Edit: Cửu Trùng Cát
Lúc Cố Ninh đến cửa hàng, đã là năm giờ chiều, trong cửa hàng vẫn còn không ít khách, phần lớn đều là những thiếu nữ trẻ tuổi, họ đang chọn lựa vật phẩm trang sức, Thẩm Lan từ quầy thu ngân ngẩng đầu lên:
– “Ninh Ninh, con về nhà ăn cơm trước đi, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đến. Ở chỗ này có mẹ trông rồi.”
– “Vâng, vậy con về trước đây.”
Cố Ninh cũng không từ chối, từ trên xe bus chen xuống dưới, cả người cô giống như bị ngâm trong nước nóng, mệt muốn chết.
Cố Ninh rất có ấn tượng, mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp II, nhiệt độ không khí không phải nóng thường, trong TV mỗi ngày đều có đưa tin liên quan đến những vùng bị hạn hán, ở thành phố Z đã một tháng trời không có đổ mưa. Xe bồn chở nước mỗi ngày phải chạy qua 3 lần, cho nên trên mặt đường cũng không có quá nhiều bụi bặm.
Kiếp trước, cũng chính vào mùa hè khí trời nóng bức thế này, chuyện mà Cố Xuân Sinh làm ra, khiến cho cô phảng phất giống như ngã vào trong hầm băng, từ trong lòng phát ra sự lạnh lẽo, mãi cho đến lúc cô xuôi tay nhắm mắt…
Cố Ninh lập tức trở về nhà, cũng không có khẩu vị gì để ăn cơm, tiến vào cửa nhà, cô lập tức cầm lấy quần áo bước vào phòng tắm, nước lạnh làm rơi hết mỏi mệt trên người cô, từ trong phòng tắm đi ra, Cố Ninh lại ngồi ở trong nhà một lát, tập trung xem xét xấp giấy tờ.
Trong phòng thật im lặng, nhớ lại những lời lúc nãy mà Ninh Ngật nói, trong lòng Cố Ninh trầm xuống, chẳng lẽ bởi vì cô trùng sinh, rất nhiều chuyện bất tri bất giác đều sẽ trở nên không giống kiếp trước nữa sao?
Cô không muốn bởi vì bản thân cô mà khiến cho cuộc sống của những người bên cạnh thay đổi hoàn toàn so với kiếp trước.
Loading...
Cố Ninh chỉ đành thở dài ở trong lòng một tiếng.
Sau sáu giờ chiều, trong tiệm đã đầy ắp khách hàng, so với buổi sáng còn có nhiều khách hàng hơn. Người dân gần đó đều hết giờ làm, trường học cũng được tạm nghỉ, vị trí của cửa tiệm này vừa vặn thập phần không sai, dù mới mở tiệm chưa được bao lâu, nhưng có được nhân khí rất cao.
Khách hàng ra ra vào vào nối liền không dứt, bốn người trong tiệm trước sau không ngừng di chuyển, mới miễn cưỡng phục vụ hết khách hàng. Cứ náo nhiệt như vậy thẳng đến hơn 9 giờ rưỡi tối.
Mười giờ, Cố Ninh thấy thời gian không còn sớm nữa, cô để cho hai nữ nhân viên tan làm, bản thân cô và Thẩm Lan bắt đầu kiểm kê hàng hóa, phía sau cửa hàng vốn là kho hàng, hôm nay có đã vài lần phải lấy hàng ra bổ sung lên các kệ hàng trong tiệm, cho nên trong kho hàng cũng không còn lại bao nhiêu hàng tồn.
Hiện tại kiểm kê lại một lần nữa, sau một buổi tối, hàng hóa trong cửa tiệm lại tiếp tục vơi đi rất nhiều, phỏng chừng qua vài ngày nữa thì tất cả đều bán hết sạch.
Thẩm Lan kiểm kê lại tiền hàng một lát, có chừng hơn 6000 đồng, trừ đi phí tổn mua hàng và tiền lương cho nhân viên, cũng kiếm lời hơn 1000 đồng, lợi nhuận đạt được cao như vậy ngay trong ngày đầu tiên khai trương.
