Việc đấu giá Công Pháp Huyền Giai nhanh chóng truyền tin khắp thành Nam Dương, các đại gia tộc bắt đầu đưa ánh nhìn thèm thuồng tới ý định muốn có được quyển công pháp này.
Lệnh được đề ra bởi các Gia Chủ rằng không tiếc tài nguyên để có được nói, các Trưởng Lão cũng được cử đi vào ngày đấu giá.
Thành Chủ - Hứa Nguyên cũng bắt đầu có rụt rịt.
Tại phủ đệ Mộc Nam Thiên, hắn thân ngồi phía trên chiếc ghế lưng tựa vào mỉm cười cách ranh ma.
"Huyền Giai Công Pháp này ngươi nghĩ chúng ta có được nó không?"
Câu hỏi được đặt cho Mộc Lý Xuân, ánh nhìn tinh tường Mộc Lý Xuân chấp tay nhẹ lắc đầu.
"Tuyệt đối không lấy được."
Mộc Nam Thiên mỉm cười trước câu hỏi của Mộc Lý Xuân rồi chống cằm nâng quyển sổ lên đọc.
"Không được thì không được thôi, ta chả biết làm gì hơn...hư hư..."
Mộc Nam Thiên cười như không cười, chỉ làm thâm tâm hắn lúc này suy nghĩ: 'Không biết Phụ Thân sẽ mất bao nhiêu cánh tay đắc lực để tranh đoạt thứ này ha?'
Loading...
Cảnh sắc biến đổi, chớp mắt Mộc Long đã lần nữa trở lại Đấu Gia Hội, thân thong thả bước hắn tiến vào một căn phòng được thu sẵn tiện việc quan sát.
Diệp Thanh Nhu hoàn toàn không theo cùng, Tiểu Hắc cũng tương tự cũng bởi một người không mấy thích nơi náo nhiệt, tâm đôi lúc có dao động lớn mà cần những mảng thời gian bình lặng để suy nghĩ.
Riêng Tiểu Hắc thì vốn dĩ chán ghét nhân loại, nơi càng đông đảo bọn sâu kiến này càng khiến nó buồn nôn , tuyệt không muốn lui tới.
Rất nhanh kháng phòng liền chật chội hẳn đi, liếc qua người của đại gia thế tộc tập hợp đếm không hết và rồi chân khí trong không gian chợt có sự giao động, kẻ tới là ba vị Trưởng Lão của ba Gia Tộc lớn trong thành.
Mộc Tuyệt của Mộc Gia.
Trần Nhiên của Trần Gia.
Lâm Mạt của Lâm Gia.
Cả ba đều là tu vi Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, một thân đạo bào gia tộc, râu tóc bạc trắng, đôi mắt nghiêm nghị và có một cái khuôn mặt gia nua lão nhân.
Mộc Long nhìn qua, mọi Trưởng Lão Gia Tộc này đi đều mang theo một vị đệ tử tinh anh gia tộc, thoáng nhìn cũng phải tu vi Thất Trọng Bát Trọng, Chân Khí cũng cực kỳ ổn định chứng tỏa nhưng kẻ này được đào tạo rất tốt nắm ổn định được tu vi của bản thân.
Mộc Gia và Lâm Gia đệ tử trưởng lão liền là cái nam nhân thư sinh nên Mộc Long cũng không quan tâm mấy nhưng riêng Trần Gia thì đệ tử Trưởng Lão lại là một cái mỹ nữ.
Nàng nhìn qua thân mặc hồng y bắt mắt, thân hình mảnh mai tay cầm trường kiếm lam sắc, hông trái đeo ngọc bội thanh sắc long phụng. Vị mỹ nhân này nhìn qua tuổi không quá 17 nhưng bản thân lại sở hữu đồi núi trập trùng, ngực phát triển mạnh, mông căng tròn gợi cảm chưa kể nàng có đôi lông vũ dày đẹp, đôi mắt ánh sao lấp lánh, nước da trắng cùng đôi chân trần dài nõn nà bắt mắt.
Tất cả những nam nhân ở đây không khỏi chú ý đến nàng nhưng cũng chỉ hảo hảo trộm nhìn chứ không dám vô lễ sợ rằng Trần Nguyên kia cho họ một chưởng đoạt mạng.
"Thế này thì lại có chuyện vui rồi đây."
