay Mộc Đới Lưu mà chém xuống đất tạo nên một đường dài.
"Giận rồi ư? Giận rồi cũng thật xinh đẹp, tháo khăn che mặt ra để phu quân tương lai ngắm ngươi xem nào!''
Mộc Đới Lưu sau khi bị đánh lui lại nói, lời nói mang tính kích bác của hắn gần như chả có tác dụng với Trần Y Nhi khi nàng chán ghét nó để nổi còn không xem nó là tiếng của con người.
Lợi dụng chiều dài của trường thương trong tay Mộc Đới Lưu đâm tới, chân khí trong cơ thể hắn chớp nhoáng lưu chuyển quanh ngọn thương rồi hư hóa thành một đầu kim long.
Trước đợt phản công Trần Y Nhi lưỡi kiếm đưa ra chống đỡ, tia lừa xuất hiện bởi hai vũ khí ma sát cùng nhau, Trần Y Nhi dùng thêm lực để làm lệch hướng đâm của Mộc Đới Lưu rồi áp sát lại.
Thành công tiếp cận Mộc Đới Lưu, Trần Y Nhi phi kích cho hắn một phát vào bụng, nàng dùng lực đủ mạnh để hắn phải há miệng la lên một tiếng trước khi toàn thân co gấp lại mà bay ngược lên không.
Mộc Đới Lưu một mặt đau đớn song tay vẫn không buông bỏ vũ khí trong tay, người Mộc Đới Lưu bay ngược lên không khoảng 9m rồi liên tục uốn éo thêm bởi nhiều đợt phi cước của Trần Y Nhi.
Bát Đoạn Cước là thứ nàng đang dùng để áp chế Mộc Đới Lưu, đá đủ tám đoạn nàng hướng phía trên hắn đạp mạnh xuống.
"Gu...aaahhhh---!''
Cảm giác đau đớn không thôi Mộc Đới Lưu hét vang rồi toàn là đâm ầm xuống sàn đấu.
"Ư.....!''
Rên rỉ một câu Mộc Đới Lưu khó khăn đứng dậy, hắn hơi chao đảo rồi hướng ánh mắt phẫn nộ về phía nàng.
''Không thể tha thứ....ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết Ngươi!!!''
Bị đánh tới lú Mộc Đới Lưu nhớ lại sự việc bản thân thê thảm thế nào trước Mộc Long, rằng con mắt đi lấy đi của hắn......kẻ xuống tay cũng là một nữ nhân.
"Aaaaaaahhhhhhh!''
Hét lên đầy phẫn nộ, Mộc Đới Lưu lưu chuyển một đợt lớn Chân Khí bao quan cơ thể nhìn qua tương tự một bộ chiến giáp song đây không phải Khải Giáp mà là Chiến Kỹ Địa Giai.
"Ta sẽ cắt bỏ tứ chi ngươi! Để ngươi sống không bằng chết!!''
Mộc Đới Lưu khí thế phừng phừng, cả sàn đấu bấy giờ rung chuyển dữ dội, bên dưới khán giả một phen chiêm ngưỡng mà tán thưởng không ngừng trước một màn đặc sắc, cứ ngỡ Lâm Phong đã là mạnh lắm rồi nhưng thật không ngờ Mộc Đại Thiếu Gia này còn kiệt sức hơn, Đại Hội năm nay đúng là long tranh phượng đấu mà.
Mộc Đới Lưu sau khi khởi động Chiến Kỹ tốc độ lập tức tăng lên không ít, trước một Trần Y Nhi tuyệt diễm hắn hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc mà vung thương tấn công như vũ bão.
Ầm! Ầm!
Lôi Đài một lần nữa hứng chịu từng đợt công kích mạnh bạo, sàn sân nhanh xuất hiện nhiều lỗ thủng lớn.
Trần Y Nhi bấy giờ bị đẩy xuống hạ phong, nàng thân thủ nhanh nhẹn né tránh từng đợt tấn công hung tàn của Mộc Đới Lưu trong gang tấc.
Kéo dài sẽ bất lợi cho nàng nhưng hiện tại nàng cũng chả thể lấy cương đối cương với hắn, khó khăn là thế song khuôn mặt của Trần Y Nhi vẫn một nét thờ ơ, thờ ơ trước kẻ thù, thờ ơ trước sống chết.
Và rồi gió chợt đổi chiều, hắc vân bỗng dưng rơi lên, từng giọt mưa rơi xuống chạm vào Mộc Đới Lưu khiến hắn dừng lại đợt tấn công.
Mưa bất chợt lớn hơn, người người kẻ kẻ chớp mắt ướt đẫm, Trần Y Nhi cũng tương tự, y phục của nàng thấm ướt rồi lộ ra chút ít da thịt, chút ít màu sắc ở cái yếm được nàng mặc bên trong.
Tuy nhiên chả thể ai nhìn rõ được bởi trời mưa như trút, chỉ duy nhất một nơi mưa không chạm tới nỗi là những kẻ quyền lực ngồi ở trên kia.
Cơ mưa lơn như thế một đợt sương mùa che lấp cả tầm nhìn của Mộc Đới Lưu lẫn tất cả những người ở đây, trước một sự việc Mộc Đới Lưu nét bối rối rồi hắn chợt nghe thấy lời mời gọi của tử vong.
''Vũ Thức - Giọt Lệ Tràn Mi.''
Tiếng hét của Mộc Đới Lưu vang lên khiến lòng người rét lạnh, hắn hét la rất thê thảm, dù tầm nhìn bị cản trở bởi cơn mưa nhưng mọi kẻ đã có cho mình một câu trả lời về số phận của Mộc Đới Lưu kia.
Phía trên Mộc Ngạo Thiên dù không nhìn thấy được một viễn cảnh nhưng tâm lại giá rét vô cùng, cuối cùng nét mặt uy nghiêm đó cũng phải cau lại một nét.