Ánh lửa bập bùng, hang sâu lần nữa được nhen nhóm ánh lửa hồng. Thiếu Nữ tóc đỏ ánh mắt nhắm nghiền bỗng dưng trừng to, đảo qua nàng thấy một cái thiếu niên thân mặc hắc y đường kẻ đỏ, giữa ngực có thiêu họa tiết một đầu xích long cuồng bạo ngậm châu.
".....ngươi là ai?"
"Kẻ cứu ngươi."
Mộc Long nhìn qua mỉm cười, tay hắn hiện nước một con kê lâm, bên còn lại là một con bạch thố vừa được lột da xong.
"....."
Nữ Nhân Tóc đỏ nhìn Mộc Long chằm chằm không nói, tất nhiên được một cái Tứ Trọng Luyện Khí Cảnh cứu nàng không vui vẻ gì, chưa kể nàng nhận ra túi càn khôn của bản thân bị trộm đi.
'Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Tại sao lại cứu ta?'
Thiếu Nữ tóc đỏ thầm nghĩ.
"Liễu Dạ Huyên, Chân Truyền đồ đệ Hạo Khí Tông nha~ ôm được chân to thế ta làm sao bỏ qua được, đúng không?"
Mộc Long đoán được suy nghĩ Liễu Dạ Huyên cười nói, tay đưa tới ít thịt vừa được nướng chính tiếp tục cười thân thiện.
Loading...
'Ăn đi có sức để hét.'
Mộc Long thầm nói, ánh mắt lúc này sắc lẻm làm Liễu Dạ Huyên giật bắn ngươi.
"Ngươi...!"
Nàng là cảm nhận thấy tia nhàn nhạt dâm ô từ đôi mắt Mộc Long kia mà bất giác phản ứng, đối với nàng hiện tại ngay cả một phàm nhân cũng không chống cự được bởi Chân Khí gần như tiêu hao sạch sẽ, toàn thân bất lực cộng thêm nội thương việc nàng chống cự là vô nghĩa.
"Nhạy bén ghê~ chắc cũng bị không ít lần nam nhân tính kế ha?"
Mộc Long thu lại con gà nướng rồi đưa lên miệng cắn nuốt cái.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Liễu Dạ Huyên hỏi, ánh mắt nàng sắc lẻm hướng tới, dù không chống cự được hắn nhưng nếu bị cưỡng ép nàng đơn thuần cắn lưỡi tự sát.
"Suy nghĩ nông cạn."
Mộc Long một câu khiến Liễu Dạ Huyên đứng hình, hắn cứ như đi tất trong bụng nàng hết lần này tới lần khác không khỏi khiến nàng sinh nghi tên này tu luyện độc tâm thuật.
Liễu Dạ Huyên lúc này lặng im nhìn lại cơ thể, toàn bộ vết thương đã được xử lý và băng bó, thậm chí cả vết đâm bên ngực phải của nàng cũng được băng lại.
"Ngươi! Hạ Lưu!"
Liễu Dạ Huyên nhận ra cơ thể của mình bị kẻ khác chạm qua liền đùng đùng nổi giận, trừng mắt hướng về phía Mộc Long đầy uất ức, sợ không đem hắn nghiền thành tro bụi.
"Ngươi giận cái gì, nhìn thôi chứ ăn uống được gì đâu. Thủ cung sa chả phải còn nguyên trên mu ngươi đó sao?"
Giận thêm giận Liễu Dạ Huyên bừng đỏ đôi mắt nhưng lập tức nôn ra ngụm máu, thương thế thêm nghiêm trọng.
".....Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Liễu Dạ Huyên trừng mắt đe dọa.
"Sợ quá~ ngươi thật không sợ ta bây giờ cưỡng hiếp ngươi luôn sao?"
Mộc Long nhún vai bình nhiên nói.
"Ngươi dám! Sư Phụ ta-- khụ! Khụ!"
Liễu Dạ Huyên ho sặc sụa, khuôn mặt tái nhợt song nàng thu liễm lại sự tức giận của bản thân mà đều khí.
"Cần giúp không? Xoa bóp ngực sẽ khỏe hơn a!"
Mộc Long đê tiện một cậu trêu chọc, Liễu Dạ Huyên lại bừng bừng lửa giận.
"Cút! Khụ...khụ!"
'Tên khốn kiếp ta nhất định lột da ngươi!'
Liễu Dạ Huyên tâm tư xong lườm sang Mộc Long.
'Hắn có thật là chỉ muốn ôm chân?'
Liễu Dạ Huyên nội tâm suy xét.
