Tiểu Tiểu hoảng sợ thất thanh thét chói tai.
Bỗng nhiên, phía trước nàng xuất hiện một bóng dáng cao lớn, trang phục
bằng vải lụa hoa, màu xanh đen(*)khiến trang phục bất phàm như vậy, Tiểu Tiểu kéo cao tầm mắt lên, đập vào mắt là khuân mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhưng lại cũng có chút xa lạ, không phải vì thời gian
xa nhau dài, mà vì biểu cảm cùng ánh mắt, sắc mặt nghiêm khắc hung ác
nham hiểm như vậy, ánh mắt không có cảm tình như vậy làm sao có thể
thuộc về người mà nàng vẫn quen thuộc kia chứ?
Tiểu Tiểu thử gọi: "Thú ca?"
Đơn giản hai chữ, vẻ mặt không có cảm tình dần dần mềm lại, cảm tình
cũng dần dần hiện lên trong ánh mắt, vẫn là vẻ mặt không biểu cảm như
người chết kia, nhưng lại tràn ngập ôn nhu.
Loading...
Như là đã qua một thế kỷ vậy, Lệ Thú chậm rãi hoạt động, bàn tay hắn dần dần xoa mặt Tiểu Tiểu, mà lúc này tiểu tử béo không biết từ lúc nào đã
chạy tới trong tay của Ôn đại tẩu.
Đột nhiên, Lệ Thú cúi người, hai tay gắt gao ôm chặt lấy Tiểu Tiểu, đem
cặp môi đỏ dặt lên môi Tiểu Tiểu, mềm nhẹ mà cẩn thận như vậy, giống như ở xác định có phải thật sự là nàng, hay vẫn là ảo giác của hắn, dần dần nụ hôn này càng sâu, tựa hồ như muốn nói ra vô tận tưởng niệm, Tiểu
Tiểu cũng nhiệt tình đáp lại .
Nàng cũng rất nhớ hắn!
Nhưng là những thời điểm như vậy đều có người không có mắt...
"Này này này, không phải chứ, đang đối đầu với kẻ địch mạnh, bọn họ còn
hôn nhau như vậy?" Yến Thanh Dịch bất khả tư nghị (**) trừng mắt nhìn tỷ tỷ, tỷ phu.
"Phách!"
Cái ót của Yến Thanh Dịch bị Sở Văn Xuyên đánh một cái: "Nhìn cho kỹ
vào, nói không chừng như thế này còn có thể tới cho ngươi một trận giáo
dục rung động."
Hắn còn chưa có cưới lão bà, cơ hội khó có được, thừa dịp hiện tại nhanh chóng nhìn xem, học tập một chút kinh nghiệm.
"Thật khó cho bọn họ còn có thể quên mình như vậy..." Yến Thanh Dịch ôm đầu lẩm bẩm.
Sở Lăng dở khóc dở cười, cảm tình luôn luôn giấu vào bên trong, tuân thủ lễ giáo thế nhưng Lệ Thú lại làm bậy ra loại sự tình này, chuyện này
đến nữ nhân giang hồ hào phóng còn không dám, phải không?
Đồng thời, Sở Lăng nhìn đến con gái mình, thấy nàng đè nén cảm tình bản
thân, trong lòng không khỏi đau xót, xem ra con gái nhất định phải
thương tâm rồi.
"Đừng nhìn! Trước tiên giải quyết những phiền toái này đã!" Sở Lăng đẩy Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên mỗi người một phát.
"Dạ."
Người ta ở bên kia tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ ở bên này ra sức bán máu lại bán mạng!
Ô ô ô, bọn họ thật đáng thương!
Có lẽ là oán niệm của Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên quá lớn, khiến Lệ Thú cuối cùng cũng nhớ tới bên kia còn cần tới vũ lực của hắn.
"Chờ ta." Để lại hai chữ, Lệ Thú liền quay người ra nhập chiến trường.
Mà hắn vừa tiến vào chiến trường, tình hình càng nghiêng hẳn về một
phía, Sở Lăng cùng Lệ Thú như hai lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng tắp vào
trái tim quân địch.
Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên dọn dẹp sạch sẽ cá lọt lưới.
Tiểu Tiểu xem không khỏi sửng sốt nửa ngày.
