Edit & Beta: Cửu Trùng Cát
Buổi chiều được nghỉ học, Cố Ninh thu thập xong túi đựng tập sách, lẳng lặng đứng bên cửa sổ, chờ đám đông ngoài cổng trường rút đi, cô mới tóm lấy dây lưng của túi vải, từ từ đi ra ngoài.
Ra khỏi cổng trường, trước tiên, Cố Ninh dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại về nhà, nói cho Thẩm Lan biết là hôm nay cô đi đến nhà bạn học làm bài tập, sẽ về nhà trễ một chút.
Trong ấn tượng, Cố Ninh rất ít khi cùng bạn bè chung lớp tới lui, tuy rằng Thẩm Lan cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng sau khi Cố Ninh khai báo vài câu bà cũng liền đáp ứng. Cùng bạn bè chung lớp kết giao là chuyện rất bình thường, bà không cần thiết phải ngăn cản. Huống hồ, bà còn cảm thấy con gái của bà có chút quá hướng nội, cho nên cần trao đổi nhiều hơn với bạn bè mới tốt.
Cố Ninh cúp điện thoại, nhảy lên xe bus đi ngược hướng về nhà.
Trung tâm thành phố có một thẩm mỹ viện rất xa hoa, lúc này vừa vặn đúng lúc tan tầm của thành phần lao động tri thức, cửa ra vào người ta nối liền không dứt, phần lớn ăn mặc vô cùng hoa lệ hợp mốt, một số người đàn ông đi ngang qua phần lớn đều hướng mắt nhìn vào bên trong liếc qua vài lần.
Cố Ninh từ rất xa đã thấy được bên trong cửa sổ nằm sát đất, Dương Mộng Đình đang cùng nói chuyện với khách, Dương Mộng Đình nóng bỏng quyến rũ, tóc màu rượu vang được uốn xoăn thả hờ hững, quần áo bó sát vào cơ thể, phác thảo ra đường cong ba vòng lung linh. Dương Mộng Đình so với Thẩm Lan thì nhỏ hơn 8 tuổi, bình tĩnh lại mà xem xét, thật đúng là xinh đẹp và có bản lĩnh, khó trách Cố Xuân Sinh vì bà ta mà vung tiền như rác, dựa vào số tiền làm ăn mà Thẩm Lan đưa cho, ở tại trung tâm thành phố giúp Dương Mộng Đình mở cái thẩm mỹ viện này.
Khóe miệng Cố Ninh lộ ra một tia cười lạnh lùng trào phúng, cô đứng ở góc đường đợi một lát, nhìn thấy Dương Mộng Đình cùng Cố Huyên từ bên trong đi ra, liền lui lại nấp ở góc tường.
Cố Huyên chính là con gái của Cố Xuân Sinh cùng Dương Mộng Đình, nhỏ hơn cô một tuổi, học cùng trường với cô, cùng học chung một cấp nhưng khác ban, kiếp trước, vì chuyện phát sinh phía trước, cô chưa bao giờ biết ở trong trường học của mình thế nhưng cô còn một người gọi là “em gái”.
Buồn cười là, Cố Huyên tồn tại, cũng thể hiện việc Cố Xuân Sinh sớm đã thay lòng ngay lúc vừa mới làm giàu, nói như vậy thật là châm chọc, Cố Xuân Sinh ẩn nhẫn mười mấy năm, mãi cho đến năm nay mới bùng nổ, coi như cũng không dễ dàng gì. Mà nguyên nhân thúc đẩy Cố Xuân Sinh hạ quyết tâm ngoan độc, chính là do Dương Mộng Đình mùa đông năm trước lại sinh cho ông thêm một đứa con.
Loading...
Dương Mộng Đình theo Cố Xuân Sinh mười mấy năm, lại vì ông mà sinh một đôi trai gái, mai phục lâu như vậy, tự nhiên là không cam lòng một mực yên lặng vô danh, bà ta muốn quang minh chính đại làm bà Cố.
