(Mộc Gia Phủ - Phủ Đệ Mộc Nam Thiên)
...
Ngồi phía trên thân ảnh hiện ra thiếu niên 15 tuổi, nhìn qua dung mạo tuấn tú ưa nhìn, tóc đen dài búi cao, phía trước mái có hai sợi tóc dài chéo ngang nhau, thân khoác lên người bộ viêm y sặc sỡ nhìn qua đắt tiền, hông trái đeo ngọc bội màu thanh bích.
Nụ cười nham hiểm nở trên môi, toàn thân ẩn hiện một đợt chân khí màu huyết sắc, nhìn qua tu vi Luyện Khí Thất Trọng.
"Hừm, một đám phế vật. Sai đi giết một con kiến cùng một con đàn bà liền biệt tâm, lũ ăn hại."
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo, đôi mắt tàn độc thiếu niên nhìn xuống tên thuộc hạ thân mặc hắc y, mặt đeo chiếc mặt nạ sói bên dưới run rẩy.
"Thiếu Gia bớt giận! Thuộc hạ sẽ lập tức đi kiểm tra!"
Vị thuộc hạ toàn thân run rẩy mặt cúi sâu xuống sàn tuyệt không dám ngước nhìn chủ tử phía trên của mình, phải biết Mộc Nam Thiên đây là con trai thứ tư của Gia Chủ Mộc Gia - Mộc Thiên Ngạo, tính khí thất thường là thiên tài đệ nhất Mộc Gia khi chưa quá 16 tuổi đã tu vi Luyện Khí Thất Trọng song song với thiên phú đó là sự tàn độc và ngang ngược, một cái kiêu tử khiến bao kẻ nhà tan cửa nát, Mộc Thiên Ngạo cũng vì tu vi của đứa trẻ này mà hết mực bao che khiến thù hận kết một lúc nhiều hơn.
"Hửm? Ngươi đi đi, không xong việc cũng không cần về nữa."
Mộc Nam Thiên đứng dậy chấp tay sau lưng rồi quay mặt đi, ánh mắt nhìn về hướng ngôi nhà nhỏ của Mộc Long mà nở nụ cười tàn độc.
Loading...
'Trách ngươi sinh nhầm nơi thôi, Mộc Gia cũng đến lúc đổi chủ rồi. Hư ha ha ha!'
Ánh mắt thoáng qua vô cùng tàn nhẫn, nhìn qua không khác bọt một tên cuồng nhân thích việc lạm sát.
Nụ cười qua đi liền trở lại với Mộc Long, kẻ cũng đang vui vẻ nở nụ cười khi toàn thân chân khí bộc phát, chớp mắt cái đã đột phá Luyện Khí Tứ Trọng.
Ngồi trên giường Mộc Long đôi mắt nhắm híp dần mở, toàn thân của hắn lúc này nhìn qua Minh Văn khắc ở khắp múi cơ cắp, nụ cười nhếch hiện trên môi hắn nhìn ra cánh cửa phòng vừa mở.
Bước vào là một nữ tử hết sức thân thuộc, Diệp Thanh Nhu, nàng lúc này thân mặc bạch y, mái tóc đen được xỏ dài, khuôn mặt nàng lúc này hồng hào và tràn đầy sinh lực nhưng trái với đó là đôi mắt buồn rầu hiện lên của một vị Nữ Tử.
"Ngươi bế quan cũng đã ba ngày rồi, cũng nên ăn chút gì đi."
Diệp Thanh Nhu đặt xuống bát mì nói, ánh mắt nàng liếc qua Mộc Long thì thấy hắn đã bao giờ đứng kế bên, tay luồn qua eo nàng Mộc Long ngồi xuống ghế kéo theo Mẫu Thân mình đặt lên đùi thân mật.
"Ta muốn nàng?"
Nở nụ cười dâm tà Mộc Long nói trong khi tay bóp tay nâng cằm Diệp Thanh Nhu lên, đối mà với tên hung quân Diệp Thanh Nhu chỉ hiện lên ánh mắt cam chịu cùng cái quay đầu sang né tránh đi ánh nhìn sắc lẻm đó của con trai mình.
Diệp Thanh Nhu không trả lời điều này khiến nụ cười trên môi Mộc Long lại thêm tươi hơn hẳn.
"Ngươi gì sao không trả lời?"
Mộc Long tay đưa vào áo Diệp Thanh Nhu mơn trớn bầu sữa ngọt, tay còn lại xoay xoay sợi tóc của nàng ta.
