Chương 22: Hoa Tươi Dâu Tên “Không được, nói phải giữ lời, không được hối hận. Đưa tiền đi!” Chu Chí Hoa vô liêm sỉ nói, dù mới ban nãy anh ta còn thấy hồi hận. “Bồ, có thể cho con mượn sáu mươi vạn không?” Lâm Vũ ngại ngùng nói với Giang Kính Nhân, anh không có tiền trên người. Đám đông phát ra một tràng cười chế nhạo: “Hóa ra là một kẻ ăn hại.” “Sao phải khổ vậy? Phùng má giả làm người mập sao?” “Tôi mà có thằng con rễ ngốc nghếch như vậy, nhất định sẽ cho con gái ly hôn.” Hôm nay ở hội trường có rất nhiều người ở nơi khác tới, bọn họ không hề biết Giang Kính Nhân là người tặng bức Minh Thư Thiếp. “Gia Vinh, bên trong bức tranh này có lẽ nào có hai lớp?” Giang Kính Nhân nhanh chóng kéo Lâm Vũ qua một bên, trầm giọng hỏi. Từ khi giới chơi đồ cổ biết Minh Thư Thiếp được dấu trong lớp kép của nhạn phẩm, tất cả mọi người đều kiểm tra thư họa của mình, Chu Chí Hoa cũng không ngoại lệ, tắt nhiên anh đã kiểm tra kỹ lưỡng bức tranh này. “Không có.” Lâm Vũ lắc đâu. “Vậy tại sao cậu nhất định phải mua nó?” Giang Kính Nhân nghi ngờ con trai có khi nào bành trướng rồi không, lòng thầm hối hận bình thường lại khen hắn nhiều như vậy. “Mặc dù không có hai lớp, nhưng bức tranh đó vẫn có khả năng có huyền cơ.” Lâm Vũ nghiêm túc nói với Giang Kính Nhân. “Được, vậy tôi tin cậu lần này.” Giang Kính Nhân nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại lúc Lâm Vũ phát hiện ra Minh Thư Thiếp, quyết định tin anh thêm lần này. Sau khi Lâm Vũ đưa tiền cho Chu Chí Hoa, liền chạy đến chỗ bàn buffet bên cạnh trải bức tranh ra, mượn một chiếc kính lúp tỉ mỉ xem. Những người xung quanh không khỏi tò mò, tụm lại xem. “Hừ, xem cũng công cốc thôi. Lão Đào là một chuyên gia trong lĩnh vực này, lẽ nào có thể thua anh sao?” Chu Chí Hoa liền bác bỏ. “Ôi, thật sự là một bức tranh bình thường, là con đánh giá nó quá cao rồi!” Lâm Vũ lúc này không khỏi lắc đầu thở dài, vẻ mặt mắt mát, thậm chí có chút tức giận. Nà “Ha ha ha ha, chàng trai à, hãy khôn ngoan từ vêt căn.” “Lão Đào mà cũng dám nghỉ ngờ, nực cười!” “Từ nay về sau học thêm nữa đi, không hiểu giả vờ hiểu.” Mọi người chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, ai cũng buông lời chế nhạo, nói không nghe lời, đáng đời. Đào Lão không khỏi cao ngạo, trong giới thư họa, ông ta thật sự không thua ai. “Ôi trời ơi, năm mươi vạn, mất hét.” Giang Kính Nhân đau khổ ôm ngực, khóc không ra nước mắt. “Bố, bố đừng xem nặng chuyện tiền bạc quá. Con đã nói rồi, anh ấy có hiểu gì đâu, bố cứ không nghe.” Giang Nhan xoa ngực cho bố, đối với chuyện Lâm Vũ không hiểu tỏ ra hiểu, cô cũng có chút bực mình. Một lần gặp vận khí tốt đã là vạn hạnh rồi, còn muốn gặp lần thứ hai, thật là mơ mộng hão huyền. “Bức tranh chết tiệt này hại tôi mất năm mươi vạn, giữ lại còn có tác dụng gì!” Đối mặt với sự chế giễu của mọi người, Lâm Vũ hiển nhiên có chút cáu tiết, đột nhiên cầm lấy bức tranh dùng sức xé nát làm đôi. Mọi người không khỏi giật mình, thằng nhóc này điên rồi. “Này, này,…” Giang Kính Nhân không kịp ngăn cản, cảm thấy như