Dương Tuấn lần nữa đi tìm Mẫn Ý, nếu không hoàn thành hết nhiệm vụ sẽ không thể thoát ra, nên cần nhanh chóng ăn nàng, không, cua nàng trước đã.
- Nàng ta đi đâu rồi? Nè, trường Thiên Tinh thành viên đang ở đâu?
Dương Tuấn đi xung quanh tìm kiếm vẫn không thấy, cuối cùng túm áo một tên nam sinh đang nằm rũ rượi ở góc hành lang như đang phê cần lên hỏi, mặt hắn trắng bệch không còn một giọt máu, giống như lâm vào tuyệt vọng trầm trọng.
- Họ ở trong phòng này, xong, xong cả rồi, aaa...
Tên nam sinh lẩm bẩm, sau đó tự ôm đầu gào lên, giống như kẻ bị điên vậy.
- À khoan, thiếu một thứ....
Dương Tuấn định mở cửa phòng thì chợt nhớ ra điều gì đó, từ cửa hàng hệ thống mua một đoạn vải đỏ, quấn ngang đôi mắt, giống như cosplay thành thầy tu mù vậy.
- Tốt.....
[Vải đỏ Thầy Tu Mù]: dùng để che mắt, tạo nét cool.
Hiệu ứng: + 1 hấp dẫn (Gia tăng 1 Hảo Cảm với người khác).
Loading...
...........................
Dương Tuấn mang lên vải đỏ, sau đó dùng pháp lực cảm ứng chung quanh, giống như dùng pháp lực để nhìn vào đan điền, kinh mạch hay Hồn Tâm vậy, nhìn được những thứ mắt thường không thể thấy, mở cửa phòng bước vào, Dương Tuấn phát hiện Mẫn Ý đang ngồi cách đó không xa, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp đó lại là sự lo lắng và tuyệt vọng chồng chất.
Nhưng điều đáng chú ý hơn, rất nhiều học sinh khác cũng ngồi ở đó, nhưng xương cốt, nội tạng bị gãy nát, tổn thương trầm trọng, giống như bị vật gì đó vừa lớn vừa nặng đập lên, mới có tình trạng này.
- Thật tàn nhẫn, các cậu có sao không?
Mẫn Ý lo lắng nhìn chung quanh, đến hỏi từng người một, sau đó lại tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế lúc nãy, tất cả không ai chú ý đến Dương Tuấn.
- Nè, nè, các người bị cái gì vậy?
Dương Tuấn hỏi lớn, sự chú ý nhanh chóng đưa đến, nhưng chỉ trong chớp mắt lại quay về sự tuyệt vọng, chỉ có Mẫn Ý là còn chú ý đến. Dương Tuấn.
- Ngươi đến một làm gì? Đi đi, ta không muốn nói chuyện với ngươi.
- Ai goo, ta đến tìm ngươi nha, đừng vô tình như vậy chứ.
- Ngươi không thấy tình trạng của chúng ta hay sao? Ta không rảnh rỗi nói chuyện với ngươi.
- Ta thấy họ bị thương nặng như vậy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nói đi, ta có thể giúp bọn họ.
- Thật sự? Ngươi có thể giúp bọn họ sao?
- Thật....
Mẫn Ý có chút tin tưởng Dương Tuấn, sau đó bắt đầu kể, các học sinh này cùng Mẫn Ý đến tham gia sự kiện lần này, nhưng sự kiện năm nay có chút khác, năm nhất Tịch Khải Như, Hoàng Đạo Kim Ngưu, chỉ thích đánh nhau nên đến thách đấu Mẫn Ý, nhưng các học sinh này đến muốn giảng hoà, nhưng bị nàng ta thẳng tay đánh trọng thương, chỉ còn Mẫn Ý và một vài người là không bị thương nặng.
Và khi sự kiện kết thúc, trường thua cuộc sẽ bị mất đi một nửa quyền lợi trợ cấp như tiền lương giáo viên, thuốc, vật dụng, đạo cụ liên quan đến các môn học, có thể sẽ gây một trường học phá sản, đóng cửa.
- Thuốc này cho bọn họ uống đi....
Dương Tuấn từ cửa hàng hệ thống mua mười mấy viên Phục Thương Đan, chỉ tốn không đến hai ngàn sát điểm, vì đây là loại đan dược không có mấy tác dụng với tu tiên giả, nhưng với phàm nhân những người này thì chính là Tiên Đan.
