Edit: Cửu Trùng Cát
Cố Ninh sợ run, nói:
– “Đã lâu không gặp.”
Triệu Dân cười cười, đánh giá người trước mắt:
– “Bạn quả nhiên không giống như những người khác, nghe nói học kỳ sau bạn sẽ nhảy lớp lên năm 3, chúc mừng bạn, Cố Ninh.”
Trong đầu Cố Ninh nổi lên rất nhiều nghi vấn, nhưng cô suy nghĩ đi tính lại, một chữ cũng không hỏi ra. Cô chưa bao giờ chủ động đi hỏi về việc riêng tư của người khác, nếu như Triệu Dân muốn nói, hắn tự nhiên sẽ chủ động nói ra.
– “Các bạn còn giúp mình thu dọn sách vở mang về đây, chẳng qua những sách vở này về sau mình cũng không cần dùng tới, ngược lại đã lãng phí tâm tư của các bạn rồi, ném hết đi.” Dừng một chút, Triệu Dân không chút để ý nói tiếp: “Lần này mình tới đây, chỉ là thuận đường muốn tới thăm các bạn một chút, hiện tại đã trễ rồi, vậy mình đi trước, có thời gian chúng ta sẽ gặp lại.”
– “Triệu Dân!” Trương Giai Giai thấy Triệu Dân muốn đi khỏi, đột nhiên cất tiếng gọi, sắc mặt cô có chút kích động, đem hết dũng khí ra hỏi: “Hiện tại bạn đang làm gì vậy?”
– “Được chăng hay chớ thôi, mình cũng không biết bản thân muốn làm gì nữa.” Triệu Dân cất tiếng lười nhác đáp.
Lần này trở về, Triệu Dân giống như đã thay đổi hoàn toàn, chân mày mơ hồ có lệ khí. Cố Ninh không biết khoảng thời gian qua hắn đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho một người thay đổi hoàn toàn như vậy. Bóng dáng trước kia bây giờ không còn lưu lại một điểm nào nữa, nhớ tới người trước kia mỗi ngày đều da mặt dày đến ăn cơm ké, cười đến vô tâm vô phế, đột nhiên trong lòng Cố Ninh có chút không thoải mái.
Loading...
Chung quy nhân phi thảo mộc.
Giọng Cố Ninh nhàn nhạt nói:
– “Tự chăm sóc mình cho tốt.”
Thân hình Triệu Dân cứng ngắc, trên mặt cũng có chút cảm xúc, cười nói:
– “Hai người các bạn cũng vậy, cá tính của các bạn đều mạnh mẽ, bất cứ việc gì cũng không cần hợp lại với nhau, bằng không về sau không ai thèm lấy.”
Trương Giai Giai càng cảm thấy trong lòng thập phần khó chịu, Triệu Dân cho cô một loại cảm giác, giống như lần này hắn ra đi sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Trước kia mỗi ngày hai người đều đấu võ mồm, nay rốt cuộc không thể nào quay lại những ngày tháng ấy nữa.
Triệu Dân nghĩ đi nghĩ lại, mở ba lô trên lưng móc ra một tấm thẻ, cười nói với Cố Ninh:
– “Vừa rồi mình có nghe Trương Giai Giai nói, bạn muốn xây dựng một cái hội sở tư nhân, tuy rằng trong nước mô hình hội sở tư nhân tương đối ít, nhưng vẫn có thể phát triển, nghe nói bạn đang thiếu vốn, cầm đi.”
Cố Ninh sửng sốt:
– “Bạn có ý gì?”
Triệu Dân cười cười:
– “Là mình vừa mắt bạn a, tính tình bạn liều mạng như vậy về sau ắt hẳn tiền đồ vô lượng, đương nhiên là mình muốn thừa dịp bạn còn chưa làm giàu mà bỏ vốn đầu tư rồi, số tiền này không phải cho không bạn đâu mà sợ.”
– “Bạn muốn nhập cổ phần?”
– “Bạn muốn hiểu như vậy cũng được.” Dừng một chút, Triệu Dân nói thêm: “Mật mã là sinh nhật của mình, bạn có lấy hay không là tùy ở bạn.”
Nói xong, hắn nhét tấm thẻ vào tay Cố Ninh, cũng mặc kệ phản ứng của đối phương, lập tức đi ra ngoài.