Mộc Long mỉm cười cách nham hiểm, nhìn xuống buổi đấu giá lúc này cũng vừa mới bắt đầu, tất nhiên nữ nhân xinh đẹp nhất hôm nay không ai khác chính là Tô Thanh trông bộ sườn xám sặc sỡ cùng cái khăn choàng hồ ly quanh cổ ẩn hiện tia chân khí nhàn nhạt.
"Tô Thanh cô nương quả nhiên tuyệt sắc mỹ nhân, sợ rằng bỏ ra 500 vạn linh thạch để cùng nàng một đêm giao hảo e là cũng chả được."
"Chặc! Một mỹ nhân như thế mà chỉ có thể ngắm nhìn, đáng tiếc, đáng tiếc."
Những ánh mắt dâm tà hướng tới, Tô Thanh cũng không mấy quan tâm, bởi muốn động tới nàng phải xem được bản lĩnh của những kiêu tử gia tộc này cao tới đâu.
"Đã để các vị đợi lâu, buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu! Chúng ta sẽ bắt đầu với món báu vật đầu tiên, Chu Sa Thiết! Giá khởi điểm là 50 vạn linh thạch!"
Lời nói vừa dứt đám người bên dưới bắt đầu nháo nhào ra giá, phải biết Chu Sa Thiết này sau khi luyện hóa sẽ là nguyên liệu Thượng Phẩm để rèn ra binh khí, nó có được một khối lớn thế này không biết kẻ tìm ra phải tốn bao nhiêu năm tuổi thọ.
"55 vạn!"
"57 vạn!"
"65 vạn!"
"80 Vạn!"
"150 vạn!!?"
Lời vừa nói xong cả khán phòng lặng im hướng ánh nhìn về phía Lâm Gia Lâm Mạt.
Những kẻ ở đây khựng lại, dù họ có hơn cũng không dám tiếp tục ra giá bởi nếu họ làm thế há phải đắc tội với Đại Gia Tộc lớn thứ ba Nam Dương thành.
Tuy nhiên giá lập tức bị phá bởi một cái đại gia tộc khác.
"200 vạn!"
Người phá giá lần này chính là Mộc Tuyệt, trưởng lão Mộc Gia, người nắm quyền hạng thứ hai chỉ sau Mộc Đại Gia Chủ Mộc Ngạo Thiên.
"Oh ho ho! Mạt Lão đầu đắc tội, đắc tội a!"
Mộc Tuyệt đưa tay chào hỏi về phía một căn phòng Vip khác, giọng mang theo vài phần khiêu khích.
"Tuyệt Lão đầu ngươi vẫn thích phá ta như thế, 250 vạn! Tuy nhiên lần này ta không có ý định nhường đâu a!"
Đáp trả lại cũng một giọng điệu khó nghe không kém, Lâm Mạt lập tức nâng cao giá.
"Vậy ư, vậy ư. Ta tuyệt nhiên cùng Mạt Lão ngươi hảo hảo chơi đùa một chút vậy? 300 vạn."
Cả khán phòng lại thêm chết lặng bởi hai nguồn uy áp tỏa ra từ hai lão già ti vi Trúc Cơ Cảnh phía trên.
Trận chiến tưởng chừng như chỉ có hai cái Trưởng Lão Gia Tộc tham gia nhưng bất ngờ thay từ một góc cũ kỹ trong khán phòng vang ra tiếng nói.
"500 vạn."
Lời vừa phát ra khiến không ít kẻ chú ý, rốt cuộc thì kẻ nào muốn tìm chết đến như thế, lại dám đối chọi với Lâm Thị, Mộc Thị?
Mọi ánh nhìn dồn về phía kẻ mặc hắc y trùm kím đầu, Mộc Long nhìn qua kẻ này liền không thăm dò được gì tâm liền dâng lên không ít sự kiêng dè.
Lâm Mạt tương tự.
"Không biết cao danh quý tánh vị đạo hữu đây?"
Lâm Mạt hướng ánh nhìn về phía kẻ hắc y nhân hỏi.
"Không quan trọng. Quan trọng là ta ngã giá cao hơn ngươi."
Lời này nói ra khiến không biết bao nhiêu kẻ sợ hãi dùm, đây chả phải không coi Lâm Thị vào con mắt, kẻ này thật không biết trời cao đất dày là gì.
"Đạo hữu đây có ý thức được lời mình vừa nói không? Ngươi thật sự muốn gây chiến với Lâm Gia ta ư?"
"Đấu Giá Hội có quy định phải xem mặt Lâm Gia các ngươi mới ra giá?"
