Không lâu sau cơn mưa, thời tiết mát mẻ, chớp mắt đã tới Trung thu. Không khí mát mẻ của trời thu tỏa khắp thành Lạc Dương. Trên quan đạo, xe ngựa và dòng người tấp nập. Văn nhân, sĩ tử chậm rãi đi, nhiều người Hồ màu da ngăm đen, quần áo lố lăng, tóc xoăn, mắt màu lam, cưỡi lạc đà, đầu đội khăn của thương gia Ả Rập cũng không ngớt đi tới đài thưởng nguyệt ở phía tây thành.
Đài thưởng nguyệt, phạm vi chừng mấy trăm thước vuông. Trước đài là một con dốc, sườn dốc là một hàng cây, lá đã úa vàng, bên trái là một khe suối. Tương truyền đây là khe suối năm xưa hoàng đế Võ Tắc Thiên đổ xuống ba bình nước bích tuyền mà thành.
Trung thu, lại Trung thu, mỗi năm một tuổi, năm nay Trung thu khác với năm trước. Trung thu năm nay, có Hàm Nghi công chúa Lý Nghi và Thịnh Vương Lý Kỳ đến từ Trường An, tổ chức tiệc rượu thưởng trăng ở Lạc Dương khiến cho giới nhà giàu, quan lại, thậm chí cả sĩ tử nhà nghèo cũng tới thưởng trăng. Ai nhận được thiệp mời đương nhiên vui vẻ phó ước, không nhận được thiệp mời cũng tới, xem náo nhiệt.
Yến hội long trọng kỳ thật sau giờ ngọ mới bắt đầu, nhưng từ sáng sớm, Tiêu Duệ đã cảm nhận được làn gió ẩm thực của thời Đường thật điên cuồng. Một mâm trái cây, mấy bầu rượu, một vầng trăng sáng, có thể khiến người ta si mê cả đêm, thật sự khó tưởng tượng.
Toàn bộ trái cây, đồ ăn để thưởng rượu đều là do Hàm Nghi công chúa và Thịnh Vương mang tới, đồng thời lệnh cho Lạc Dương lệnh là Lô Tuyền chủ trì yến hội. Chỉ những người có thân phận nhất định mới có tư cách lên đài ngắm trăng uống rượu cùng hai vị điện hạ, những người khác chỉ có thể tụ tập bên dưới. Lúc này, dưới ánh mặt trời, Lô Tuyền đứng nhìn mọi người phía dưới, kẻ đang ngồi chồm hổm trên thảm cỏ, kẻ tựa dưới tàng cây hoa quế, mỉm cười hướng về hai vị điện hạ cúi đầu thi lễ. Cho đến khi bắt đầu bài trí yến hội, Tiêu Duệ và Ngọc Hoàn lúc này mới chậm rãi đến phó hội.
Ba ngày trước, hắn nhận được thư mời thịnh hội của Thịnh Vương Lý Kỳ. Toàn bộ yến hội đều sử dụng Thanh Hương Ngọc Dịch của Tửu Đồ Đại Tửu Phường. Cách đây hai ngày, người hầu của Thịnh Vương đã đi mua gom mấy trăm bình Thanh Hương Ngọc Dịch.
Mọi người lúc này đã tụ tập một chỗ, nâng chén ngắm trăng, hoạt động tập thể vô cùng phong nhã, đối với Tiêu Duệ, là người xuyên việt mà nói, tuyệt đối có lực hấp dẫn rất lớn. Hắn đi cùng vị hôn thê, hai người ngồi trên xe ngựa, chậm rãi ra khỏi thành, vừa xem Trung thu, vừa đi tới hướng đài thưởng nguyệt.
- Cô sơn lạc nhật tàn hà, khinh yên lão thụ hàn nha, nhất điểm phi hồng ảnh hạ. (Mặt trời khuất núi phá vầng mây, Khói sương nhẹ nhẹ vương cổ thụ, Một chú ngỗng trời vụt bay qua)
Tiêu Duệ nhìn ánh tà dương dần tàn lụi, nhìn cảnh sắc núi non, khẽ nói
- Ngọc Hoàn, cảnh thu thật đẹp…
Loading...
Thiếu nữ cười đùa, che miệng nói:
- Tiêu Lang thật đa tài, ai dám nói Tiêu lang của ta là một tay ăn chơi ?
Tiêu Duệ cười ảm đạm:
- Chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, Ngọc Hoàn, hôm nay chúng ta có dịp tốt mở rộng tầm mắt, chút nữa, tại yến hội Trung Thu, cứ thản nhiên như bình thường.
Trên đừơng đi, có tiếng nông phu ca hát, có tiếng sĩ tử ngâm thơ, tiếng suối róc rách, thấp thoáng bên dòng suối có bóng người đang thả câu. Khung cảnh hoang sơ, hồ nước trong xanh, đâu đó có tiếng huyên náo, xa xa thấy nhiều người đang tản bộ. Càng đi, càng nhiều người, tiếng người ồn ào, náo nhiệt.