Đến lúc này, bà cũng có chút hiểu rõ đạo lý, nói thí dụ như những chiếc kẹp tóc trong tiệm, rất được nữ sinh ở các trường học gần đây hoan nghênh, các loại mỹ phẩm trang điểm khác cũng tương tự như vậy, một chiếc kẹp thông thường phải mất 6 – 7 đồng một chiếc, nhưng ở chỗ này, hết thảy chỉ cần 4 đồng, giá rẻ là thứ chiếm ưu thế, cứ như vậy, rất nhiều nữ sinh rủ bạn bè đến cùng mua, một người có thể mua 4 – 5 dạng khác nhau, dù sao cũng rẻ như vậy. Người mua nghĩ rằng mình mua được với giá hời, sẽ cảm thấy chính mình có lời. Cho nên lúc mua sẽ tiện thể mua luôn một lần, như vậy cũng dễ tính tiền hơn, mặc dù mỗi một thứ chỉ mất 4 đồng, nhưng khi tính tổng cộng, một người cũng phải mất đến mấy chục đồng.
Hai người sắp xếp lại hàng hóa, quét dọn cửa hàng sạch sẽ lại một lần, làm vệ sinh xong, lúc chính thức đóng cửa tiệm đã gần 11 giờ. Làm buôn bán nhỏ, ngày đầu khai trương đã đạt được thành tích như vậy, hiển nhiên tâm tình của Thẩm Lan rất tốt, cười đến không khép miệng được, lúc trở về, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hai người về nhà, sau khi rửa mặt sạch sẽ, Cố Ninh nằm trên giường, nhìn vào đồng hồ báo thức ở trên bàn, đã gần mười hai giờ đêm.
Thẩm Lan từ bên ngoài bưng một ly sữa tiến vào:
– “Ninh Ninh, tối ngày mốt con dẫn chương trình cho lễ kỷ niệm, đến lúc đó mẹ nhất định sẽ đi xem, con thật là giỏi, hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai còn phải đi tập luyện, đừng đến cửa hàng nữa.”
Cố Ninh uống hết ly sữa ấm, cuối cùng liếm liếm môi, đưa ly sữa không cho Thầm Lan, cô nói:
– “Mẹ, con cảm thấy nhân viên trong tiệm không đủ để xoay sở, đã thuê hai người mà phải bận rộn từ 8 giờ sáng đến tận 10 giờ tối, còn có chút xoay sở không kịp, hai người này tuy đã làm việc với cường độ cao, nhưng vẫn phải nhờ vào chúng ta giúp đỡ mới tạm ổn, cho nên, con muốn thuê thêm hai người nữa.”
Thẩm Lan sợ run, tình huống hôm nay trong tiệm bà cũng nhìn thấy, biết Cố Ninh suy xét rất hợp lý, nhưng mà một cửa tiệm rộng chưa tới 30m2 mà là mướn tận 4 nhân viên, có quá khoa trương không đây? Hơn nữa, hiện tại mới là ngày đầu tiên, có lẽ người ta đến mua là vì cảm thấy mới mẻ, bất cứ việc gì khi làm đều phải tính toán đến trường hợp xấu nhất, có lẽ vài ngày nữa thì việc buôn bán sẽ không còn tốt giống như hôm nay, đến lúc đó phải tính sao?
Thẩm Lan có suy xét của riêng mình, tiền này quả thật kiếm được quá dễ dàng, tuy rằng không trộm cũng không cướp, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút không kiên định:
– “Cứ nhìn thử xem sao, nếu hai ngày nữa vẫn có nhiều khách như hôm nay, chúng ta lại thuê thêm hai người đến hỗ trợ.”
– “Vâng.” Cố Ninh biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Lan, cũng không có gì lạ, cô lên tiếng đáp ứng rồi nhắm hai mắt lại, không bao lâu thì nặng nề thiếp đi.
Hôm nay cô đúng là mệt mỏi.