Năm trước vào lúc sinh nhật của Triệu Dân, hắn buộc Cố Ninh và Trương Giai Giai làm một bàn đồ ăn, cuối cùng những món ăn kia phải cất vào tủ lạnh, căn cứ theo nguyên tắc không được lãng phí, ba người bọn họ mất hết ba ngày mới có thể giải quyết hết số thức ăn đó, cũng phải đồng lòng hợp sức mới ăn xong. Thế cho nên, cái ngày đó đều được ba người khắc sâu ấn tượng.
Cố Ninh nhìn tấm thẻ ATM trong tay, quay đầu đuổi theo người mới vừa đi ra ngoài. Triệu Dân nghe thấy có tiếng động ở phía sau cho nên dừng bước.
– “Bạn có ý gì? Đem bản thân bạn trở thành Thiện Tài đồng tử sao?” Cố Ninh có chút gấp gáp hỏi.
Triệu Dân cất giọng trầm lạnh đáp:
– “Bạn đang thiếu tiền, mình lại vừa vặn có tiền, giúp bạn một phen thôi có gì không thể chứ? Huống chi, mình cũng chẳng tốt đẹp gì, về sau hội sở của bạn phát triển tốt, mình muốn lấy một nửa cổ phần, bạn cần phải kinh doanh cho tốt đấy, đừng để thua sạch số tiền của mình.”
– “Bạn nói thật sao?”
Triệu Dân cười:
– “Bình thường nhìn bạn có lá gan lớn như vậy, lúc này đưa tiền lại không dám nhận à? Hay là không muốn hợp tác với mình, nói thật, mình đúng là có tính toán riêng, số tiền này dù sao hiện tại mình cũng không cần dùng đến, mình tin tưởng để tiền ở chỗ bạn, tuyệt đối có lời hơn so với đem tiền gửi vào ngân hàng.”
Cố Ninh ngẩn ra, thu tay trở về:
– “Quả thật mình rất cần số tiền này, cám ơn bạn đã hợp tác với mình.”
– “Ừ” Triệu Dân lên tiếng đáp ứng, rồi đi về phía trước, bóng dáng hắn biến mất ở chỗ rẽ.
Cố Ninh nhìn đồ vật trong tay, thật lâu cũng không kịp phản ứng.
Triệu Dân ra khỏi khu nhà của Cố Ninh, lập tức đi đến chiếc xe đậu ở ven đường, không giống như dáng vẻ lười nhác như lúc nói chuyện với Cố Ninh vừa rồi, hiện tại cả người hắn toát ra hơi thở lạnh lùng, cả người cứng ngắc. Người đứng dưới bóng râm nghiêng mặt nhìn Triệu Dân, vươn tay ra nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Triệu Dân, nói:
– “Giải quyết xong mọi chuyện rồi à? Chúng ta về nhà đi.”
Rồi chiếc xe biến mất ở chỗ rẽ.
Cố Ninh đem tất cả tâm tư đều đặt vào việc xây dựng hội sở, mỗi ngày đều tự mình đến xem xét, cầm tiền của Triệu Dân, cô càng cảm thấy phần trách nhiệm của mình nặng nề hơn. Ngay cả giai đoạn đầu học bù ở trường, cô cũng xin phép được nghỉ, thầy giáo chủ nhiệm gọi điện thoại đến nhà, cũng do Thẩm Lan yểm trợ cho cô qua ải.
Sở dĩ Thẩm Lan làm như vậy, chủ yếu là bởi vì thành tích thi học kỳ trước của Cố Ninh đạt loại ưu, hơn nữa còn đứng đầu toàn thành phố, nói cách khác, những chuyện Cố Ninh làm sẽ không có chút ảnh hưởng nào đến kết quả học tập. Thẩm Lan luôn cảm thấy, Cố Ninh tự có suy nghĩ của riêng con bé, bà chỉ cần tin tưởng vào con bé là được, vì vậy cần phải dốc lòng bảo hộ cho ái nữ nhà mình.