Diệp Thanh Nhu bị sờ mó ánh mắt nhắm lại nét run run, hai má nàng dần đỏ ửng lên, cơ thể thì đôi lúc lại uốn éo qua lại bởi sự ngứa ngáy đến từ đầu nhũ hoa đang dần bị trêu đùa.
"Quan trọng lắm sao? Ngươi sẽ lại...ư~"
Diệp Thanh Nhu bĩu môi dừng lại khi đầu nhũ hoa của nàng bị Mộc Long bóp lấy rồi xoe nhẹ một cái, cơn tê dại sọc lên não kích thích cơ thể phụ nữ của nàng dần mất đi sự kiểm soát.
Sau một đêm ân ái thì tiếp đến cả một ngày song tu đạo lữ, hai ngày nay nàng liền bị hắn bắt đi tu luyện công pháp mà hắn đưa cho. Nhiều việc xảy ra như thế khiến nàng luôn đạt ra câu hỏi, ai đang bên trong cơ thể của con nàng, số phận phụ nữ của nàng thật đáng hận khi hết lần này tới lần khác rơi vào tay nam nhân này tới nam nhân khác.
Hoàn toàn không có thứ gọi là chống cự, số phận của nàng gắn bó với hai chữ 'CAM CHỊU' , bị thất sủng đã đành nay đứa còn duy nhất của nàng cũng bị cướp mất, rồi thứ gì sẽ níu lấy nàng lại thế gian này, nàng suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều rồi mái tóc đen dần có vài sợi bạc trắng.
"Bổn Tôn biết ngươi đang nghĩ gì? Chắc hẳn thật vọng tràn trề bởi người đè ngươi đêm đó không phải con trai ngươi nhỉ? Hắc hắc!"
Mộc Long nâng cao cằm Diệp Thanh Nhu lên rồi chiếm lấy đôi môi hồng mịn ngọt ngào và căng mọng nước ấy.
Hắn nhả đầu lưỡi nàng ra với một sợi nước bọt kéo dài nối liền cả hai lại với nhau, ánh mắt Diệp Thanh Nhu lúc này nhẹ động, tâm tư nàng không tránh khỏi sự truy dò của cả một thế lực trước mắt.
"Quên nó đi, sinh đứa khác với ta là được. Theo ta rồi ngươi sẽ không bị ai ức hiếp nữa, trả thù cho phụ mẫu cũng là việc trong lòng bàn tay a!"
Mộc Long thì thầm bên tai Diệp Thanh Nhu những lời ma quỷ rồi lè lưỡi liếm cổ nàng một cách tham lam, đối diện với sự dụ dỗ ấy Diệp Thanh Nhu chỉ chợt trừng mắt rồi nhắm híp lại bởi cảm giác ngứa ngáy chạy nhanh từ cổ đến.
"Hắc hắc...! Mà sao cũng được, rơi vào tay ta rồi muốn chết cũng không được, nói cho nàng biết là dù nàng có chết ta cũng có cách lôi nàng lại, ngoan ngoãn làm Mẫu Thân ta đi, rồi đêm đêm ta liền hầu hạ nàng thỏa mãn, hihihihi!"
Mộc Long cười lên biến thái, toàn thân lúc này ẩn hiện nguồn mà quỷ khí tựa làn khói đen bóc lên nghi ngút.
Diệp Thanh Nhu đối diện chỉ có sự sợ hãi trong thâm tâm, song ánh mắt nàng cũng dần chuyển hóa mà sa đọa theo những lời mật ngọt của hắn.
'Có lẽ ông trời muốn ta phải thế. Theo hắn rồi có thật ta sẽ sống tốt hơn, trả thù, ta còn gì để lại nữa kia chứ...'
Diệp Thanh Nhu nhắm mắt lại với dòng lệ chảy dài, và khi y phục nàng đang dần bị cởi bỏ thì cánh tay ấy chợt khựng lại.
Diệp Thanh Nhu mở mắt nhìn hắn thì chợt thấy cái lườm ngang đầy tai họa, ẩn hiện trong đó là một đầu hắc long tàn bạo đủ thịnh nộ để sang bằng mọi thứ.
Mộc Long nhẹ đưa hai ngón tay nắm lấy đôi đũa được Diệp Thanh Nhu đạt ngay ngắn trên bàn lúc nãy rồi vụt cái nhanh hơn sét đánh hai chiếc đủ phi nhanh xuyên qua bức từng mỏng manh rồi lao thắng đâm thủng một quả tim xấu số.
"Hự!!"
Cách mái nhà cũ kĩ của Mộc Long và Diệp Thanh Nhu không xa, một cái hắc y nhân một thân tu vi Luyện Khí Tứ Trọng cứ thế ngã xuống mà chưa kịp biết việc gì xảy ra.