Chớp mắt một cái đã đến buổi công diễn, 7 giờ sáng Cố Ninh đã đến trường học, vẫn có tiết mục diễn tập trên sân khấu của hội trường, tiệc tối bắt đầu lúc 6 giờ rưỡi tối, mọi người đều liên tục bận rộn.
Hai giờ chiều, hai thợ trang điểm được mời tới bắt đầu hoá trang cho các diễn viên, người chịu trách nhiệm phần âm thanh thì đang điều chỉnh lại các thiết bị. Người phụ trách nghe nói hôm nay sẽ có lãnh đạo thành phố tới tham dự, tiệc tối an bài có một đoạn ngắn do lãnh đạo nói chuyện, là bây giờ mới thêm vào, bất đắc dĩ, lời thoại của MC lại có thêm chút thay đổi.
Cố Ninh nhìn kịch bản lại một lần nữa, trang điểm xong, cô cầm lễ phục vội vàng đi đến phòng thay đồ, còn hơn nửa tiếng nữa là tiệc tối sẽ bắt đầu, vì sát giờ diễn lại bổ sung kịch bản một chút, thời gian thay lễ phục có chút không kịp.
Trong phòng thay đồ chật ních người, tiết mục đầu tiên là dàn hợp xướng lên sâu khấu biểu diễn, bên trong tất cả đều là người của dàn đồng ca này, La Mẫn và Cố Huyên cũng có mặt ở đó.
Cố Ninh đứng đợi khoảng 10 phút, hoàn toàn không thể chen lọt vào phòng thay đồ, thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô đành phải xoay người ra khỏi chỗ chuyên dụng để thay quần áo. Cô cầm theo một bao to đựng lễ phục đi về phía trước, xem xem có tìm được nơi nào để chữa cháy một chút hay không.
Cố Ninh đi thẳng đến tầng lầu khoa tổng hợp, phòng đầu tiên bên phải là phòng tập múa, trong phòng không mở đèn, hiển nhiên bên trong không có người nào, nhẹ nhàng đẩy một cái thì cửa tự động mở ra, Cố Ninh vội vàng đi vào.
Không kịp rồi, buổi tiệc lập tức sẽ bắt đầu, ở nơi này thay đồ luôn đi, dù sao ở đây cũng không có ai, thay quần áo chắc sẽ không sao.
Cố Ninh khóa cửa lại, cởi quần áo trên người ra, sau đó mặc vào bộ lễ phục màu trắng, bộ lễ phục này chỉ có một màu trắng đơn thuần, tuy nhiên tầng tầng lớp lớp váy áo rất khó mặc, cô mặc xong thì treo quần áo cũ lên giá.
Lúc Cố Ninh chuẩn bị xong, trên chóp mũi đã xuất mồ hôi. Cô nhẹ nhàng thở ra, lấy tay kéo ra phía sau, kéo khóa kéo lên là có thể đi ra ngoài. Cố Ninh không ngờ vừa đụng tới thì mới phát hiện khóa kéo bị kẹt. Cô cố gắng kéo vài phút, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực, sau đó lại nghe thấy một tiếng “roẹt” rất nhỏ, khóa kéo thế nhưng lại rách ra. Trong lòng Cố Ninh trầm xuống, hỏng rồi! Sao lại cố tình ở phía sau xảy ra vấn đề chứ, đêm qua lúc cô kiểm tra vẫn còn tốt lắm mà!
Lúc này khóa cửa bỗng vang lên một tiếng, đây là tiếng có người lấy chìa khóa mở cửa! Một giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Ninh nghe thấy được tiếng vang, theo bản năng lập tức dựa lưng sát vào tường, chặn lại toàn bộ ánh mắt bên ngoài.
Bốn năm người vừa nói vừa cười đi vào, Cố Ninh thấy được người đi đầu là Cố Huyên thì ánh mắt cô trở nên u ám.
– “Ai nha, người chủ trì sao lại ở chỗ này? Không phải tiết mục sắp sửa bắt đầu rồi sao? Sao bạn lại chậm chạp như vậy?” La Mẫn cố ý lớn tiếng nói.