Mà cha mẹ Cố Xuân Sinh từ lâu đã ao ước có một đứa cháu đích tôn, đối với Dương Mộng Đình cũng lập tức chấp nhận, từ đầu đến cuối, không có người nào nhớ đến hai mẹ con Cố Ninh, không có ai vì hai mẹ con cô mà suy xét. Người Cố gia đã sớm biết sự tồn tại của Dương Mộng Đình, nhiều năm như vậy, Thẩm Lan không phải chưa từng hoài nghi qua, nhưng chính do hai người chị gái của Cố Xuân Sinh đã giúp đỡ yểm trợ cho ông. Thẩm Lan bắt không được chứng cứ chân thực, nhưng lại bị Cố Xuân Sinh phát hiện, ngược lại hai người còn cãi nhau một trận, Thẩm Lan thấy Cố Xuân Sinh nói lời chuẩn xác, cũng lựa chọn tin tưởng người bên gối, bắt buộc chính mình bỏ đi nghi ngờ.
Cố Ninh nhìn hai mẹ con bọn họ lên xe, trong lòng lạnh dần, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ có hai mẹ con cô là bị giấu diếm, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Cố Xuân Sinh cùng Dương Mộng Đình thật là giỏi tính toán, để Thẩm Lan tay không ra khỏi nhà còn chưa đủ, thiếu chút nữa còn làm cho Thẩm gia cửa nát nhà tan, để cho hai mẹ con cô trong một ngày trở nên mất hết tất cả.
Nếu không phải như vậy, Thẩm Lan như thế nào sẽ dễ dàng đi vào khuôn khổ? Như thế nào sau 10 năm làm bà chủ, Thẩm Lan lại có thể đi ra ngoài kiếm việc làm?
Cho dù được sống lại thêm một kiếp, Cố Ninh cũng không thể quên hình ảnh hôm đó, mẹ cô ở trong kho hàng vụng trộm rớt nước mắt, chỉ cần nhớ lại tình cảnh lúc đó thì khiến cho lồng ngực cô cuồn cuộn nổi sóng, hận không thể tiến lên xé nát mặt người phụ nữ kia.
Kiếp trước, sau khi ly hôn Thẩm Lan không có rơi lệ, bị người chồng mình yêu thương phản bội Thẩm Lan cũng không có rơi lệ, thậm chí là lúc bị Cố Xuân Sinh dồn ép đến đường cùng, vẻ mặt của bà vẫn rất quật cường. Mà buổi chiều ngày hôm đó, Cố Ninh ở trường học dự thi, vì thấy không yên lòng, cô chỉ làm bài trong nửa giờ liền nộp bài thi trước tiên. Cho nên cô mới có thể nhìn thấy một màn trong kho hàng kia…
– “Tôi sẽ lập tức quen thôi, tôi không thể không có công việc này, con gái của tôi vẫn còn đi học trung học, rất nhanh sẽ muốn lên đại học, tôi phải tích cóp học phí cho nó, cần rất nhiều tiền.” Thẩm Lan đi theo phía sau một người đàn ông, buông thấp tư thái đau khổ cầu xin.
Đốc công nén tiếng thở dài, nghe xong lời Thẩm Lan nói, ông cũng có động lòng trắc ẩn, nghĩ nghĩ rồi nói:
– “Tôi cũng có một đứa con gái đang đọc cấp ba, tôi cũng làm cha mẹ cho nên tôi biết cô không dễ dàng gì, nhưng tôi cũng phải kiếm cơm ăn a, tôi cho cô thêm 2 ngày, nếu không được, thì cô nên ở nhà đi, cô là phụ nữ, không phải người có thể làm những công việc này.”
– “Cám ơn ông, tôi nhất định sẽ làm tốt.” Thẩm Lan liên tục gật đầu.
Thẩm Lan vì muốn kiếm tiền đã gạt Cố Ninh, từ vị trí thu ngân trong siêu thị xin điều chỉnh làm quản lý kho hàng, đơn giản bởi vì làm quản lý kho hàng tiền lương cao hơn một nửa so với nhân viên thu ngân. Đương nhiên, cũng phải mệt hơn rất nhiều.
Buổi chiều hôm đó, Cố Ninh vào trong kho hàng thì thấy người phụ nữ nhu nhược như Thẩm Lan, lúc dỡ hàng, hàng hóa quá nặng, lưng Thẩm Lan bị ép đến cong cong, hai tay gầy yếu bởi vì phải dùng sức mà nổi gân xanh. Làm bà chủ đã mười mấy năm, như thế nào có thể làm được những việc nặng nhọc của đàn ông, cho dù có cố gắng thế nào, thật sự cũng làm không được, vì vậy Thẩm Lan vụng trộm ngồi ở góc tường rớt nước mắt.
