Trong một tiểu viện khác của Giang phủ có mấy đóa hoa mai đang nở kiều
diễm, hoa mai trắng noãn như tuyết chứng tỏ mùa đông đã đến, gió lạnh
thổi nhè nhẹ không lớn nhưng lại lạnh lẽo tận xương tủy, loại thời tiết
này tốt nhất là làm tổ trong nhà, đốt bếp lò sưởi, uống ly trà nóng,
không thì tìm đàn bà bàn luận đại sự, dù như thế nào không phải ra khỏi
cửa là tốt rồi!
Yến Thanh Nam chính là làm vậy ...
Lư hương hoa lệ từ từ bay lên làn khói mông lung, tỏa ra hương khí có
hiệu quả thôi tình, trên giường khắc hoa lớn từng trận rung động, bếp lò trong phòng dường như sắp tắt nhưng người ở bên trong lại không cảm
thấy lạnh một chút nào.
Loading...
"Thiếu gia..." âm thanh phụ nữ mềm mại, đáng yêu uốn éo làm cho người ta nổi cả da gà, lại có người cứ thích ăn cái dạng này.
Tiếng đàn ông ồ ồ thở dốc bị người vén ra mái ngói mà theo ra bên ngoài.
Người trên nóc nhà thật kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức nghe lén góc tường vẫn mặc một thân quần áo trắng như tuyết.
"Thiếu gia, người sẽ nạp nô tì chứ?" người phụ nữ hỏi, điều khẩn cầu chỉ là một vị trí tiểu thiếp nho nhỏ.
"Đương nhiên..." Yến Thanh Nam đáp không chút do dự, nhưng trên thực tế
đến cả tên người ta hắn cũng không nhớ được, hắn chỉ là muốn một lần
diễm ngộ, mà không phải trói buộc nhiều, loại đàn bà này ở đâu chả có,
Yến gia nhìn lên ta chẳng bằng ai mà nhìn xuống lại chẳng ai bằng ta,
đối phó với một tì nữ nho nhỏ vẫn dư sức. Nhưng Yến Thanh Nam vẫn quyết
định kéo dài trước, bằng không trong khoảng thời gian này thiếu đàn bà
làm dịu mà nói sẽ rất nhàm chán:"Chẳng qua là phải đợi thêm một thời
gian ngắn nữa."
Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, không có cái loại cảm
giác kích thích này, Yến Thanh Nam mới không muốn nhiều đàn bà ghé vào
lỗ tai hắn tranh cãi ầm ĩ. Trong nhà có vị gọi là hôn thê Lục Y Ninh kia đã đủ khiến hắn đau đầu, người phụ nữ kia đẹp thì đẹp thật, nhưng cao
ngạo muốn chết, rõ ràng đều là chuyện sớm muộn mà cứ khăng khăng kiên
trì phải sau khi thành hôn mới được làm chuyện đại sự này.
Người kia có nước da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun, còn có
dáng người cao gầy đầy đặn, không một chỗ nào không quyến rũ hắn, làm
hại hắn một hồi không màng cơm nước. Về phần tài hoa cùng năng lực của
Lục Y Ninh lại bị Yến Thanh Nam xem nhẹ.
Đàn bà chỉ cần đẹp, dáng người tốt, có thể khiến đàn ông vui vẻ, quan tâm làm gì đến năng lực của cô ta?
Nhưng mục đích bây giờ là phải trấn an người đàn bà trước mắt.
Yến Thanh Nam chớp mắt, viện ra một lý do không đáng tin: "Nàng xem
trong khoảng thời gian này Giang gia đang chuẩn bị chọn chủ nhân cho
Huyết Yêu kiếm, Yến gia chúng ta là quan hệ thông gia với Giang gia
đương nhiên phải bận rộn giúp đỡ rồi, bởi vậy nhất định không có thời
gian nạp thiếp, qua đoạn thời gian này rồi nói sau!"
Giang gia cùng Yến gia căn bản không cùng trên một tầng thứ, Giang gia
chiếu cố, Yến gia trừ bỏ chọn người bên ngoài ra thì chẳng còn chỗ tác
dụng nào.
