Dị tượng lui dần, mây mờ cũng dần tan biến, gió ngừng thổi lớn song trả lại bầu trời xanh biếc cho thành Nam Dương.
Bấy giờ Mộc Long thân lơ lửng đứng trên không, toàn thân cháy đen nhiều chỗ cùng với đó là phục y rách nát duy nhất chỉ còn lại cái quần.
Tóc trắng tựa hồ bay lơ lửng, Mộc Long thân ngã người rơi tư do xuống mặt đất tâm bỗng dâng lên dòng suy nghĩ.
".........ngươi ta không chết không thôi nhỉ? Ta chợt có suy nghĩ rằng ngươi như thiếu nữ ghen tuông ấy, đáng yêu ghê~"
Mộc Long đôi mắt nhẹ nhắm, thân cứ thế lao thẳng xuống mặt đất thì bấy giờ một vị Tuyệt Sắc Tiên Tử chân đạp không tạo nên thất sắc hoa liên bay tới đỡ lấy.
Nàng khí chất ôn nhu, nhan sắc tuyệt trấn cùng nước da hồng hào không tì vết, ánh mắt ẩn chứa muôn vạn vì sao, lấp lánh nhưng cũng rất cao ngạo.
Hương hoa tỏa ra ngào ngạt kích thích Mộc Long đôi mắt nhắm nghiền nhẹ động, tựa đầu vào bầu sữa tròn mềm mại hắn dụi mặt vào sâu hơn vào giữa hai khe ngực.
"Thanh Nhu nàng bế ta làm gì, mất mặt quá."
Mộc Long giọng yếu ớt cùng với đó là giọng cười khúc khích, ngọt ngào như rót mật bàn tay dịu dàng nàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Đôi mi cong nhẹ rũ xuống ánh nhìn buồn bã, nàng nhẹ đặt nụ hôn lên trán phu quân mình song đôi chân trần nhẹ tiếp đất cách nhẹ nhàng.
Loading...
"Chàng thật vì ta mà liều mạng? Ta đáng không để Chàng bỏ bao tâm tư như thế....?"
Diệp Thanh Nhu ngồi xuống ôm Mộc Long vào lòng khóe mắt nàng rơi lệ, sắc hoa xung quanh rũ xuống như khô héo các buồn bã tựa tâm trạng của nàng lúc này, nàng bấy giờ không những Đột Phá mà còn Ngộ Đạo , thế suy nghĩ cũng có chút sâu xa.
Mộc Long nụ cười nhỏ nhoi trên miệng, đầu tựa sâu vào hơn bầu sữa của Diệp Thanh Nhu không nói. Gió nhẹ thổi khiến những tán lá nhẹ động song lòng cả hai lại như bàn thạch không chút chuyển dời nổi.
"Ừ thì cũng không gọi là đáng....song ta u mê nhan sắc nàng rồi biết làm sao?''
Mộc Long cười nói, ánh mắt mở ra nhìn vào một vị Tiên Tử vừa giáng trần để ôm lấy hắn vào lòng âu yếm.
"Miệng lưỡi trơn tru, ta chẳng hiểu nổi đâu mới là Chàng nữa~"
Mộc Long cười, ngồi vậy hắn hôn lấy Diệp Thanh Nhu rồi đè nàng xuống thảm cỏ xanh đang rũ xuống sự buồn bã thì từng sợi cỏ bỗng kết hoa vây quanh chỗ Diệp Thanh Nhu nằm.
"Chàng muốn Đại Nghịch Bất Đạo, ta trên danh nghĩa là Mẫu Thân chàng a~"
Diệp Thanh Nhu cười ma mị, Mộc Long suy mê nét đẹp của nàng song hôn lấy những bị chặn lại bởi ngón tay ngọc của Diệp Thanh Nhu.
Hay tay choàng lấy cổ Mộc Long nàng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn không buông, hôn nhẹ lên môi phu quân mình cái nàng mỉm cười khiến cả cánh rừng tràn đầy sức sống, hoa lá sum suê, kết hoa thành trái.
"Ta không muốn làm Mẫu Thân chàng, ta muốn là Nương Tử chàng."
Diệp Thanh Nhu ánh mắt nhu tình nói, Mộc Long nở nụ cười: "Đã là rồi."
Diệp Thanh Nhu ngắt ngang: "Không phải tình nhân, là Nương Tử. Ta muốn có danh phận với Chàng."
Diệp Thanh Nhu phụng phịu gò má, ánh mắt xinh đẹp tuyệt thế cùng nhan sắc mị hoặc nàng mị mị quyến rũ.
Song nàng nói tiếp: "Ta biết ta không xứng....."
Diệp Thanh Nhu ánh mắt rũ xuống sự buồn bã, lúc này Mộc Long cắt ngang.
"Xứng hay không không do nàng quyết."
Nói rồi hắn hôn lấy, tà áo khoe vai của Diệp Thanh Nhu bị kéo xuống song đôi môi lạnh lẽo của Mộc Long hôn lên làn da mịn màng thơm ngọt của nàng.
Diệp Thanh Nhu bất chợt trở người đè Mộc Long xuống thảm hoa, từng cánh hoa cứ thế bị gió thổi bay, không gian như cô đọng lại cách chậm chạp.