'Không đúng! Hắn cướp đoạt túi càn khôn của ta, nhất định là vì Huyền Giai Công pháp!'
Liễu Dạ Huyên tiếp tục nội tâm suy nghĩ nhưng lúc này Mộc Long lấy túi càn khôn của nàng ra rồi lấy ra Huyền Giai Công ném về phía nàng như một thứ rác rưởi.
"Sứt đầu mẻ trán bởi thứ này, ngu xuẩn, còn tưởng mình tiên tử hoa ghe nguyệt thẹn người người kẻ kẻ thèm thuồng?''
Mộc Long nở nụ cười tàn độc, giọng nói cợt giễu không khỏi khiến Liễu Dạ Huyên kinh hãi bởi nét mặt đó, quá đáng sợ đi. Giết nhiều người như thế, gặp qua không ít kẻ tàn độc nhưng kẻ trước mắt nàng gần lúc này tựa tu la, đáng sợ gấp bội.
Nhưng rồi cái đáng sợ ấy sực tắt bởi khuôn mặt chuyển đổi 360° không góc chết của Mộc Long.
"Ta đùa đấy~ mà việc ngươi ngu là ta nói thật."
Liễu Dạ Huyên lúc này hận không thể lườm chết hắn, nếu có thể sợ rằng Mộc Long sớm đã hóa cát bụi.
"Hừ, miệng chó không mọc được ngà voi."
Liễu Dạ Huyên nhìn Mộc Long rồi lại nhìn xuống quyền Huyền Giai Công bên dưới, tay nàng sờ lên bìa cái đôi mắt hiện lên sự buồn bã.
"Hối hận rồi?"
Mộc Long nhếch mép cười hỏi, Liễu Dạ Huyên nhìn qua liền chứng kiến một cảnh mà cả đời nàng chưa thể nhìn qua lấy một lần.
Mộc Long là đang lấy dược thảo trong túi càn khôn của nàng để luyện chế đan dược, luyện bình thường thì không nói, cái này hắn cũng quá khiến nàng khiếp đảm đi.
Mộc Long toàn thân ẩn hiện chân khí màu huyết sắc, từng nhánh dược thảo được đặt trên đất bắt đầu bay lên lơ lửng rồi dần dần tan biến bởi loại hỏa diễm mà nàng chưa từng nhìn qua trong đời.
Một ngọn lửa ba màu khi bạch hỏa làm tâm, hắc hỏa bọc ngoài, tử hỏa lại bảo trùm lấy cả hai, rốt cuộc thì đây có được gọi là Hỏa nữa không?
'Hắn là Đan Sư!'
Liễu Dạ Huyên thầm hét song cảnh tiếp còn khiến nàng đờ ra như kẻ ngốc.
Mộc Long đây là lấy Thiên Địa làm Lô, dùng hỏa diễm luyện chế Đan Dược nhanh tới không tài nào nhìn ra là hắn đang luyện đan hay đang nghịch lửa nữa.
Chớp mắt đan dược được kết thành công, thứ hắn luyện ra là Hồi Khí Đan Thất Phẩm.
"Đ-Đùa sao...? Vô lý...việc này...quá vô lý."
Liễu Dạ Huyên không kiềm nổi kinh ngạc của bản thân mà tự giác nói ra những lời trong thâm tâm nàng hiện tại.
"Ngươi vậy mà là Đan Sư?"
Liễu Dạ Huyên chưa hết kinh ngạc thì Mộc Long đang nhét viên Đan vào miệng nàng.
"Ngươi làm gì---ah! Ưm----!"
Đan vừa cho áo cơ thể Liễu Dạ Huyên đã bắt đầu ảo hóa, từng vết thương cảm giác như lập tức lạnh lại trừ nội thương chỉ nhẹ đi ít phần, nàng là cần thời gian để khôi phục loại thương thế này của bản thân.
'Dược tính mạnh quá! Cơ thể như bị thiêu đốt vậy, nóng quá!'
"Haa...haah..."
Liễu Dạ Huyên hơi thở gấp gáp, ánh mắt vô cùng tò mò nhìn sang Mộc Long, nam nhân khiến nàng tò mò để tâm e là chỉ có hắn.
"Thở ghê thế, muốn không? Ta nhét chân gà vào miệng dưới của ngươi?''
Mộc Long ném trả túi càn khôn về phía Liễu Dạ Huyên, nàng lúc này khuôn chết chân, ánh nhìn quả thật quá phức tạp.
'Mình không tài nào nhìn thấu hắn, mọi nhận định của mình đều sai. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?'
Liễu Dạ Huyên suy nghĩ, nàng không phải không nhận ra tên này chỉ vừa đột phá Ngũ Trọng, tu vi này đừng nói kém trong mắt nàng không khác gì rác rưởi tuy nhiên mọi thứ bị đập tan.
"Sao? Yêu ta rồi ư?"
Mộc Long mỉm cười, ngón tay nâng cằm Liễu Dạ Huyên lên khi nàng không chú ý nói.
Trừng to mắt Liễu Dạ Huyên đôi mắt ngạc nhiên thì bị cưỡng hôn.
"Ngươi-! Ư~"
Lưỡi nàng bị Mộc Long đảo qua lại liên tục, cảm giác mọi thứ bị hắn cưỡng đoạt đi mất, đôi mắt Liễu Dạ Huyên lúc này rưng rưng bởi nụ hôn đầu trong 78 năm qua của mình bị cưỡng đoạt.
"Cút ra! Ngươi...tên khốn kiếp! Ta phải cắt lưỡi tên rác rưởi nhà ngươi!''
Liễu Dạ Huyên vung chưởng đánh bay Mộc Long vào vách tường, ngón tay nàng lúc này bất giác đưa lên môi.
Lau vết máu trên miệng Mộc Long cười híp mắt nhìn bộ điệu giận dữ của Liễu Dạ Huyên.
"Ta cứu ngươi, ngươi lại muốn giết ta? Hạo Khí Tông ngươi thật tốt a!"
Mộc Long giọng châm biếm.
"Ngươi cứu ta hay lợi dụng ta! Ngươi còn cướp nụ hôn...đầu của ta! Khụ!"
Liễu Dạ Huyên hét toáng lên rồi khụy gối ho ra máu, chân khí nàng quả thật phục hồi những nội thương vẫn còn đó, kích động liền có hậu quả không nhẹ.
"Thế nào? Ta nhìn cũng nhìn sạch rồi, nó quả thật múp a, hôn cũng hôn rồi...có phải ngươi bây giờ là người của ta rồi hay không?"
"N-Ngươi, ngươi! Vô sỉ! Ta liều với---"
Liễu Dạ Huyên cố lao tới nhưng lại ngã vào lòng của Mộc Long, nở nụ cười hắn nhìn nàng trong khi nàng vẫn còn ngơ ngác ngước lên nhìn thì "Chụt!".
Tiếp tục một nụ hôn, lần này cũng mãnh liệt hơn trước, Liễu Dạ Huyên bấy giờ bị bắt nạt liền như đứa trẻ đánh vào ngực Mộc Long liên tục cách yếu ớt.
"Ngươi--- Ngươi---Nn~~~"
Liễu Dạ Huyên bật khóc rồi tiếp tục bị cưỡng hôn, lần này nắm cắn lấy vành môi Mộc Long khiến hắn phải đổ máu.
'Mình tự dưng có cảm giác lạ quá, các tế bào trong cơ thể đang ráo riết kêu gọi mình quấn lấy hắn ta!'
Liễu Dạ Huyên dòng lệ chảy dài.
"Ta xưa nay rất thích loại nữ nhân bướng bỉnh như nàng, nhanh thôi nàng cũng phải nghe lời ta hắc hắc!"
Mộc Long cười dâm dục rồi cởi bỏ y phục.
"N-Ngươi dám! Tuyệt nhiên không để ngươi-----ugh~"
Liễu Dạ Huyên tiếp bị cưỡng hôn, cảm giác kỳ lạ lúc này truyền tới khiến khuôn mặt nàng đỏ dần, tim nàng đập loạn trong giây phút, đầu lưỡi bắt đầu tê dại mà nương theo lưỡi Mộc Long đảo quanh.
Hắn thả môi nàng ra khi tia kết nối giữa cả hai được kết thành qua miệng, ánh mắt Liễu Dạ Huyên đờ đẫn ra ít nhiều bởi loại cảm giác lạ đang liên tục dâng trào.
'Cảm giác này rốt cuộc là gì, tại sao mình chả còn muốn tự sát nữa.....ta không muốn! Ta không muốn trao thân cho hắn! Không! Không---!'
Liễu Dạ Huyên lúc này nội tâm gào khóc, nàng bắt đầu trở nên lưỡng lự trước khuôn dâm dục kinh tởm của Mộc Long cùng múi cơ bắp săn chắc của hắn.
"Haah, haah, ngươi...rốt cuộc đã làm gì ta? Hưh?''