Tiêu Duệ đưa Ngọc Hoàn đi vào, tại dòng suối dưới chân đài gặp Tôn Công Nhượng đang chỉ huy vài người bê bàn rượu. Y ngẩng đầu, thoáng nhìn Tiêu Duệ cùng vị hôn thê kiều mị của hắn, Tôn Công Nhượng vội vàng đi tới tiếp đón:
- Tử Trường, mau lên đài, yến hội đã chuẩn bị bắt đầu, ghế của ngươi ở bên phải
Tiêu Duệ cười, gật gật đầu, rồi nắm tay Ngọc Hoàn đi lên đài
Lời mở đầu của Lô Tuyền đã đọc hơn nửa, mọi người cũng đang chăm chú lắng nghe, chợt thấy một nam một nữ bước lên đài. Nam nhân niên kỉ còn trẻ, phong vận, tuấn tú, bình tĩnh, tự nhiên. Thiếu nữ thẹn thùng, mặc bộ quần áo màu tím có vài phần đạm bạc nhưng cũng không che giấu nổi dung mạo tuyệt thế. Hai người nắm tay nhau đi vào.
Người trên đài, phần lớn Tiêu Duệ không quen biết, chẳng qua thấy Lý, Đỗ hai người đã ở trên này. Đỗ Phủ gật đầu chào, Lý Bạch thì cao giọng cười, đứng lên, hô:
- Tử Trường, đến muộn rồi, phải phạt. !!
Phía trên đài cao, tại vị trí chủ tọa là Hàm Nghi công chúa đang mặc một bộ trang phục thanh đạm, bên trái nàng là Thịnh Vương Lý Kỳ, bên phải là Lưu U Cầu, Lưu Thừa Tướng. Ngồi phía dưới Lưu thừa tướng là một thiếu nữ, sắc mặt trầm tĩnh đang ngồi, thấy Tiêu Duệ và thiếu nữ dắt tay nhau đến, đôi mày khẽ nhướng lên.
Sau khi Lô Tuyền đọc xong diễn văn, hắn hướng về Hàm Nghi công chúa ra hiệu, sau đó cười vang, nói:
- Chư vị, hai vị điện hạ có thịnh tình thiết yến chiêu đãi, lần này yến hội sử dụng loại rượu mới, nổi tiếng ở thành Lạc Dương do Tửu Đồ Tiêu Duệ nấu, là Thanh Hương Ngọc Dịch, mời quý vị thưởng thức.
Thị nữ mặc y phục gấm, hoa bưng rượu lên bàn, chỉ trong chốc lát, trước mặt mỗi người đều có hai bình gốm Thanh Hương Ngọc Dịch. Dựa theo quy củ của yến hội bình thường, yến hội lần này cũng có ca kỹ giúp vui. Sau khi mở bình rượu trước mặt, mọi người ai cũng ngạc nhiên, thán phục trầm trồ. Tiêu Duệ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, Liễu Mộng Nghiên của Minh Nguyệt Lâu. Hắn từng …..nằm trên bộ ngực sữa của nàng….nhiều năm.
Liễu Mộng Nghiên mang theo vài nhạc công, ca kỹ chậm rãi đi tới chỗ ngồi. Liễu Mộng Nghiên khuôn mặt như hoa, trên mặt vẫn lộ nụ cười thản nhiên, sầu muộn như cũ, không biết vì người nào thay lòng đổi dạ, hay vì tay ăn chơi trước kia mà tiều tụy, thương tâm.
Lô Tuyền vỗ vỗ tay, Liễu Mộng Nghiên liền duyên dáng cùng vài ca nữ tiến lên đài. Bên ngoài tiếng đàn du dương chợt vang lên, các ca nữ cũng bắt theo nhịp âm nhạc bắt đầu múa. Người thời Đường ca múa rất đẹp, cái gọi là kiện vũ, nhu vũ, kiếm khí vũ rất nổi tiếng ở đời sau, nhất là kiếm khí vũ của Công Tôn đại nương thì lại càng kinh người, Đỗ Phủ cũng vì vậy mà làm một bài thơ danh tiếng ngàn năm.
- Tích hữu giai nhân Công Tôn thị, nhất vũ kiếm khí động tứ phương. Quan giả như sơn sắc tự tang, thiên địa vi chi cửu đê ngang. Hoắc như nghệ xạ cửu nhật lạc, kiêu như quần đế tham long tường. Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng tình quang….
(Dịch kém, mong được chỉ bảo thêm:
Xưa có giai nhân họ Công Tôn, Vừa múa kiếm khí động bốn phương, Người xem sợ hãi như đưa đám, Trời đất như thể kéo dài hơn, Đâm như Hậu Nghệ bắn mặt trời, Chém như hoàng đế cưỡi rồng lên, Tới như sấm chớp điên cuồng giật, Thu như biển lặng sóng êm đềm…)
Tiêu Duệ nhẹ nhàng ngâm vài câu, thầm nghĩ hôm nay được đánh giá kiếm khí vũ, không biết có phải là phúc khí không.
5 ca nữ giữa sân lắc hông, dáng dấp uyển chuyển, tay áo dài khẽ phất, động tác như bão lốc, lúc lại nhẹ nhàng như làn gió êm dịu, thật mê ly. Tiêu Duệ vui vẻ thoải mái xem, âm thầm khen hay. Thấy hắn nhìn đến nhập thần, Ngọc Hoàn chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm vạt áo của hắn kéo nhẹ. Đại đa số thời gian, nàng chỉ cúi đầu nhìn mấy con kiến đang bận rộn không ngừng trước đầu gối mình, khuôn mặt thẹn thùng lúc này chợt ngẩng lên, khẽ liếc một cái về phía giữa sân.