Kẻ trông như nhà giàu mới nổi giết người như sắt củ cải kia thật là phu quân của nàng sao?
"Tỷ, " Yến Thanh Dịch hưng phấn chạy về phía Tiểu Tiểu: "Cuối cùng cũng
tìm được tỷ! trong khoảng thời gian này chúng ta luôn đi tìm tỷ, vừa
nghe nói đến tỷ có khả năng ở Miêu Cương chúng ta liền lập tức đã chạy
tới!" Yến Thanh Dịch nhìn Tiểu Tiểu căn bản không để ý đến hắn, mà là
nhìn Lệ Thú không rời mắt, đến ánh mắt cũng không chớp một cái— chỉ sợ
nháy mắt một cái Lệ Thú đã chạy đi đâu mất rồi!
Kiếm trúng ngay vào nơi yếu hại của địch nhân, chỉ một kiếm liền thấy
đối phương ôm yết hầu thống khổ liên tục lui ra sau, một chút cũng không có cái gọi là " trái tim nhân nghĩa", giống như la sát xông ra từ địa
ngục.
Vị hôn phu nghèo cẩn trọng tuân thủ lễ giáo của nàng đi đâu rôi?
"Tỷ! Nói với tỷ tỷ phu võ công siêu lợi hại ! Hôm nào đó tỷ bảo huynh ấy dạy cho tỷ ! Sau đó tỷ sẽ dạy lại cho đệ a!"
"Tứ ca không nói cho ngươi chuyện huynh ấy có võ công?" Sở Văn Di cao
ngạo nhìn Tiểu Tiểu: "Xem ra huynh ây cũng không thật lòng để ý ngươi!"
(đã ngu lại còn nguy hiểm ) )
Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Sở Văn Di, trực giác của nữ nhân phi thường đáng sợ, Sở Văn Di là người không đáng uy hiếp, nhún nhún vai, ánh mắt lại
bay đến trên người Lệ Thú, trả lời chẳng hề để ý: " Thời điểm chúng ta
biết nhau cái gì cũng không có, đương nhiên là muốn kiếm tiền! Cái đại
đầu gỗ kia khẳng định cảm thấy võ công không thể lấy làm cơm ăn, cho
nên..."
"Tỷ, tỷ quả thật lợi hại! Tỷ phu cùng đệ nói chính là như vậy !" Yến
Thanh Dịch tuy cùng Tiểu Tiểu nói chuyện nhưng lại nhìn chằm chằm vào Sở Văn Di.
"Tiểu Tiểu." Ôn đại tẩu tiến đến bên người Tiểu Tiểu bên, Tiểu Tiểu lập
tức đón tiểu tử béo trở lại, Ôn đại tẩu lại nhìn thoáng qua Sở Văn Di:
"Tiểu Tiểu xem ra muội không chỉ phòng ngừa bị người khác trộm con, còn
phải phòng ngừa phu quân bị nữ nhân hư hỏng khác quyến rũ nữa!" Những
lời này là để cảnh cáo Sở Văn Di.
Ai biết Tiểu Tiểu lại trợn trừng mắt: “ cái đại đầu gỗ kia là không cần
phòng! Trừ thê tử, nữ nhân bên ngoài nếu muốn tới gần hắn, hắn sẽ
nói..." Tiểu Tiểu khụ khụ hai tiếng, thử thay đổi âm thanh, phát ra
tiếng lại cực kỳ buồn cười: "Nam nữ thụ thụ bất thân, phiền ngươi cách
ta xa một chút."
"Phốc xích." Vài tiếng cười trộm truyền đến.
Tiểu Tiểu lập tức trừng lớn mắt tìm kiếm "hung thủ", lại phát hiện mỗi
người ở đây đều che miệng, ai cũng đều là "kẻ hiềm nghi" .
Sở Văn Xuyên cũng đã tới, hắn đã cười trộm: "Ngươi cũng thật hiểu hắn."
"tất nhiên!" Tiểu Tiểu không chút khách khí tiếp nhận lời khen ngợi.
"Tỷ, để tỷ phu dạy tỷ võ công !" Yến Thanh Dịch vẫn không chịu hết hy vọng.