"Thiếu gia ~" âm thanh người phụ nữ uốn éo khiến người nghe lén khẽ rùng mình, người nghe lén còn không ngừng xoa xoa cánh tay mình ý đồ muốn cọ sát hết da gà vừa nổi, đoán chừng có thể thêm chút gia vị cho người đàn ông bên dưới. Người phụ nữ tiếp tục nói: "Chỉ là tìm chủ cho một thanh
kiếm mà thôi..."
"Ngươi nói mê sảng cái gì!" Yến Thanh Nam sầm mặt, vẻ nghiêm túc uy
nghiêm hơn vừa rồi nhiều— mặc dù người đàn ông nằm trần trụi bên cạnh
người phụ nữ không nói tới cái gì uy nghiêm: " chủ nhân Huyết Yêu kiếm
đều là hào kiệt vang danh một phương, thậm chí có thể chi phối toàn bộ
võ lâm. Lần này đại hội không chỉ là mình chọn chủ cho Huyết Yêu kiếm."
"Không chỉ chọn chủ cho Huyết Yêu kiếm?" người phụ nữ nhìn qua rất hoang mang: "vậy thì là vì cái gì?"
"Không sai! Không chỉ có chọn chủ cho Huyết Yêu kiếm!" trên mặt Yến
Thanh Nam hơi kiêu ngạo, giọng nói cũng mạnh mẽ hơn, ở trước loại phụ nữ này khoe khoang bản thân thì thật ngây thơ, nhưng đối với Yến Thanh Nam mà nói, được phụ nữ khích lệ hắn rất hưởng thụ. Yến Thanh Nam thấp
giọng, thần thần bí bí nói với người phụ nữ như đúng rồi: "Muội phu muốn lợi dụng cơ hội lần này để trở thành minh chủ võ lâm."
"A?" Nữ nhân thất thanh.
"Xuỵt ——" Yến Thanh Nam lập tức che miệng nữ nhân: "Nhỏ tiếng tiếng chút! Nàng muốn chết à! Kêu lớn tiếng như vậy!"
Vừa nãy người đàn bà kia ở trên giường tiếng kêu cũng lớn như thế, khi
đó ngươi cũng không nói nàng, còn bắt người ta kêu lớn hơn chút nữa cơ
mà!
Người trên nóc nhà không nhịn được trợn trắng mắt, tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ.
"Thiếp..." Nữ nhân thất kinh.
"Quên đi." Yến Thanh Nam phất tay một cái dáng vẻ không kiên nhẫn: "Có
thể khiến Huyết Yêu kiếm nhận chủ chính là một loại khẳng định đúng năng lực, đến lúc đó chỉ cần mọi người đề cử, cho dù không có cái lão lừa
ngốc của Thiếu Lâm kia đồng ý cũng không ngại, giang hồ cũng không phải
triều đình, đôi khi phù hợp với quy định là người có đức, đương nhiên
phải là người có võ công cao sức mạnh đến đảm nhiệm." Yến Thanh Nam
tưởng tượng sau khi Giang Du trở thành võ lâm minh chủ, Yến gia có thể
lấy được nhiều chỗ tốt, bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
"... Tóm lại, minh chủ võ lâm không phải muội phu là không thể!"
"Nhưng ..." Nữ nhân vẫn rất hiếu kỳ: "Đến lúc đó, Huyết Yêu kiếm vì sao nhất định sẽ nhận Giang lão gia làm chủ vậy?"
"Trước đó muội phu trước đó đã thử qua rồi, còn có thể giả!" Yến Thanh
Nam cũng bị Giang Du lừa gạt không rõ chân tướng, lấy đồ giả mà coi như
chính phẩm mà tôn sùng:"Tốt lắm, không nói đến những thứ này nữa, chúng
ta lại tiếp một lần nữa đi!"
Người nghe lén nửa ngày trên nóc nhà cũng không vì hai người kia dừng
nói chuyện mà rời đi, ngược lại lại vén thêm một mảnh mái ngói nữa, đem
phạm vi tầm mắt mở rộng, nhưng chỉ mới được hơn một nửa, tựa hồ không
hài lòng với đông cung sống phía dưới cho lắm, kẻ nghe góc tường kia
phủi mông nghênh ngang mà đi.
...
...
Mùa đông càng gần, trời càng ngày càng lạnh, mà Tiểu Tiểu lại hưng trí bừng bừng lôi kéo Lệ Thú muốn hắn dạy nàng võ công.