Một người khác cười nói tiếp:
– “Đúng vậy, người chủ trì sao lại ở chỗ này? Đây là phòng tập múa mà, lát nữa sẽ có người tới đây luyện tập đấy, ở đây lát nữa tương đối đông đúc và náo loạn, bạn không muốn rời đi trước sao?”
Trong mắt Cố Huyên mang theo ý cười, ả đi tới trước mặt Cố Ninh:
– “Thời gian không đợi người, bạn không chạy nhanh đến sân khấu sao?”
Cố Ninh nhìn Cố Huyên, ánh mắt trở nên u ám, nhưng cô không trả lời, bốn vách tường phòng tập múa đều là gương, nhìn về phía gương đối diện, cô có thể thấy rõ sau lưng mình dán vào vách tường kiếng.
La Mẫn cười châm chọc, mở miệng khiêu khích:
– “Mình thấy hình như bạn ấy không muốn đi, nếu người khác muốn ở lại chỗ này, thì tự chúng ta đi thôi. Bạn ấy không muốn phản ứng với chúng ta, chúng ta cần gì nhàm chán như vậy.”
Lời La Mẫn vừa dứt, phía sau lập tức có 5 – 6 nam sinh đi vào, ánh mắt vội vàng đảo qua góc phòng chỗ Cố Ninh đứng dựa lưng vào tường, ai cũng không lên tiếng.
Bọn họ là bị Cố Huyên kêu đến, ả nói phòng học múa vẫn còn để trống, bọn họ có thể diễn tập lại lần nữa trước khi lên sân khấu, có thể đảm bảo cho việc biểu diễn hoàn hảo không xảy ra sai sót gì.
Âm nhạc vang lên, dưới ánh đèn màu trắng, Cố Ninh nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật thê lương.
Người đến diễn tập sau khi tập đi tập lại hai lần cũng rời đi, đến cuối cùng, toàn bộ phòng tập múa chỉ còn lại ba người.
Mặt La Mẫn đầy đắc ý, nghĩ đi nghĩ lại còn nói thêm:
– “Kỳ thật mày cứ như vậy đi ra ngoài chủ trì cũng rất tốt đấy, để lộ phần lưng, nhất định có thể hấp dẫn càng nhiều ánh mắt của đàn ông, không phải đó là hy vọng của mày sao? Hẳn là mày càng đắc ý mới đúng.”
Cố Ninh lạnh lùng nhìn người trước mắt, gằn từng chữ:
– “Là bọn mày làm!”
Câu khẳng định mà không phải câu hỏi. Đây hết thảy cũng quá trùng hợp rồi, cũng do cô hôm nay quá mức sơ sẩy không chú ý.
La Mẫn giống như nghe được chuyện gì buồn cười, bả vai không ngừng run run:
– “Mày đừng có nói lung tung, đây là lễ phục của mày, khóa kéo hỏng rồi thì có quan hệ gì đến bọn tao chứ? Lúc này mày còn không chịu ra ngoài, tính đứng dán lưng vào tường như vậy cả một buổi tối à? Không có nữ MC dẫn chương trình không biết sẽ có kết quả gì nhỉ? Nhưng nếu để MC mặc quần áo xốc xếch như vậy đi chủ trì tiệc tối, chỉ sợ cũng không ổn đâu nha, đây đúng là chuyện làm khó người ta mà, Cố Ninh, mày cần phải hảo hảo suy xét, nên lựa chọn như thế nào, nhất định phải thận trọng quyết định đấy.”
Cố Huyên thương hại nhìn Cố Ninh, như cười như không, nghiêng mặt nhìn La Mẫn nói:
– “Chúng ta cũng đi nhanh lên thôi, còn 10 phút nữa là tiết mục bắt đầu rồi.”
– “Ừ.”
Hai người tắt đèn đi ra ngoài, trong phòng tập múa một lần nữa lại lâm vào bóng tối, đầu óc Cố Ninh nhanh chóng tự hỏi, bây giờ nên làm gì mới đúng đây? Cô nâng tay lên, vừa định cởi lễ phục trên người ra…
“Két” một tiếng, cửa phòng lại bị mở ra một lần nữa.