Tiền trong thẻ của Triệu Dân rất dư giả vào việc đầu tư xây dựng hội sở, sau khi thực hiện xong việc đầu tư vẫn còn dư lại một khoản, Cố Ninh liên hệ với Triệu Dân, thái độ của Triệu Dân lại nhàn nhạt, giống như số tiền đó không phải của hắn vậy, nói Cố Ninh tự xử lý đi, chỉ cần không lỗ vốn là được… Thái độ của Triệu Dân khiến cho Cố Ninh thập phần kinh ngạc và bất đắc dĩ… Trừ bỏ khoản tiền đầu tư vào việc xây dựng hội sở, một phần cô cũng không đụng vào.
Thời gian nghỉ hè thấm thoắt đã trôi qua, lập tức tới ngày khai giảng, Cố Ninh vào năm 3 Trung học.
Thời gian đếm ngược của kỳ thi đại học được viết trên băng rôn, dán ở bên cạnh bảng đen, con số càng ngày càng nhỏ, khiến cho tất cả mọi người đều thấy khẩn trương. Không khí trong lớp học dần dần trở nên nặng nề hơn, trong cuộc sống chỉ có vài lần nôn nóng như vậy, đây là một bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời của mỗi người.
Việc xây dựng hội sở sau một thời gian đại khái đã bắt đầu có khuôn có dạng, Cố Ninh không cần mỗi ngày đều đến xem xét, cô đem tất cả tinh lực đều đặt vào việc thi vào ngành biên đạo chuyên nghiệp. Thể lệ chiêu sinh năm nay đã được dán thông báo, Cố Ninh muốn thi vào một ngôi trường có chiêu sinh hệ đạo diễn, phần dự thi chuyên nghiệp được chia thành cuộc thi viết, thi phỏng vấn mấy hạng mục, địa điểm thi bao hàm rất nhiều nhân tố.
Bất quá, cô vẫn còn một năm để chuẩn bị cho lần thi vào ngành chuyên nghiệp này.
Yêu cầu trình độ văn hóa của hệ đạo diễn thấp hơn rất nhiều so với các ngành khác, mỗi ngày Cố Ninh trừ bỏ đến trường đi học, còn lại bao nhiêu thời gian đều đi tìm giáo viên xin hướng dẫn về chuyên ngành. Chủ nhiệm lớp ngược lại hết sức tiếc hận, lấy thành tích văn hóa bây giờ của Cố Ninh, muốn thi vào một trường Đại học đứng đầu cả nước đều không thành vấn đề, nhưng nếu Cố Ninh đã lựa chọn con đường đi của mình, thái độ lại kiên định, sau khi khuyên bảo nhiều lần đều vô dụng, thầy giáo của cô không tiếp tục ngang ngược quấy nhiễu nữa.
Sau khi học tập được một tháng, các học sinh muốn thi vào trường nghệ thuật liên tiếp xin nghỉ phép ra ngoài tiếp hành giai đoạn thực tập, vì đón chờ cuộc thi khảo sát vào tháng 2 năm sau mà làm chuẩn bị, Cố Ninh cũng ngừng học giống như vậy. Thành tích khá như cô lại đi thi chuyên nghiệp, đại bộ phận người đều thấy thật khó hiểu.
Sau một thời gian dài bận rộn, rốt cuộc hội sở cũng được khai trương vào sau tháng 5, hết thảy làm từng bước, chuyện bên này vừa làm xong một đoạn thì trường học bên kia cũng cho học sinh bước vào kỳ nghỉ đông.
Cố Ninh chuẩn bị thừa dịp nghỉ đông này đến Bắc Kinh tham gia một khóa đào tạo ngắn hạn. Cố Ninh tham gia vào khóa đào tạo hệ đạo diễn của học viện điện ảnh Bắc Kinh, địa điểm học được tổ chức ở Bắc Kinh, cô muốn đi tới thủ đô một khoảng thời gian để có thể nắm được tư liệu chuyên ngành hàng đầu, càng bổ sung cho công tác chuẩn bị thi cử của cô tốt hơn. Cuối tuần cô đến trường hỏi mấy người bạn cùng lớp, cũng có vài người muốn đi chung, mọi người thương lượng mua vé xe lửa ở cùng một toa, đồng hành cho có bạn.
Xe lửa chậm rãi khởi động, Cố Ninh nhìn phong cảnh chạy ngược ngoài cửa sổ mà giật mình. Đã qua một kiếp, rốt cuộc cô cũng có thể hoàn thành tâm nguyện. Tiền đồ càng ngày càng tăng, Cố Ninh nhắm hai mắt lại.