Đi cùng kẻ này lại thêm hai cái hắc y nhâm đeo mặt nạ khác, cả hai đờ người rồi quay sang nhìn nhau, nỗi sợ hãi trào dâng nhưng đối với họ bỏ chạy liền tử mà đối mặt với một kẻ thoát ẩn liền giết kẻ có tu vi cao nhất trong bọn thì lấy ra bao nhiêu cơ hội để sống.
"Các ngươi không định chạy ư?"
Giọng nói của Mộc Long vang lên từ một nhánh cây, cả hai cái hắc y nhân ngước lên nhìn thiếu niên 20 tuổi phế vật Luyện Khí Nhị Trọng mà sợ hãi không thôi.
Thâm tâm cả hai lúc này dâng lên tia suy nghĩ: 'Là hắn giả heo ăn thịt hổ!?'
Không đến nổi ngu khi cả hai không nhận ra kẻ ra tay giết đồng bọn là Mộc Long, đối diện với hắn cả hai lúc này thậm chí còn có cảm nhận lòng ngực bị nghiền ép, tim mạch như muốn nổ tung ngay lập tức chỉ sau một ánh nhìn.
"N-Nhị Thiếu Gia tha mạng! Ta...ta còn mẹ già cần được phụng dưỡng, ta không thể chết, không thể chết ah-!!?"
Nói xong cái đầu kẻ này lập tức rơi xuống, tia máu bắn cao khiến kẻ kế bên đông cứng nhìn qua liền sợ hãi bật ngửa người trên đất.
Từ đầu tới cuối hắn đều không thấy Mộc Long ra tay, thế lấy đâu ra cơ hội đánh trả, tuyệt nhiên phải bỏ chạy.
Nghĩ là thế tuy nhiên ngay khi quay lưng đi thì kẻ này đôi chân tê dại, khi nhìn xuống thì đã thấy hai chân một nơi, cơ thể lúc này đổ xuống đập cái bịch xuống nền đất khô cứng.
"Ái da ái da, Bổn Tôn xưa nay ghét nhất bị kẻ khác làm mất hứng. Ngươi nói xem ta nên xử ngươi thế nào? LỘT DA HAY LÓC XƯƠNG, CẮT BỎ TỨ CHI HAY PHANH THÂY CHO QUẠ ĂN?"
Vừa nói Mộc Long vừa mỉm cười tàn bạo, kẻ kia bị nụ cười ấy dọa cho tới nhũn quần ướt đẫm, mùi khai thoang thoảng rồi điên cuồng hét la.
"KHÔNGGGGGGG!!!!"
Tiếng hét thất thanh làm chim chóc trong khu vực bay tán loạn. Trở lại với Mộc Long thì hắn lúc này toàn thân máu me bên cạnh là ba cổ thi thể không nguyên vẹn, đôi mi hơi nhíu lại hắn ngước nhìn bầu trời xanh.
"A Hồng a A Hồng, ngươi nói xem ta một thân Tiên Hoàng nay bị ngươi làm ra bộ dạng phàm nhân thế tục kiểu này có đủ thảm không?"
Nói xong Mộc Long tay kết ấn rồi lòng bàn tay đập mạnh xuống mặt, những Minh Văn dị thường được Mộc Long vẽ nên bằng máu bắt đầu phát sáng, cả một khu vực 100m cây cỏ lập tức khô héo rồi hóa thành cát bụi.
Trở lại với ba cái xác thì lúc này máu tươi bị hút cạn, linh hồn điên cuồng bị cắn xé, xác thịt nhanh chóng bị phân hủy rồi tia sáng léo lên....
"QUẠ!!! CHỦ NHÂN! Người cuối cùng cũng gọi ta!!!"
Từ văn tự được viết bằng máu, ánh sáng hiện ra rồi hóa màu u ám, tối tăm một sinh vật từ hư vô được triệu hồi.
Màn đêm âm u, Tà Thú đỏ mặt thanh bích rực lửa nở nụ cười hung bạo rồi vụt cái lông đen rơi loạn, hóa ra một ô nha đậu trên vai Mộc Long.
"Tiểu Hắc, ngươi đây rồi. Cố gắng bảo vệ ta trong khoảng thời gian sắp tới đấy."
Mộc Long mỉm cười, ánh mắt lúc này cũng hết sức u ám.
'Dục Vọng của ta rồi sẽ có lúc thâu tóm cả ngươi Thiên Đạo Thất Liễu A Hồng à!'