Đó là lần đầu tiên sau khi cha mẹ ly hôn, Cố Ninh bắt gặp mẹ mình khóc, mỗi một giọt nước mắt, đều giống như nước sôi liên tục giội vào tim cô, khiến cho cô cảm thấy khó thở. Trong nháy mắt, cô hiểu ra, có những thứ rốt cuộc không thể nào quay trở lại, cô cùng mẹ mình, chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, cô nhất định phải trở nên kiên cường.
Cố Ninh từ trong hồi ức tỉnh lại, một lần nữa cô thấy được bản chất của sự việc, lúc này đây, những người đó không bao giờ có thể gây tổn thương cho cô cùng mẹ cô nữa, cô sẽ đem những người đã nợ cô, tất cả… đều phải đòi lại cho bằng hết.
Chờ chiếc xe chở 2 mẹ con Dương Mộng Đình đi xa, Cố Ninh mới xoay người, cô từ từ đi dọc theo đường cái, cảm thấy chính mình cần yên tĩnh một chút, nguyên lai, cô không nghĩ mình có thể dễ dàng bình tĩnh như vậy, loại hận ý muốn báo thù kia phảng phất giống như máu nóng đang sôi trào vậy.
Nhưng cô không thể cứ như vậy mà xông lên, cô muốn tìm ra một cơ hội thích hợp. Cô cứ đi rồi đi mãi, rốt cuộc tại giữa giao lộ thì dừng chân, trên đường cái, xe cộ tới lui đan xen không ngừng nghỉ, Cố Ninh nhìn đến xuất thần.
Cha của Dương Mộng Đình là Phó thị trưởng của thành phố Z, kiếp trước, nếu không có người đàn ông kia ở sau lưng lửa cháy đổ thêm dầu, vì con gái Dương Mộng Đình của ông ta mà trải đường, Thẩm gia cũng sẽ không thảm như vậy…
– “Đinh linh linh”. Cố Ninh nghe được tiếng chuông xe đạp ở sau lưng, hoảng hồn giật mình, cô sợ run, quay đầu lại hỏi: “Ninh Ngật, tại sao bạn lại ở chỗ này?”
– “Mình còn đang muốn hỏi bạn, vì sao bạn lại đứng ngay giữa giao lộ mà ngẩn người thế kia?”
Hắn đã bấm chuông xe một hồi lâu, Cố Ninh mới giật mình quay lại, cũng không biết nghĩ cái gì mà mất hồn như thế? Ninh Ngật cùng Cố Ninh cũng không thân quen lắm, học chung lớp hơn hai năm, chỉ có thể tính là sơ giao. Nếu không phải lần trước tình cờ gặp được, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, có khả năng quan hệ giữa hai người cho đến khi tốt nghiệp vẫn cứ như vậy.
Sau khi phát hiện tính cách của một người, cùng với ấn tượng lưu lại trong đầu hoàn toàn tương phản, nhất định sẽ sinh ra tò mò, bây giờ Ninh Ngật đối với Cố Ninh, chính là như vậy. Ninh Ngật nhớ lại vừa rồi, ánh mắt Cố Ninh dõi theo mẹ con hai người kia, trong ấn tượng của hắn, bộ dáng Cố Ninh lạnh nhạt thì thật khác xa, đó là một loại oán hận khắc sâu, rồi lại ẩn nhẫn không bộc phát.
Bất quá chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi đầu, tại sao có thể có loại hận ý khắc sâu như thế, phảng phất giống như không đội trời chung, nhìn hết sức thê lương.
– “Mình chỉ là đi ngang qua đây thôi.” Thanh âm Cố Ninh nhàn nhạt trả lời.
Hôm nay ở trường học cô cũng không nhìn thấy Ninh Ngật, chủ nhiệm lớp ngược lại thật dung túng đối với người trước mắt cô đây, trốn học như vậy cũng đều mặc kệ. Bất quá lại nói, cô nhớ rõ đời trước, sau khi Ninh Ngật tốt nghiệp trung học năm thứ nhất liền xuất ngoại, nói vậy chủ nhiệm lớp cũng đã biết qua chuyện này, mới mở một con mắt nhắm một con mắt mà cho qua như thế.