Hà Cảnh xoa xoa mồ hôi trên trán, lúc nhìn thấy Cố Ninh đứng ở góc phòng, hắn mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhanh chóng bước tới chỗ của Cố Ninh, cất tiếng:
– “Mình thắc mắc sao nãy giờ không thấy bạn đâu, sắp sửa bắt đầu khai mạc rồi, không biết chỗ bạn có xảy ra vấn đề gì không, cho nên mình chạy đi tìm bạn khắp nơi, vừa rồi mình gặp mấy người đi qua, bọn họ nói bạn ở trong phòng tập múa, cho nên mình chạy đến đây xem sao. Cố Ninh, sao bạn còn ở chỗ này vậy?”
Dừng một chút, lòng Hà Cảnh tràn đầy vui vẻ nói tiếp:
– “Mình biết hôm nay bạn dẫn chương trình, cho nên mới cố ý đến dự tiệc tối, vì bạn, mình có thể chịu đựng đến xem mấy tiết mục diễn nhàm chán ấy!” Nói tới đây, Hà Cảnh liếc mắt quan sát Cố Ninh từ đầu đến chân một chút, rồi mỉm cười xin lỗi: “Bạn ăn mặc như vậy thật là đẹp mắt, giống như tiên nữ vậy, chúng ta phải đi nhanh lên thôi.”
Cố Ninh sợ run, trốn tránh cánh tay đang kéo mình của Hà Cảnh, cô nhìn Hà Cảnh cầu cứu, trước kia dù thế nào cô cũng không muốn xuất hiện nhiều với người trước mặt cô đây, nhưng hiện tại, quả thật không còn biện pháp nào tốt hơn.
Hà Cảnh cũng nhận thấy được Cố Ninh có chút không thích hợp, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:
– “Sao bạn vẫn đứng dựa lưng vào tường vậy?”
Cố Ninh chỉ suy tính 2 giây, rồi xoay người, cất giọng nhàn nhạt nói:
– “Khóa kéo váy của mình bị hỏng rồi.”
Hà Cảnh nhìn tấm lưng trắng nõn trước mặt, sửng sốt mất một lúc, theo bản năng dời tầm mắt đi nơi khác, nhưng nhịn không được cũng đảo mắt liếc qua vài lần, thật là trắng a! Giống như một loại gốm sứ hảo hạng vậy.
– “Bởi vì khóa kéo hỏng, cho nên bạn mới đứng luôn ở chỗ này, không đi ra ngoài phải không? Sắp sửa khai mạc rồi, vậy phải làm sao bây giờ?” Dừng một chút, Hà Cảnh cắn răng nói: “Mình có cách rồi, bạn chờ ở đây, hai phút nữa mình sẽ trở lại!”
Hà Cảnh vừa mới dứt lời, không đợi Cố Ninh kịp phản ứng, lập tức chạy ra khỏi phòng, nhưng chưa đi được mấy bước, hắn lập tức bước lùi lại vài bước.
Lui về đến gần chỗ Cố Ninh, trên mặt Hà Cảnh hồng hồng một mảnh, nhưng bởi vì màu da ngăm đen vốn có của hắn, cho nên có chút nhìn không ra. Hắn ho khan vài tiếng, ra vẻ trấn định rồi nói:
– “Lễ phục của bạn đã như vậy, vẫn nên đứng dựa vào tường đi, bị người ta nhìn thấy… thì…không tốt.”
Thẳng đến khi không nhìn thấy Hà Cảnh đâu nữa, Cố Ninh mới kịp phản ứng, cô không biết Hà Cảnh muốn đi đâu và làm gì, nhưng thật ngoài ý muốn cô lại thấy an tâm.
An tâm chờ Hà Cảnh trở về, bởi vì đột nhiên không hiểu sao cô khẳng định người này sẽ không lừa cô.
