Trương Hợp Hoan hỏi về bạn gái cũ Lâm Nhiễm, Bạch Anh tỏ vẻ không có nghe nói qua, dù sao cô là người dẫn chương trình nổi danh tỉnh đài, mà Lâm Nhiễm chỉ là một người mới vừa vào đài. Bạch Anh hỏi riêng bằng cấp Trương Hợp Hoan một chút, biết được cậu chỉ là tốt nghiệp bằng hạng ba, có chút tiếc hận, thở dài nói: "Điều kiện ngoại hình của cậu cùng điều kiện thanh âm cũng không tệ, đáng tiếc văn bằng không cao, bằng không tôi có thể giới thiệu cậu đi đài tỉnh công tác."
Trương Hợp Hoan cười nói: "Cảm ơn chị Bạch, cái bằng cấp này của tôi ngay cả đài thành phố còn chướng mắt, đi đài tỉnh cũng chỉ đúng quy cách làm bảo an."
Bạch Anh cười lên: "Tiểu Trương, cậu đừng cam chịu, vận mệnh con người cũng không phải nhất thành bất biến, cậu còn trẻ tuổi, biện pháp đơn giản nhất chính là đi học lên tiếp, tôi ở trong học viện truyền thông quen rất nhiều giáo viên, có cần mà nói tôi có thể giới thiệu cho cậu?" Ở thời đại này bằng cấp là vua, cho dù ngươi có năng lực cũng phải dùng văn bằng để mở lối trước.
Trương Hợp Hoan cũng không có tính học lên nữa, giá trị sinh mệnh của cậu chỉ còn lại có ba năm, với cậu mà nói quan trọng nhất trước mắt chính là kiếm giá trị danh dự, cậu muốn dùng giá trị danh dự để đổi giá trị sinh mệnh, chuyện khác đều không quan trọng.
Bữa cơm này cũng không có lâu, chừng hơn một giờ đã chấm dứt, trong bữa Bạch Anh tiếp vài cuộc điện thoại, nhìn ra được cô bề bộn nhiều việc, Trương Hợp Hoan cũng không thể xấu hổ mà trì hoãn nhiều.
Hai người đi thanh toán, nhưng thời điểm đi đến bàn thu ngân lại được báo cho biết, bạn của Trương Hợp Hoan đã trả tiền rồi, Trương Hợp Hoan có chút không rõ ràng tình huống cho lắm, mình ở huyện Hán hình như còn chưa có mặt mũi lớn như vậy.
Bất quá cái này khiến cho Bạch Anh thấy xấu hổ, rõ ràng là cô mời ăn, kết quả là bạn của Trương Hợp Hoan đã thanh toán, cô hẹn cùng Trương Hợp Hoan, về sau đi tỉnh thành nhất định phải liên hệ với cô, cô sẽ tận tình làm địa chủ.
Trương Hợp Hoan đi ra cửa lớn khách sạn Hán Viên, còn đang cân nhắc chuyện là người nào giúp cậu tính tiền, điện thoại di động của cậu đã reo lên.
Lấy ra xem thì là số của Sở Thất Nguyệt, Trương Hợp Hoan tiếp điện thoại.
"Bạn gái cũng xinh đẹp đó!"
Loading...
Trương Hợp Hoan vừa nghe đã rõ ràng, hỗ trợ tính tiền khẳng định là Sở Thất Nguyệt, cậu cười nói: "Đừng nói hưu nói vượn, người ta là con gái đàng hoàng, tôi cũng đã có người trong lòng rồi."
"Cái đệch, trông lưu manh như anh thì ai có thể nhìn trúng được."
"Chỉ cần là không có mù, là nữ đều có thể nhìn ra tôi là trai đẹp hàng thật giá thật." Trương Hợp Hoan nhìn xung quanh, có loại cảm giác Sở Thất Nguyệt ngay ở phụ cận theo dõi cậu.
"Cô gái kia hình như là người dẫn chương trình đài tỉnh? Tôi có xem tiết mục của cô ta."
"Vừa rồi là cô tính tiền giúp tôi?"
"Nhấc tay mà thôi."
Trương Hợp Hoan nói: "Cũng phải nói, Sở Thất Nguyệt, chuyện tối hôm qua cảm ơn cô." Cái khác không nói, Sở Thất Nguyệt giúp cậu cung cấp chứng minh không ở hiện trường, rửa sạch hiềm nghi ấu đả Trương Phú Quý, chuyện này là phải thật lòng cảm kích người ta một chút.
"Có cái gì mà cảm ơn, ăn ngay nói thật thôi."
"Cảm ơn cô trả lại trong sạch cho tôi."
Sở Thất Nguyệt nói: "Được rồi, cúp đây!"
"Đợi một chút, áo mưa của tôi cô còn chưa có trả lại đó."
Sở Thất Nguyệt cười lên: "Chờ đó!" Nói xong cúp điện thoại.
Trương Hợp Hoan đứng ở cửa đợi trong chốc lát, nhìn thấy Sở Thất Nguyệt từ cửa xoay tròn khách sạn đi ra, ăn mặc đơn giản mộc mạc, T shirt màu trắng, jean ống ngắn, mang một đôi giày trắng, lộ bắp chân trắng nõn như ngọc đường cong tuyệt đẹp, tóc đơn giản quấn lên.
Trương Hợp Hoan cười tủm tỉm nhìn cô, Sở Thất Nguyệt quả nhiên ở tại khách sạn Hán Viên.
Sở Thất Nguyệt đưa cho cậu một cái túi nhữa, bên trong là áo mưa đã xếp lại.
Trương Hợp Hoan không có lập tức tiếp nhận: "Tôi chỉ tìm cớ dụ cô ra gặp mặt thôi."
"Dụ tôi? IQ của anh đủ dùng sao?"
"IQ không đủ thì thêm EQ vào."
Sở Thất Nguyệt cười lên, khuôn mặt càng thêm sinh động, Trương Hợp Hoan nhìn quen mỹ nữ cũng có chút nhìn ngây cả người, nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Đến mà không có gì cũng phi lễ, tôi mời cô uống chút được không?"
Sở Thất Nguyệt nói: "Không có hứng thú." Cô đẩy đẩy áo mưa về trước mặt Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan chỉ có thể nhận lấy, Sở Thất Nguyệt xoay người bước đi, đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến thanh âm Trương Hợp Hoan: "Tối hôm qua cô uống nhiều còn nhớ đã nói những gì không?"
Một câu thành công để cho Sở Thất Nguyệt dừng lại, hai tay cắm túi quần bỗng nhiên xoay người, một đôi mắt đẹp hàn quang lẫm lẫm nhìn thẳng Trương Hợp Hoan: "Anh dám nói lung tung tôi sẽ giết anh."
Trương Hợp Hoan cợt nhả nói: "Ăn cái gì? Cô chọn!"
"Anh nói!"
Trương Hợp Hoan hít vào một hơi, ngửi thấy hương vị ở trong không trung: "Đồ nướng đi!"