Từ khi đến Khô Lâu bang, Lệ Thú vẫn luôn dạy Tiểu Tiểu võ công, trừ lúc
mới tới Bích Lạc đàn cùng những ngày Lệ Thú trúng độc ở bên ngoài, Lệ
Thú như một sư phụ nghiêm khắc nhất mỗi ngày đốc thúc Tiểu Tiểu luyện
võ, cho dù mưa to, gió lớn cũng không ngừng một ngày. Mỗi khi Tiểu Tiểu
muốn khiếu nại một chút, Lệ Thú sẽ bày ra cái mặt lạnh cho nàng nhìn!
Cho dù Yêu Tuyệt kiếm pháp căn bản không thích hợp cho Tiểu Tiểu sử
dụng, nhưng so với cái loại không có tên trên bảng xếp hạng võ công của
Yến gia vẫn còn tốt chán, hơn nữa Tiểu Tiểu đã từng tập võ, một chút
kiến thức cơ bản tối thiểu Tiểu Tiểu cũng không cần luyện tập thêm.
Mỗi ngày Lệ Thú đều tự mình sửa lại thói quen sai lầm khi dùng kiếm của
Tiểu Tiểu, thuận tiện lại phiền não một chút sau này đồ đệ của hắn cuối
cùng là muốn gọi nàng sư tỷ hay là sư mẫu.
Võ công của Tiểu Tiểu được Lệ Thú hướng dẫn mà đột nhiên tăng mạnh, tuy
rằng không lên tới hàng nhất lưu cao thủ, về sau khả năng này cũng không lớn— Tiểu Tiểu đã sớm bỏ lỡ thời gian tập luyện võ công tốt nhất rồi,
nhưng nhị lưu cao thủ vẫn là có thể đánh liều thắng một trận.
Cho nên, mục tiêu của Tiểu Tiểu là nhị lưu cao thủ trong nhất lưu cao
thủ! (tức là trong nhóm nhất lưu cũng chia ra hạng 1 và hạng 2, mục tiêu của TT chỉ là mấy bạn hạng hai trong nhóm hạng 1 này thui )
Những ngày này tựa hồ như lại về tới khoảng thời gian thanh thản, an
tường ở Nam Dương. Nhưng Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú đều biết đây chính là
bình yên trước cơn bão.
Đại hội tìm chủ cho Huyết Yêu kiếm hừng hực khí thế được cử hành, mà chôn sâu dưới này cũng là âm mưu không cho người khác biết.
Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu chuyển trọng điểm về phía Huyết Yêu kiếm thật, tất nhiên sẽ không chú ý đại hội đang diễn ra, càng không biết đoàn người
Sở Lăng cùng Triển Anh Hào tuy chưa kịp đoạt lại Huyết Yêu kiếm nhưng đã qua quan trảm tướng rồi.
Đại hội tiến hành được ngày thứ tư, có lẽ qua hai ngày nữa đại hội sẽ
kết thúc, ngày kết thúc cũng là lúc Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú hành động.
Nhưng vào ngày này trong phòng Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú xuất hiện một người không hài hòa.
"Không được nhúc nhích! Tất cả đều không được nhúc nhích!" người đến mặc một thân trang phục màu trắng, lại dùng miếng vải đen che mặt.
"Ngươi là ai? Làm cái gì?" Tiểu Tiểu thấy người tới khẽ run một cái,
người này thế mà có thể tránh được nhĩ lực của Lệ Thú, lặng lẽ ẩn vào
phòng bọn họ, phần công lực này cũng không phải người bình thường có thể có.
Lệ Thú nheo mắt lại, cứng đờ nhìn chằm chằm nửa mặt trên bị lộ ra của người vừa tới.
"Đừng hỏi ta là ai..." Người vừa tới đặt tay lên trên bàn, không nhìn
thấy một chút động tác nào mà lại làm cái bàn bằng đá tan thành bụi
phấn, biểu hiện ra công lực của mình. Người vừa đến chớp mắt: "Nếu
không, ngươi đoán thử coi?"
Một câu hỏi lại khiến Tiểu Tiểu tắc nghẹn, làm gì có người nào xông vào
phòng người khác còn để cho người khác đoán hắn là ai vậy?
"Ta đoán ngươi là cái kẻ Trống Mái song sát đáng xấu hổ kia!" Trống Mái
song sát là một đôi vợ chồng cường đạo trong võ lâm, nam hung ác, nữ dâm loạn.