- Ngươi sẽ không đầu độc bọn họ chứ?
- Hừ, ta muốn giết bọn họ thì bây giờ liền giết ngay, cần gì đầu độc họ.
Keng, Hảo Cảm bạo kích +4 với Mẫn Ý, đạt 32 điểm.
- Được, ta tin ngươi.....
Mẫn Ý lựa chọn tin tưởng Dương Tuấn, sau đó cho từng người uống đan dược, xương cốt nối liền nhau vang lên tiếng lạch cạch giòn giã, có người bị thương nội tạng thì phun ra một ngụm máu đen, nội tạng nếu mắt thường có thể nhìn thấy được thì sẽ thấy chúng đã phục hồi nguyên vẹn, giống như chưa có bị thương bao giờ vậy.
- Khục khục, ta khoẻ rồi....
- Khặc, cảm giác như vừa được tân sinh vậy...
Các học sinh bị thương từng người đứng dậy ho nhẹ, sau đó cảm thán, Mẫn Ý lúc đầu còn lo lắng thì bây giờ dùng ánh mắt đầy sự cảm kích nhìn Dương Tuấn.
Keng, Hảo Cảm bạo kích +8. Đạt 40 điểm.
- Các người vẫn còn chưa khoẻ, hãy nghỉ ngơi, mọi việc còn lại để ta lo.
Dương Tuấn mỉm cười, sau đó xoay người rời đi, một đợt Hảo Cảm liên tục tăng lên, Mẫn Ý cũng ngay lập tức chạy theo Dương Tuấn, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút cảm tình với Dương Tuấn, làm nàng vô cùng khó hiểu.
(.............)
[Câu lạc bộ thể dục]
Dương Tuấn theo sự chỉ dẫn của Mẫn Ý đến đây, vì Tịch Khải Như là đội trưởng của câu lạc bộ thể dục này.
Ầm.....
Cửa phòng bằng tinh thiết bị một cước đá bay, móp mép đập lên bức tường đối diện, trong phòng câu lạc bộ cực lớn này chỉ có 3 người, là Tịch Khải Như với mái tóc dài màu vàng óng, còn lại là một nữ sinh và nam sinh, thân hình rắn chắc, lực lượng dồi dào.
- Haha, đến phục thù sao?
Khải Như gác cằm lên đầu gối, mỉm cười nhìn Mẫn Ý và tên dị hợm Dương Tuấn, mặc đồng phục học sinh lại cos Thầy Tu Mù, bị điên sao?
- Trâu vàng nhỉ? Lâu lắm chưa ăn thịt trâu xiên nướng.
Dương Tuấn cười ha hả, nói một câu làm nữ sinh và nam sinh kia nắm tay nắm chặt, nam sinh kia nóng nảy dậm chân, lao đến đấm một quyền vào mặt Dương Tuấn.
- Hắc,....... à chó.......
Dương Tuấn nở nụ cười, sau đó bỗng nhiên cả người biến mất, xuất hiện bên hông tên nam sinh, dùng võ thuật đá một cước vào vai tên nam sinh, lực lượng bùng nổ, tên nam sinh như viên pháo bay vụt đi, đập vỡ một mảng tường rồi tiếp tục lao đi, xuyên qua sân bóng rổ và lớp hội hoạ đang được sử dụng mới dừng lại.
Dương Tuấn đứng tại chỗ thu chân lại, trên đó còn bốc lên khói trắng, miệng treo một nụ cười thoả mãn...
(Combo tốc biến:v).
- Ahaha, sức mạnh không tệ, mua vui cho ta đi....
Khải Như nở nụ cười, chân nhẹ nhàng đạp xuống sàn nhà, nhưng lực lượng lại bộc phát dữ dội, sàn nhà nứt ra như mạng nhện, sóng xung kích thổi mạnh một cái, mọi thứ đều bị hất bay như có bão trong nhà vậy.
Ò.....hống.....
Đạo Tinh lơ lửng trên đầu Khải Như, hư ảnh một con trâu lớn màu vàng xuất hiện, trên đầu Khải Như dài ra cặp ngưu giác màu vàng nhọn hoắt, tuy thân thể vẫn nhỏ nhắn, thon thả nhưng bên trong là lực lượng khủng bố vô cùng.
- Lật bàn đây.......