Ninh Ngật cười cười nói:
– “Đi ngang qua, đây là lần thứ hai bạn đi ngang qua đây đấy.” Vừa mới rồi chiếc xe kia, hắn từng gặp qua một lần ở biệt thự Lan Đình, chỉ sợ chưa chắc Cố Ninh này là đi ngang qua.
Cố Ninh nhìn thoáng qua xe đạp dưới chân Ninh Ngật, nói:
– “Chẳng phải lúc đó cậu cũng đi ngang qua sao, tốt rồi, mình cũng cần phải trở về.”
Nói xong không đợi Ninh Ngật trả lời, Cố Ninh trực tiếp đi đến trạm dừng phía trước, nhảy lên chiếc xe bus vừa mới dừng lại, cô ngồi ngay tại cửa kính, đối với Ninh Ngật đối diện phất phất tay nói: “Hẹn gặp lại.”
***
Lúc Cố Ninh trở về nhà đã bảy giờ, Thẩm Lan đang ngồi trên sô pha xem ti vi, bà nhìn thấy Cố Ninh tiến vào, vội vàng đứng lên hỏi:
– “Ninh Ninh, con có ăn cơm hay không, mẹ giúp con hâm nóng đồ ăn nhé, thức ăn đều nguội cả rồi.”
Cố Ninh buông túi xuống, giữ chặt tay Thẩm Lan, đem Thẩm Lan ấn đến trên sô pha, cười cười nói:
– “Để con tự làm, mẹ ngồi xuống xem ti vi đi.”
Thẩm Lan cười nhìn Cố Ninh, nói:
– “Vậy con làm đi.”
Mấy ngày này, Cố Ninh thay đổi thật nhiều, giống như đột nhiên biết săn sóc người khác, hiểu chuyện hơn, còn có thể ngẫu nhiên làm nũng với bà.
Cố Ninh từ phòng ăn đi ra, Thẩm Lan vẫn đang xem phim truyền hình, gần đây trong TV có chiếu một bộ phim truyền hình về gia đình, nội dung đại khái là thuật lại tình cảnh khốn cùng của một người phụ nữ bị “tiểu tam” (tình nhân, vợ bé) chia rẽ gia đình, người phụ nữ này phải gian nan giãy dụa rất nhiều, cuối cùng cũng đạt được thành công.
Câu chuyện thật là cẩu huyết, nhưng rất có tính kích động a, biên kịch thật là người biết kể chuyện xưa, đem chuyện nữ chính biết chồng mình ngoại tình đã chủ động đưa ra quyết định ly hôn khi thống khổ, từ một bà chủ dịu dàng lột xác trở thành người phụ nữ sắc bén trên thương trường, đại khái là kể lể giai đoạn chuyển biến gian nan, tốn không ít máu và nước mắt, cuối cùng trở thành một người phụ nữ thành công độc lập.
Cố Ninh nhìn Thẩm Lan một lát, có vẻ tùy ý hỏi một câu:
– “Mẹ, mẹ cảm thấy nhân vật nữ chính này như thế nào?”
Thẩm Lan không nghĩ tới con gái bà sẽ cùng bà thảo luận nội dung trong phim, bình thường những đứa trẻ như con gái bà sẽ không thích xem loại phim này, bà nghĩ nghĩ rồi nói:
– “Bắt đầu rất khổ, nhà chồng đều không phải người tốt, còn rất đáng thương, bất quá sau này dần dần thay đổi tốt hơn, người tốt tất có tốt báo.”
Trên thực tế, những bộ phim truyền hình đang thịnh hành trên toàn quốc này, cũng kiếm được không ít nước mắt của phụ nữ, Thẩm Lan cũng không ngoại lệ. Chỉ là người tốt chưa chắc có tốt báo, thật sự sẽ có báo ứng sao?
Cố Ninh nhìn Thẩm Lan, mỉm cười, lại tùy ý hỏi:
– “Mẹ, nếu như mẹ là nhân vật nữ chính này, mẹ sẽ làm như thế nào?”