"Hắn dạy ta võ công?" Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Hắn chỉ biết dạy ta:
đạo kính thuận, người gánh vác trách nhiệm lớn đến đâu cũng phải có lễ,
người cùng cầm thú khác nhau ở chỗ biết lễ này, tuân lễ, nếu không thể
cẩn thận tuân theo kính thuận, cùng cầm thú cũng không khác biệt. Nghe
thấy hắn nói cái gì không? Thế nhưng hắn nói ta là cầm thú." Tiểu Tiểu
không cam lòng hừ hừ: “ phải nha! Cũng không biết là ai mỗi ngày ăn cơm
cầm thú làm, mặc quần áo cầm thú vá, huống chi ta cầm thú này còn giúp
hắn sinh con trai! Nếu ta là cầm thú, thì đây là cái gì?" Tiểu Tiểu nhấc tiểu tử béo lên: "Tiểu cầm thú?"
"Phốc xích." Lại có vài tiếng tiếng cười truyền đến, nhưng lần này Tiểu
Tiểu lại không đi tìm hung thủ, mà là trái lại tiếp tục nói.
"Hoặc là chính là dạy ta, cha con phải có tình thân, quân thần phải có
tình nghĩa, vợ chồng phải tôn trọng nhau , anh em phải có trên dưới, bạn bè phải có chữa tín, nếu không tuân thủ ngũ luân (***), gia đình bất
hòa, trẻ nhỏ rời nhà, trưởng giả không dưỡng, bạn bè không giúp, đến lúc đó già không chỗ nào ở, nhỏ không chỗ nào nuôi, dân chúng càng khó sống qua ngày, khởi nghĩa vũ trang, nhà mà không có nhà, nước mà không có
nước, chinh chiến xung quanh, quốc chi tướng vong, thay đổi triều
đại."Tiểu Tiểu hít sâu một hơi: "Mấu chốt nhất là tất cả nguyên nhân đều là ta không tuân theo ngũ luân!" Tiểu Tiểu khinh thường lật mắt trợn
trắng: "Ta thế nào cũng không biết mình lợi hại như vậy? Còn có thể trở
thành đầu sỏ khiến nước mất nhà tan, ta xem ta nên trực tiếp mua bún về
treo cổ, mua đậu hủ mà tự sát đi, miễn cho lại tiếp tục hại nước hại
dân, giết hại chúng sinh!"
"Cho nên a!" Tiểu Tiểu khoa trương thở dài: "Đại đầu gỗ căn bản không có khả năng dạy võ công cho ta!"
"Tiểu Tiểu." âm thanh Lệ Thú đột nhiên vang lên từ sau lưng Tiểu Tiểu—
tất cả mọi người đã giải quyết xong, đuổi đuổi, giết giết, Sở Lăng cũng
đã tới: "Mặc dù ta biết nàng và ta vừa mới gặp lại cũng không thích hợp
nói những lời này, nhưng là ta là phu quân của nàng, nàng không thể gọi
ta là đại đầu gỗ. Cái gọi là cha con phải có tình thân, quân thần phải
có tình nghĩa, vợ chồng phải có sự tôn trọng, anh em phải có thứ tự, bạn bè phải có tin tưởng, trong đó vợ chồng phải có sự tôn trọng này là
chỉ..."
Tiểu Tiểu cho những người xung quanh một cái ánh mắt, ý tứ là — nhìn đi, ta đã nói mà!
Sau đó không để ý tới tiếng cười lớn lối của mấy người kia, chuyển hướng Lệ Thú: "phải phải phải, phu quân, thiếp biết sai lầm rồi, nhưng là bên trong sách cổ cũng nói "vợ chồng có tình", cái gọi là vợ chồng có tình
chính là trượng phu phải trân trọng thê tử, gánh vác trách nhiệm gia
đình, như vậy, Thú ca, xin trân trọng thê tử của chàng, thuận tiện nhìn
xem một trách nhiệm khác của chàng, như thế nào?"
Tiếng cười càng càn rỡ hơn.
Sở Văn Xuyên lại dùng nội lực đem âm thanh ép thành thẳng tắp: "Cha,
khuyên tiểu muội buông tha đi! Muội ấy không có khả năng thắng được tứ
đệ muội !"
Sở Lăng nhìn con.