Hai bàn tay trắng nõn của Khải Như đâm xuống sàn nhà, lực lượng khủng bố tách ra đại địa, cả phòng câu lạc bộ và một mảng lớn đất bị xé ra, giống như xuất hiện động đất 7, 8 độ Richter vậy.
.............................
Cách xa đó, trong một căn phòng, một người đàn ông trung niên nhìn qua cửa sổ, nhìn tình cảnh chấn động đằng kia thì lắc đầu, cười khổ.
- Con bé đó, lại đi phá hoại trường học nữa rồi.
Sau đó ông ta lấy ra một cái xì mát phôn, nhấn gọi một cái, bên kia có giọng nói của một cô gái êm ái ngọt ngào.
- Ngài Tịch tổng cần nhờ tôi làm điều gì chăng?
- Quách Hiểu Vân, tôi cần cô đến ngăn cản Khải Như, dùng Hoàng Đạo lực Xử Nữ của cô tạm phong ấn con bé lại một thời gian đi.
- Vâng, Tịch tổng, tiền lương là 3 tỷ đấy.
- 3 tỷ? Tôi cho cô 5 tỷ cũng được, nhanh lên.
- A, tôi mới thay thẻ mới, để tôi nhớ mã thẻ đã rồi gửi cho ngài ngay.
5 phút sau......
Hiểu Vân: - Xin lỗi, tôi vẫn chưa nhớ ra nó.
Tịch Thiên Minh: "....."
15 phút sau......
Hiểu Vân: - Tôi vẫn chưa nhớ ra, để tôi đi tìm tấm thẻ vậy.
Tịch Thiên Minh: - Haiz, không cần nữa, chắc có lẽ tôi nên gọi đội xây dựng đến dọn đống đổ nát kia thì hơn.
Hiểu Vân: "........"
......................................
Bên này, Dương Tuấn và Khải Như đối chiến thì không hề biết cuộc đối thoại của hai con người kia, mà lúc này, 1/3 trường Ly Ngọc đã gần như bị phá hủy, nkhoản800m² đã thành đống đổ nát.
Ầm.....
Dương Tuấn bị một quyền của Khải Như đập bay, cày lên mặt đất thành một đường rãnh dài, nhưng lại không có chút bị thương, lấm bẩn một tý mà thôi.
- Hà hộc, hộc hộc...
Nhưng Khải Như lại vô cùng mệt mỏi, dùng toàn lực để đánh Dương Tuấn nhưng chỉ tàn phá kiến trúc mà thôi, còn hắn một chút thương tổn cũng không có, khiến nàng càng tức giận đánh càng hăng.
- Vui rồi chứ?
Dương Tuấn xuất hiện trước mặt Khải Như, mỉm cười hỏi một câu, nhưng lại làm nàng ta càng thêm tức giận.
Bíng.....
Một ngón tay nhanh như chớp đặt lên trán Khải Như, một búng nhẹ nhàng gõ lên đó, nhưng lực lượng cường đại lại bộc phát, khí kình lan rộng ra phía sau, bụi bặm ngút trời bị thổi bay, kiến trúc tàn dư hoá thành cát bụi, Khải Như ngơ ngác đứng tại đó, tóc dài tung bay, nét mặt không thể tin, ngồi bệt xuống đất.
Vừa nãy tuy nàng không bị thương nhưng não bộ lại được trải nghiệm một loại lực lượng cường đại đến nghẹt thở mà nàng chưa thể đạt tới, hay đúng hơn là nàng không thể chạm đến xoẹt qua, làm nàng như vừa đi một vòng qua Quỷ Môn quan vậy, trái tim nhỏ giống như ngừng đập.
- Mẫn Ý à, chúng ta chạy thôi....
Dương Tuấn hét lớn lên, sau đó giống như ảo thuật biến mất tại chỗ, Mẫn Ý phía xa mặt mơ hồ, ngổn ngang trong gió, tại sao chạy à? Mà khoan, ngẫm lại thì nơi này......
........ Chạy à.......
Mẫn Ý giống như bị ma đuổi chạy đi phương xa, để lại một đám khói bụi nghi ngút, nữ sinh đang giao đấu với nàng cũng mơ hồ, nhận ra trường học đã bị tàn phá trầm trọng thì cũng ngồi bệt xuống, thì thầm.
- Xong, trường học lại xây lại lần 5. Huhu.....