Liễu Dạ Huyên khuôn đỏ bừng, cơ thể nàng lúc này nhạy cảm không tả siết, nàng cũng là không biết Mộc Long đã động tay lên cơ thể nàng. Bằng việc khai thông khí huyết hắn còn kích dục nàng bằng cách ấn huyệt vị, việc đơn giản lúc này hắn cần làm tiếp đó là chén sạch nàng mà thôi.
"Ta muốn ngươi làm nữ nhân của ta?"
Mộc Long nụ cười kiêu ngạo nói.
"Cút! Ta tuyệt không khuất phục--- waa!!"
Liễu Dạ Huyên vừa nói xong dã phải hét toáng lên bởi quần áo trong người nàng bị Mộc Long đánh nát, chân khí hắn truyền vào khiến cơ thể nào tê dại.
"Không! Đừng nhìn! Ngươi không được nhìn! Á-hự! Ngươi! Ngươi!''
Liễu Dạ Huyên hét ầm lên khi Mộc Long thơm lấy cổ nàng rồi cánh tay nhẹ nhàng mơn trớn bên ngực. Cảm nhận lấy làn da trắng trẻo thơm ngon, cảm giác nắm bóp mềm mại đàn hồi trong lòng bàn tay kích thích thứ to lớn của Mộc Long thức tỉnh.
Ngực Liễu Dạ Huyên không lớn nhưng lại vừa tay, đổi lại nàng có được đôi mông hùng vĩ đẩy đà, cảm giác dập nó phạch bịch thôi đã chết mê mà nhân sinh chẳng màng tới rồi.
"Tên vô sỉ! Rác rưởi mau thả ta ra! Thả ta ra! Ta nhất định giết ngươi! Ah-haa! Ngươi, đừng liếm nhũ hoa ta mà~~ áh~~~Nn~~~"
Liễu Dạ Huyên bắt đầu rên rỉ khi Mộc Long miệng bú liếm, tay điên cuồng xoe đầu ti của nàng. Cảm giác bị bắt nạt trào phúng, Liễu Dạ Huyên cố quằn quại trong tuyệt, nàng càng chống cự thì cơ thể nàng truyền lại cảm giác lạ thường hưng phấn.
'Không! Mình là Đệ Tử Hạo Khí Tông--- thà chết không chịu nhục---'
"Ágghhh---!?'' Liễu Dạ Huyên suy nghĩ đó thoáng qua thì miệng há to hét lớn, hai ngón tay Mộc Long lúc này chọc thẳng vào âm hộ của nàng mà di chuyển nhẹ nhàng từ tốn, trong lúc hai ngón tay như khẩu súng khép mở âm hộ Liễu Dạ Huyên thì ngón cái hắn chạm rồi xoa âm vật làm nàng sướng lên run rẩy bởi cảm giác dâng trào khó kiểm soát.
"Ah, ah! Ngươi...làm gì vậy hả?! Rút cá tay chết tiệt của ngươi ra khỏi người ta! Không, waa!! Đừng mà, ngươi đừng ngoáy âm hộ ta nữa! Ágghh----!"
Âm thanh dục vọng vang lên từ âm hộ của Liễu Dạ Huyên rồi hòa trộn cùng tiếng la hét của nàng. Miệng bú tay bóp ngực trêu đùa, tay còn lại thì nhẹ nhàng ra vào âm hộ kích thích âm vật, từng nơi nhạy cảm trên cơ thể Liễu Dạ Huyên lúc này bị chiếm đoạt hoàn toàn.
Bị kích thích triệt để Liễu Dạ Huyên dịch thủy tiết ra không ngừng từ âm hộ nhỏ múp của nàng ta, âm thanh nhớp nháp do ngón tay Mộc Long cử động ra vào rồi banh rộng âm hộ Liễu Dạ Huyên nghe rõ mồn một.
"Ah~ Nn! Đừng có tạo ra mấy cái âm thanh dâm đãng đó mà! Dừng lại đi! Ah! Ta cầu xin---- ta cảm thấy lạ quá! Ah, ah, ah, ah, Aaaaahhhhhhhhhhh!"
Liễu Dạ Huyên rên lên gấp gáp rồi ngón tay Mộc Long cũng nương theo nàng mà di chuyển dữ dội, phía trên hắn nhẹ cắn nhũ hoa của nàng.
Cực khoái dâng trào rồi trào phúng, Liễu Dạ Huyên cong người đẩy mu lên cao với tia nước bắn xa hình parabol ngược.
'Gì thế!? Mình vừa làm gì!? Vừa làm gì.mmm, ah-haah...cơ thể lạ quá, muốn nữa, cảm giác được giải tỏa này là sao???'