3 phút sau, Hà Cảnh trở về, toàn thân vẫn ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển:
– “Mình đi mua một túi kim băng, sửa lại hai bên khóa kéo thử xem, nhìn từ xa chắc không thấy gì đâu, bạn lại đứng trên bục của sân khấu, người xem cũng nhìn không thấy cái gì, cứ chữa cháy tạm thời trước đã!”
Cố Ninh không chút do dự, lập tức xoay lưng:
– “Bạn giúp mình đi, cám ơn bạn.”
Chính bản thân cô khẳng định không thể tự đưa tay ra sau lưng sửa khóa kéo lại, nơi này lại chỉ có một mình Hà Cảnh, dưới tình thế cấp bách, cô cũng không chú ý nhiều như vậy.
Hà Cảnh sửng sốt, một giây sau một tay cầm lấy kim băng, vô cùng cẩn thận giúp Cố Ninh sửa lại khóa kéo, trong lúc giúp Cố Ninh, ngón tay hắn vô tình tiếp xúc với da thịt trơn bóng của thiếu nữ, xúc cảm truyền từ đầu ngón tay vào trong lòng, hắn cảm thấy dị thường trơn mượt, giống như được chạm vào loại tơ lụa thượng hạng vậy, nhưng quả thật ngay cả tơ lụa thượng hạng nhất cũng không thể sánh bằng, phảng phất trên thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được với cảm xúc mà hắn đang có, đây là xúc cảm độc nhất vô nhị .
Tay Hà Cảnh run run, trên mặt hắn thì đỏ ửng một mảnh, không biết là do lúc nãy vừa chạy vội vàng, hay là do nguyên nhân nào khác. Ngón tay dùng lực một chút, cài từng cái, từng cái kim băng lên khóa kéo, xếp thành một hàng kim băng dị thường ngay ngắn, chỉnh tề.
Cố Ninh nhìn nhìn phía sau lưng mình trong gương, chỉ còn một khe hở thật nhỏ, quả thật tốt hơn so với lúc nãy nhiều lắm. Như bây giờ ít nhất có đi ra ngoài cũng sẽ không xấu hổ.
– “Cám ơn bạn.” Cố Ninh theo bản năng nhìn vào tay của Hà Cảnh, vừa rồi cô cảm nhận được tay Hà Cảnh trong lúc vô tình va chạm vào phần lưng của cô, có chút cử động không giống bình thường.
Rũ mắt xuống, Cố Ninh nhìn thấy trên tay phải Hà Cảnh có vết máu, cô sửng sốt hỏi:
– “Tay bạn làm sao vậy?”
Hà Cảnh giấu tay ra sau lưng, bộ dáng làm như không sao cả cười cười:
– “Vừa rồi không cẩn thận đâm trúng vào tay chút thôi, bạn yên tâm, mình rất cẩn thận, không để máu dính vào lễ phục của bạn đâu, lễ phục của bạn trắng như vậy, rất dễ nhìn.” Dừng một chút, Hà Cảnh lại nói tiếp: “Bạn mau đi đi, tiết mục sắp sửa bắt đầu rồi đó, còn không đi là không kịp đâu.”
Lúc này thời gian quả thật có chút cấp bách, cô không thể ở lại đây được nữa. Đi tới phía trước vài bước, Cố Ninh nhìn Hà Cảnh liếc mắt một cái, trong lòng có chút cảm xúc không tên:
– “Hôm nay cám ơn bạn.” Dừng một chút cô lại bổ sung thêm: “Bạn nhớ xử lý vết thương trên tay một chút nha.”
Chờ Cố Ninh đi khỏi, Hà Cảnh mới giơ tay mình lên nhìn nhìn, vừa rồi hắn chỉ một lòng một dạ chú ý đến chuyện của Cố Ninh, cho dù có bị gãy tay, cũng không có chút cảm giác nào, lúc này người đã rời khỏi, hắn mới hậu tri hậu giác cảm thấy vết thương trên tay thật sự có chút đau!
Hà Cảnh cẩn thận quan sát lại tay mình, vết thương là bị cắt một đường rất sâu, hiện tại vẫn còn đang chảy máu.