"Này này này, nha đầu, nhưng ta là một người mà!" người đến không cam
lòng phản đối, hắn mặc dù không nói là ngọc thụ lâm phong, nhưng ít nhất nhìn lại quá khứ của hắn xem! Nhớ khi xưa hắn còn trẻ, dẫu gì cũng là
một trang quân tử tuyệt vời ở trong đời ô trọc mà! (**)
"Loài lưỡng tính chứ sao!" Tiểu Tiểu quăng một cái liếc mắt đầy khinh bỉ.
"Nha đầu, ngươi lại mắng ta là người lưỡng tính!"
"Đúng thì thế nào!" Tiểu Tiểu không chút khách khí.
"Không đúng không đúng, đoán lại!"
"nợ tiền đánh bạc không trả, kẻ khốn khiếp còn chiếm mất phụ nữ của
người khác?" Tiểu Tiểu lập tức bác bỏ ý kiến của mình: "Không phải,
người “tốt” như vậy chắc chắn không phải là ngươi."
"Phốc xích." Người đến không đè nén cười ra tiếng: "Nha đầu, ngươi rất thú vị đấy!"
Mắng ngươi ngươi còn cảm thấy thú vị! Bệnh thần kinh!
Tiểu Tiểu thầm mắng.
"Nhưng mà ngươi làm sao mà chịu được cái kẻ dùng gậy tre đánh cũng không kêu ra được nửa tiếng rắm kia thế?" Người vừa tới giơ tay lên chỉ, vừa
vặn chỉ hướng Lệ Thú với hàm ý: " nhìn đi, chính là tên kia!"
"Ồ?" Tiểu Tiểu sửng sốt, nhìn một chút người vừa tới, lại nhìn một chút
Lệ Thú, người hiểu biết Lệ Thú như vậy— "Sư phụ, ngài làm loạn đủ chưa?"
Quả nhiên!
Tiểu Tiểu nhìn lại Lệ Thú, trông thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn chằm
chằm vào sư phụ của mình: "Sư phụ, không phải đệ tử bất kính, Thiên Địa
Quân Thân Sư (*), bậc thầy phải làm gương mẫu cho học trò, nếu như
không..."
Người vừa đến— Vân Hành khóe miệng co rút, xoay người sắp mở cửa phòng
ra: "A, ta nhớ ra rồi, ta còn có chút việc, đi trước nhé."
Lệ Thú bị những lời này đánh gãy, không nói lại một bộ "bàn về hại nước
hại dân", mà là lập tức hành một đại lễ về phía Vân Hành: "Cung tiễn sư
phụ."
Vân Hành nhìn về phía Tiểu Tiểu, trong đôi mắt kia, Tiểu Tiểu dám trăm phần trăm khẳng định là đồng tình!
"A, vậy vi sư đi đây!" Vân Hành tiêu sái khẽ phất tay, muốn thật thong
dong rời khỏi căn phòng nhỏ của Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, trực tiếp rời
khỏi Giang phủ.
Ai ngờ, Vân Hành chân trước vừa bước ra một bước, chân sau đã thu ngay về, sau đó "đụng" một tiếng, đóng cửa lại .
"Tiểu Thú à!" Vân Hành tới gần Lệ Thú,nở nụ cười không có ý tốt: "Thiên
Địa Quân Thân Sư, ta là sư phụ con, con có phải nghe ta không?"
"Mặc cho sư phụ phân phó." Lệ Thú sảng khoái trả lời.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ, " Vân Hành dường như gặp phải chuyện gì khó mở
miệng, vẻ mặt không ngừng biến hóa chứng tỏ chủ nhân đang giãy dụa trong lòng, cuối cùng dường như quyết định hạ quyết tâm nào đó, cắn rang một
cái Vân Hành nói thẳng ra:"Tiểu Thú, con giúp ta lừa người bên ngoài đi
đi!"
(*) Thiên Địa Quân Thân Sư: Ngũ ân, những điều đạo Nho giáo sủng phụng.
trời đất, ấy gốc của sinh mệnh, hai là tổ tiên, ấy gốc của giống nòi, ba là vua thầy, ấy gốc của sự trị giáo
(**) nguyên văn: 一个翩翩浊世佳公子呢, là bình luận của Thái sử công trong Sử ký
Tư Mã Thiên về Bình Nguyên Quân của nước Triệu thời Chiến Quốc