"Tứ đệ muội biết được làm thế nào để mềm hoá tính cố chấp của Tứ đệ,
hiểu được thế nào để dẫn đường cho Tứ đệ khiến hắn cam tâm tình nguyện
dựa theo bước đi của nàng, cũng hiểu được làm thế nào khiến Tứ đệ vui
vẻ. Càng quan trọng hơn là, Tứ đệ yêu nàng!"
Sở Lăng không nói chuyện.
Sở Văn Xuyên biết là cha hắn đang lo lắng cho tiểu muội, cho nên quyết
định thêm liều thuốc mạnh nhất: "Cha, người không thấy được trong khoảng thời gian này Tứ đệ có biểu cảm khủng bố như vậy chỉ cần Tứ đệ muội vừa mở miệng liền lập tức mềm lại ngay? Vì nàng, Tứ đệ có thể coi là ngu
hiếu lại có thể ngỗ nghịch trưởng bối. Hơn nữa, lúc Tứ đệ cho dù "dạy
dỗ" Tứ đệ muội cũng đặc biệt ôn nhu, Tứ đệ đối xử với Tứ đệ muội không
giống như những người khác!" Dừng một chút, Sở Văn Xuyên cuối cùng tổng
kết: " hết hy vọng sớm một chút, tiểu muội cũng có thể tìm được người
yêu nàng a! Chẳng lẽ khiến tiểu muội cả đời giữ lấy một nam nhân không
chiếm được sao?"
Sở Lăng thở dài: "Ta sẽ khuyên Văn Di sớm hết hy vọng ."
Một chỗ khác— "một trách nhiệm khác của ta?" Lệ Thú hoang mang nhíu mày.
"Nhìn đi!" Tiểu Tiểu đem tiểu tử béo đặt vào trong lòng Lệ Thú: "con của chàng."
Lệ Thú dè dặt cẩn trọng vuốt tiểu tử béo: "Ta... Con của ta?"
Tiểu Tiểu nguy hiểm nheo mắt lại: "Bằng không chàng cho là của ai ?"
"Không không không, ta không phải ý tứ đó." Lệ Thú thì thào tự nói: "Ta chính là không thể tin được ta có con nhanh như vậy."
"Một chút cũng không nhanh. Mười tháng đó!" Tiểu Tiểu nhăn nhăn cái mũi:"Thú ca, chàng phải dạy dỗ nó thật tốt!"
"dạy dỗ nó cái gì?" Lệ Thú tán thưởng nhìn tiểu tử béo ôm ngón tay hắn chơi.
"Nó không hiếu thuận!"
"Không hiếu thuận?"
"Phải!" Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: "Nhìn xem nó xinh đẹp như vậy vừa
thấy đã biết không giống thiếp, thật là, rõ ràng là ở trong bụng thiếp
mười tháng! Thế nhưng không có một chỗ nào giống thiếp, chàng nói nó có
có phải không hiếu thuận không?"
Lại một trận cười truyền đến.
Tiểu Tiểu hung tợn trừng mắt nhìn lại, sau đó tiếp tục nói: "Từ trong
bụng mẹ liền bất hiếu như vậy, chỉ cần dùng đầu ngón chân là biết xú
tiểu tử này sau thành sẽ lớn lên thành cái dạng gì!"
"Tiểu Tiểu."
"Thú ca?"
"Chuyện xa xôi như vậy đều có thể nghĩ đến, đầu ngón chân nàng thật lợi hại."
"..."
Xong rồi, đến cả Đại đầu gỗ cũng biết nói đùa!
(*): nguyên trong cv là màu xanh lam ám, có nghĩa là màu xanh lam đen => màu xanh đen Cửu Long chắc ai cũng biết ý
(**) bất khả tư nghị: (zh. bùkěsīyì 不可思議, sa. acintya, pi. acinteyya,
ja. fukashigi), cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc "nan tư nghị",
nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lí luận;
câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Cũng
gọi ngắn là bất tư nghị (不思議).( nguồn wikipedia )
(***): ngũ luân: từ nhà triết học gia người Tống là Đổng Trọng Thư phát
triển từ thuyết tam cương, ngũ luân gồm: quân thần hữu nghĩa, phụ tử hữu thân, phu thê hữu biệt, trưởng ấu hữu tự, bạn bè hữu tín.
Quan điểm ngũ thường: con người phải có Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín.