Trên nóc nhà Tiểu Tiểu cắn chặt môi dưới, sắc mặt quỷ dị không nói một lời.
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
Phụ thân nàng không phải là Giang Nam Yến Doanh sao?
Sao có thể là Cổ vương? Hơn nữa nàng rõ ràng cùng lục tỷ Yến Thanh Như có chút giống nhau mà!
“Sắp mừng năm mới rồi, thiếp đã làm cho Tiểu Tiểu một bộ quần áo mới…”
Người phụ nữ đột nhiên đứng lên, cẩn thận từng li từng tí mở ra một cái
hòm lớn, trong đó chứa đầy quần áo của con gái, từ nhỏ đến lớn, như là
ghi lại quá trình trưởng thành của một thiếu nữ:”Còn có, có trang phục
không hợp với Tiểu Tiểu, đưa cho con bé sửa lại.” Tiểu Tiểu sinh hoạt
trong Cổ vương phủ, Bội Nghi rõ ràng đã vụng trộm đi gặp Tiểu Tiểu.
Loading...
Người phụ nữ trải từng bộ quần áo lên giường, mỗi một bộ quần áo đều bảo quản rất tốt, trừ bỏ một chút dấu vết của năm tháng, tất cả quần áo đều dùng đường may tinh mịn nhất khâu lại, nữ hồng giỏi hơn của Tiểu Tiểu
không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng tất cả quần áo đều làm cho Tiểu Tiểu .
Rất nhiều người sau khi làm chuyện sai lầm mới nghĩ đến chuyện bồi
thường lại, nhưng không có nghĩ tới tổn thương một khi tạo thành, miệng
vết thương vĩnh viễn không có biện pháp khép lại.
Mạc Thượng Hành lắc đầu thở dài, mỗi một năm mới Bội Nghi đều sẽ như
vậy, hắn cũng tùy nàng vậy, nếu không phải có lòng tin một ngày có thể
gặp lại Tiểu Tiểu chống đỡ, chỉ sợ Bội Nghi đã sớm sụp đổ rồi. Có lẽ
phân tán lực chú ý của nàng lực mới là phương pháp tốt nhất:”Nếu là
không có việc gì thì cũng làm cho con rể cùng ngoại tôn một bộ đi!”
Công việc trên tay Bội Nghi khẽ ngừng: “Ừ, sẽ làm.” Con rể cùng ngoại
tôn, hai người quan trọng này không biết khi nào mới có thể gặp được,
Bội Nghi nhờ ánh nến, cẩn thận khâu từng đường may thật tốt, không biết
con gái mình có thể mặc bộ quần áo này hay không.
Bên trong không còn có một chút tiếng vang nào nữa.
Trên nóc nhà, Lệ Thú vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Tiểu Tiểu, sau một
lúc lâu, Tiểu Tiểu mặt không biểu cảm cài lại mái ngói: “Thú ca, chúng
ta đi thôi!”
Không hỏi nhiều, Lệ Thú khẽ gật đầu, mang theo Tiểu Tiểu nhảy hai ba cái thì ra phủ đệ của Cổ vương.
Đến khách sạn, Tiểu Tiểu dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra, cho tiểu
tử béo ăn, dỗ bé ngủ, sau đó lúc Lệ Thú đọc sách lại làm nữ hồng.
Nhưng là hôm nay, thời gian Lệ Thú đọc sách rõ ràng giảm đi rất nhiều,
chỉ có một lát, Lệ Thú đã buông sách xuống, để mảnh vải bố mà Tiểu Tiểu
đã cầm một lúc lâu mà không động một mũi kim nào sang một bên. Còn mình
thì ngồi vào bên cạnh Tiểu Tiểu: “Khóc đi! Nếu đánh thức Vân Nhi, ta đi
dỗ nó.”
Một câu nói của Lệ Thú, khiến nước mắt Tiểu Tiểu nhịn từ rất lâu lập tức trào ra.
“Vì sao chứ! Lúc bà ấy vứt bỏ thiếp không nghĩ tới hối hận sao?” Tiểu
Tiểu như tìm được chỗ phát tiết, dường như thì thào tự nói, hoặc như là
tìm kiếm đáp án, không ngừng nói hết với Lệ Thú: “Phụ thân thiếp rõ ràng là Yến Doanh! sao có thể là Cổ vương?”
“Thiếp chán ghét bọn họ! Chán ghét!” Tiểu Tiểu ngang tay lau nước mắt,
nước mũi bôi trên tay áo của mình có chút bẩn, bởi vậy, Tiểu Tiểu không
chút khách khí cầm vạt áo của Lệ Thú lên.
Tựa như rất lâu trước kia lần đầu tiên Tiểu Tiểu khóc lớn trước mặt Lệ
Thú, Tiểu Tiểu khóc không ngừng, còn nói không ngừng, Lệ Thú phụ trách
cho nàng mượn bả vai, cái gì cũng không nói như trước, bàn tay vỗ về
lưng Tiểu Tiểu xem như an ủi không bằng ngôn ngữ.
Loại an ủi này đối với bất kỳ cô bé nào mà nói cũng vô ích, nhưng thích hợp nhất với cách ở chung của Tiểu Tiểu và Lệ Thú.
Kiên cường như Tiểu Tiểu căn bản không cần thiết an ủi như đồng tình,
nàng chỉ cần là một hậu thuẫn có thể dựa vào, một người có thể bao dung
để nàng tùy ý làm bậy mà thôi.
Lệ Thú chính là người thích hợp nhất kia!