Tiếp một câu nói khiến bao con người trấn kinh, tuyệt nhiên đây là tìm chết.
"Tốt, rất tốt! Vẫn mong đạo hữu giữ vững suy nghĩ của mình, thất lễ rồi."
Lâm Mạt hất tay áo, ánh mắt giận dữ.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục và tất nhiên kẻ này là người có được Chu Sa Thiết, đồng thời hắc y nhân này cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Những nụ cười tàn độc đâu đó chớm nở.
Hai món tiếp theo nhanh bị Mộc Gia và Trần Gia chia nhau lấy, sau tất cả món chính hôm nay cũng được dọn lên.
Bỏ qua những thủ tục phức tạp của Đấu Gia Hội, giá bắt đầu được chỉ định là 350 vạn linh thạch, con số cao ngất từ trước tới nay tại một phiên đấu giá trong Nam Dương thành.
"500 vạn."
Mộc Tuyệt Lão đầu lập tức ngã giá, cả hai Trưởng Lão Gia Tộc còn lại nở nụ cười mưu mô.
"550 vạn."
Lâm Mạt lão đầu lập tức phá giá kèm lời trêu chọc: "Mộc Tuyệt lão đầu ngươi vẫn nên nhường ta đi thì hơn, Lâm Gia ta hôm nay tuyệt nhiên muốn có được thứ này."
"Nói thừa, ai ở đây không muốn có được nó, ngươi già rồi mắt cũng mờ đi rồi sao?"
Mộc Tuyệt lão đầu lập tức phản pháo, lúc này kẻ im lặng từ đầu tới cuối lên tiếng.
"1000 vạn."
Trần Nhiên lên tiếng, giọng nói kẻ này ấy vậy mà hao hao giống như nữ tử.
Lâm Mạt và Mộc Tuyệt lão đầu nhìn nhau cái rồi hướng ánh nhìn tới căn phòng của Trân Nhiên đang yên tọa.
"1500 vạn."
Một giọng nói khác vang lên, lần này tiếp là một kẻ ẩn mình nhưng không mặc hắc y, thay vào dó là Xích Y có mũ trùm che kín người, ngồi gành nhìn qua còn có hai cái thuộc hạ ăn mặc y nhau, cùng là xích y áo choàng che kín.
"2000 vạn."
Trần Nhiên nhíu mày ra giá, cả hai kẻ Lâm Mạt cùng Mộc Tuyệt lão đầu lúc này câm nín, phải biết 2000 vạn linh thạch dù chỉ là hạ phẩm nhưng lại là một lượng tài nguyên to không tưởng. Phải thích lũy bao nhiêu năm mới có được, 10 năm, 20 năm, thậm chí cả 100 năm 200 năm.
Bên trong chiếc xích y áo choàng lúc này nở một nụ cười ma mị cùng đôi mắt đỏ mị mị hoặc tâm.
"2500 vạn."
Cả khán phòng Đấu Giá Hội lúc này tuyệt nhiên lặng im bởi mức giá trên trời nay, ngay đến Tô Thanh phía trên cũng không che giấu được sự kinh nhiên của bản thân mà đưa tay lên che miệng ngọc.
"Ngươi đến cùng là kẻ nào!"
Trần Nhiên tức giận, tay vỗ mạnh trấn nát chiếc ghế tựa đứng dậy quát lớn, chân khí tỏa ra khiến bao nữ tì hộc máu.
Bạch Mai Sơn lúc này bay lên giữa trung tâm khán phòng, hất tay cái khiến Trần Nhiên lùi lại ba bước.
'Trúc Cơ Hậu Kỳ!?'
Trần Nhiên thầm hét, khuôn mặt hiện lên nét tức tối nhưng vẫn phải cam chịu vì Sơ Kỳ và Hậu Kỳ dù không xa nhưng khoảng cách tuyệt đối không gần.
Không giống như Luyện Khí, bắt đầu từ Trúc Cơ cảnh trở lên khoảng cách dù nhỏ tới mức nào đều không đơn thuần chỉ là một cái nhìn nhận.
''Là ta quá nôn nóng, đắc tội rồi, hừ!"
Trần Nhiên nhìn về phía nhóm người ăn mặc Xích Y Áo Choàng kia nhàn nhạt tỏa ra tia sát ý, Bạch Mai Sơn không nói chỉ thở dài.
Sau cùng ba đại gia tộc của Nam Dương thành đành ngậm ngùi dâng báu vật cho những kẻ không rõ đại danh.