"Chàng bị thương a, có phải ta nên ngược chàng chút không, hửm~?"
Mộc Long bàn tay lớn che lại tầm nhìn của bản thân, hai má hơi đỏ hồng hắn hé khe bàn tay mỉm cười.
"Già như vậy rồi đây là lần đầu tiên ta bị nữ nhân cưỡi lên, nàng quả thật được sủng mà lấn tới---"
Ngón tay Diệp Thanh Nhu đặt xuống đôi môi đầy kiêu ngạo của phu quân mình, khom xuống nàng cười mỉm.
"Ta là được sủng mà lấn tới đấy, Chàng làm gì được ta~"
Cưỡng hôn Mộc Long song Diệp Thanh Nhu liếm môi ma mị nhìn hắn, đôi bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ve ngực song đi xuống tám múi cơ cứng như đá, thân hình đẹp như được khắc lên của Mộc Long cứ thế mà bị sờ soạng.
"Nói ta biết tên Chàng, ta muốn rũ bỏ quá khứ.....sinh tử là việc không tránh khỏi dù có là ngươi tu đạo đi nữa, với lại ta không muốn bị Con Trai mình ngược ngày này qua ngày khác đâu nha~"
Mộc Long đưa tới bóp lấy đôi mông phúc hậu của Diệp Thanh Nhu, nụ cười thích thú.
"Không nhớ nổi, chu du tỷ năm ta sớm đã quên bản thân là ai..........."
"Không sao, Chàng cứ là bất cứ ai mà Chàng thích, Thiếp từ bây giờ sẽ ở cạnh phục vụ Chàng."
Diệp Thanh Nhu tay cởi bỏ lớp áo ngoài cái eo uốn éo như con rắn mà khiêu khích thứ mà nàng đang cưỡi lên bên dưới thì Mộc Long chợt nói: "Ta tên Dạ Minh Luân. Dạ trong Dạ Xoa, Minh trong Minh Giới, Luân trong Luân Hồi.....dù là tên Mẫu Thân đặt cho nhưng ta không thích nó, có quá nhiều cảm giác đau buồn gắn liền với cái tên này."
Diệp Thanh Nhu khom xuống, đôi tay nàng giữ lấy mặt hắn, môi nở nụ cười.
Nàng chợt gọi: "Dạ Minh Luân~"
"Ừm."
Diệp Thanh Nhu tiếp gọi: "Minh Luân~"
"Ừm."
Tiếp: "Luân~"
"Ừm."
Diệp Thanh Nhu như thỏa mãn, bấy giờ từ sợi cỏ bỗng dưng kéo dài hóa các sợi dây leo, từ mặt đất đâm lên bốn cái rễ lớn song dây leo quấn quanh rồi kết hoa tạo nên một lồng hoa rực rỡ màu sắc cùng hương hoa, loài ong bướm cứ thế tạo nên nhóm tựa những vị khách nâng chén chúc mừng đêm tân hôn cho hai kẻ.
Đâu đó từ một nhánh cây Tiểu Hắc nhìn tới ánh mắt lạnh như băng rực sáng tia Lục Hỏa ở đôi mắt quỷ dữ ẩn chứa sự ganh ghét.
Trở lại với Diệp Thanh Nhu nàng thân cởi bỏ lớp y phục lộ ra cơ thể mỹ miều trắng trẻo, bộ ngực đầy đặn cùng những đường cong mê hoặc nhân tâm.
Cơ thể uốn éo như con rắn nước nàng trần truồng đẩy cái hông lên xuống mà chà xát cái khe xinh của bản thân lên dương vật của Dạ Minh Luân mà chảy nước, phủ lên dương vật của phu quân mình lớp dịch thủy nhớp nháp trơn tru nàng hơi thở gấp gáp dựng đứng nó lên.
"Phu Quân, hôm nay ta bóp chết chàng a~~"
Diệp Thanh Nhu hạ cơ thể xuống làm dương vật của Dạ Minh Luân chui thẳng vào trong cách trơn tru, trượt qua các nếp nhăn song nó nong rộng âm hộ của Diệp Thanh Nhu ra.
"Mm! Ha~~~"
Diệp Thanh Nhu ngước cổ, nàng bĩu môi với tia nước bọt chảy dài bên khóe miệng, liếm môi cái nàng bắt đầu di chuyển hông cách nhẹ nhàng bằng cách uốn eo cái hông làm cho khúc thịt dư của Dạ Minh Luân di chuyển bên trong nàng cách nhịp nhàng.
"Luân~ của ngươi lớn quá hà~! Ưgh...!"
Dạ Minh Luân bấy giờ tê tái, cảm giác bị hút lấy khiến hắn sướng run, đôi tay khô rát bóp lấy hai bên mông trần trụi phúc hậu của nàng hắn siết chặt.
Tay chống lên người Dạ Minh Luân, Diệp Thanh Nhu uốn éo cái hông liên hồi mà dần chà mạnh bờ mu cách hưng phấn.
Sắc xuân nhẹ nhàng hòa hợp, âm thanh rên rỉ cùng tiếng kêu âm hộ của Diệp Thanh Nhu vang lên dâm dục.