Lúc nãy từ phòng tập múa đi ra, Hà Cảnh đã trực tiếp trèo tường nhảy ra khỏi trường, nếu muốn đi ra từ cổng chính, phải đánh một vòng lớn mới tới, vậy sẽ không kịp nữa.
Ở cửa hàng gần trường học mua được một túi kim băng nhét vào trong túi áo, Hà Cảnh lại trực tiếp đi theo đường cũ, trèo tường nhảy trở về, tuy rằng hắn không thích học hành cho lắm, nhưng vẫn biết phân biệt khoảng cách nào ngắn nhất, tiện lợi nhất cho việc của hắn.
Có thể là bởi vì quá vội vàng, cho nên trong một lúc bất cẩn, khi trèo tường đã sơ ý bị mảnh thủy tinh cắt vào tay.
Trường học vì phòng ngừa học sinh trèo tường trốn học, cho nên ở chỗ cao nhất của 4 vách tường đều cắm không ít mảnh vụn thủy tinh, phương thức phòng ngừa vừa thô bạo vừa trực tiếp như vậy quả thật rất hữu hiệu, đã có nhiều học sinh vì lo sợ mà không dám vượt tường trốn học.
Hôm nay, Hà Cảnh cũng vì quá gấp rút, cho nên mới bất chấp nghĩ nhiều như vậy, hắn nhìn vết thương trên tay mình, nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi của Cố Ninh, là cô cố ý nhắc nhở hắn xử lý miệng vết thương, hắn lập tức cảm thấy tất cả đều đáng giá, một chút cũng không hề cảm thấy đau!
Lúc Cố Ninh xuất hiện, một đám người đều đang chia nhau ra đi tìm cô, giáo viên tổng phụ trách thì gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, tập luyện lâu như vậy, sao người này vào lúc mấu chốt thì lơ là trốn đi chỗ nào rồi? Cũng quá không có trách nhiệm đi, không chuyên tâm vào việc của mình gì cả!
Lúc Cố Ninh chưa xuất hiện, ngay lúc đó người phụ trách thậm chí nghĩ tới phương án khác, nếu Cố Ninh không tới kịp, sẽ để cho 3 người chủ trì khác tiến lên khai mạc buổi lễ trước, nhưng nếu cứ như vậy, các tiết mục sau ai sẽ đứng ra chủ trì đây? Phải làm thế nào bây giờ? Đều đã tập dợt tốt cả rồi, bây giờ lại thay đổi, lời thoại của Cố Ninh phải đưa cho người nào đọc đây?
Đang lúc mọi người người lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, thì Cố Ninh xuất hiện!
Giáo viên tổng phụ trách nhìn Cố Ninh vội vã chạy tới, cũng không lên tiếng hỏi hay trách cứ gì, lập tức đẩy người lên phía trước, còn 30 giây nữa là tiệc tối sẽ bắt đầu, rốt cuộc Cố Ninh ngay trong một giây cuối cùng cũng đến kịp.
Ninh Ngật nhìn thấy Cố Ninh, bởi vì chạy vội đến mà có chút thở không ra hơi, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng vào lúc này hắn không kịp hỏi thêm điều gì, bởi vì lập tức sẽ khai mạc rồi.
Mãi cho đến khi nói xong lời khai mạc buổi lễ, sau khi MC lui về sau hậu trường, Ninh Ngật mới có thời gian hỏi Cố Ninh.
– “Vừa nãy bạn đi đâu vậy, sao muộn như vậy mới đến?” Hắn biết, Cố Ninh không phải loại người làm việc thiếu trách nhiệm.
Tiết mục thứ nhất chính là tiết mục hợp xướng, lúc Cố Ninh đi xuống, vừa vặn nhìn thấy Cố Huyên và La Mẫn đi lên, tầm mắt ba người giao nhau, biểu tình của La Mẫn và Cố Huyên trong nháy mắt trở nên có chút vặn vẹo.
Đặc biệt là La Mẫn, theo bản năng đưa mắt nhìn sang phần lưng của Cố Ninh, sau khi nhìn thấy, trong mắt ả tràn ngập sự khó tin.
Chờ tất cả mọi người đã tản đi hết, Cố Ninh mới thu hồi tầm mắt, cất giọng thản nhiên trả lời câu hỏi của Ninh Ngật.
– “Không có gì, gặp chút rắc rối thôi.”
Ninh Ngật nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt và bộ dáng không muốn nhiều lời của Cố Ninh, hắn đành phải áp chế nghi vấn trong lòng, không nói gì thêm nữa.
Trước lúc lên sân khấu, hắn vẫn đang cùng hai người chủ trì khác nói chuyện, trong chớp mắt khẳng định không hề nhìn thấy Cố Ninh, lúc đó Hà Cảnh vẫn còn ở sau hậu trường đi tìm Cố Ninh, cũng có đến hỏi hắn là Cố Ninh ở chỗ nào?
Lúc ấy, Ninh Ngật tùy tiện tìm lý do, qua loa tắc trách bỏ rơi Hà Cảnh. Hắn không quen nhìn Hà Cảnh da mặt dày đeo bám Cố Ninh, Cố Ninh cũng không phải là đứa trẻ, hễ đi tới chỗ nào cũng phải có người theo dẫn mới được.
Từ nhỏ Ninh Ngật đã nghe mẹ hắn nói, mỗi người đều là một cá thể độc lập, không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác. Nhưng vào lúc này, nhìn thấy Cố Ninh nhàn nhạt xa cách, trong lòng hắn vẫn còn có chút cảm xúc không biết tư vị gì.
Hà Cảnh không để ý lắm tùy tiện xoa xoa tay hai lần, chảy một ít máu cũng không tính là gì, nhưng Cố Ninh đã quan tâm hắn như vậy, kêu hắn đi xử lý vết thương một chút, hắn cảm thấy nhất định phải xử lý cho tốt mới được.
Hà Cảnh từ phòng tập múa đi ra, ở tiệm thuốc gần trường học mua bình oxy già, tùy ý rửa sạch miệng vết thương, rồi dán lên miếng băng keo cá nhân, coi như đã xử lý xong, sau đó vội vã chạy đi xem Cố Ninh dẫn chương trình.
Lúc Hà Cảnh đến nơi, trên quảng trường, dưới khán đài đã kín hết chỗ ngồi, hắn chen lấn hơn nửa ngày, rốt cuộc mới tìm thấy được một vị trí thật tốt.
Có chút đáng tiếc, dẫn chương trình đã nói xong phần khai mạc buổi lễ, Hà Cảnh tính toán, một tiết mục chia ra có khoảng năm phút đồng hồ, tiệc tối hôm nay tổng cộng có bốn người chủ trì, mỗi lần 2 người sẽ thay phiên nhau, nói cách khác hắn phải xem vài tiết mục không thú vị gì mười phút, mới có thể nhìn thấy Cố Ninh lên sân khấu.
Bất quá cho dù như vậy, Hà Cảnh cũng thấy vui vẻ, hắn cảm thấy Cố Ninh trên sân khấu thật là đẹp mắt, ánh đèn chiếu vào bộ lễ phục màu trắng trên người Cố Ninh khiến cô trở nên cực kỳ xinh đẹp, làm cho lòng hắn bỗng nhiên ngứa ngáy vô cùng, không biết dùng từ gì để diễn tả tình cảm âm thầm đang dâng trào trong tim. Tóm lại thiên ngôn vạn ngữ, rút gọn thành một câu: hắn yêu thích!
Hà Cảnh nhớ tới tấm lưng trắng nõn của Cố Ninh, hai má lại có chút nóng ran, hắn mạnh mẽ tự trấn định mình, dưới tình huống như vậy, cũng không thể trách hắn được, huống hồ là do Cố Ninh chủ động đưa lưng cho hắn xem mà…
Hơn nữa, dù sao về sau Cố Ninh cũng sẽ là vợ hắn, xem thì xem, chắc cũng không có gì.