có ngàn mũi tên đâm vào tim mình. Ông trời ơi, lần này đến mười vạn cũng mắt trắng rồi. Lâm Vũ xé bức tranh làm đôi vẫn chưa xong, lại tiếp tục cầm lên xé, dáng vẻ hết sức tức giận. Cuối cùng, bức tranh đã bị xé nát tan tành, những người yêu thích đồ cổ đều cảm thấy xót xa. Xé xong bức tranh, Lâm Vũ tức giận ném lên bàn, bỗng nhiên có tiếng rơi vang lên, có một món đồ từ trong bức tranh rơi xuống dưới đắt. Mọi người nhìn theo tiếng động thì phát hiện ra hai bên trục cuốn của bức tranh đều bị lộ ra. Bức tranh bị xé nát như thế này, gỗ bọc trong gắm của trục cuốn tất nhiên cũng sẽ rơi ra ngoài. “Đừng nói. trục cuốn của bức tranh này cũng không tôi, chất lượng khá tốt đó.” Một người từng nghiên cứu qua đồ gỗ trong đám người không khỏi thốt lên. Chỉ cần nhìn hai khúc gỗ đen đỏ bóng loáng, quả thật đã thấy khác xa với gỗ thông thường. Lâm Vũ tò mò nhặt hai khúc gỗ lên nhìn một lát, sau đó đưa cho lão Đào nói: “Lão Đào, tuy rằng ông chỉ tập trung nghiên cứu thư họa, nhưng nghe nói ông cũng có nghiên cứu qua về điêu khắc gỗ. Ông nhìn xem, hai khúc gỗ quèn này có đáng chút tiên không?” Sau khi lão Đào nhìn rõ trục cuốn trong tay Lâm Vũ, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng cầm lấy nó, sau đó đeo kính đọc sách lên, chăm chú nhìn. Mọi người chăm chút nhìn trục cuốn tranh trên tay lão Đào, Chu Chí Hoa có chút không vừa ý. Theo anh ta thấy đó chỉ là hai khúc gỗ quèn thôi mà, có cái gì để nhìn đâu. “Trầm hương! Thật sự là trầm hương!” Lão Đào chăm chú kiểm tra một lúc lâu bỗng nhiên thốt lên kinh ngạc. “Trầm hương?” Mọi người ai cũng một phen kinh ngạc. Cần phải biết trầm hương là một loại gỗ vô cùng quý hiếm, từ thời cổ đại đã được mệnh danh là một tấm ngàn vàng. Thời bây giờ lại càng quý hiếm. Lão Đào đưa khúc gỗ lên mũi, cẩn thận ngửi rồi nói: “Một thời gian lâu như vậy rồi, bề mặt đã có một lớp gỉ, nhưng mùi hương thì vẫn rất nồng, có thể thấy hàm lượng dầu vừa đủ, toàn thân có màu sẫm, dưới ánh đèn thì hiện lên màu xanh đậm, đường vân màu vàng trắng. Nếu tôi đoán không nhằm, đây chính là Bạch Kỳ Nam ở Kỳ Nam.” Tất cả mọi người đều bị sốc. Nên biết rằng Kỳ Nam là loại trầm hương cao cấp, một gram bột Kỳ Nam trên thị trường đã được bán với giá cao ngất trời hàng nghìn, thậm chí Ệ hàng vạn tệ. Hai khúc Kỳ Nam lớn như vậy đáng giá biệt bao nhiêu là tiền chứ! “Lúc nãy tôi dùng đầu ngón tay lướt qua các đường vân, cảm giác rất mềm dính, có thể thấy độ thuần hóa vô cùng cao. Có thể đây là nam mộc hàng đầu của Hải Nam. Cậu trai trẻ, chúc mừng cậu!” Lão Đào cười tít mắt nhìn Lâm Vũ, đưa lại khúc gỗ cho anh. Kỳ Nam là một loại hương liệu đặc biệt chuyên dùng trong hoàng thát cổ đại, đã là bức tranh của hoàng thát, thì việc dùng Kỳ Nam làm trục cuộn tranh cũng là điều dễ hiểu, chỉ là trục cuộn tranh được khâu bọc trong gắm, nếu không xé tranh, thật sự tìm không ra, cho nên Lâm Vũ cũng là trong cái rủi có cái may rồi. “Đúng là người ngớ ngần có cái may ngớ ngắn mà, ôi.” “Nếu biết sớm tôi đã cướp lấy nó để mua rồi, sáu trăm vạn cũng mua.” “Thôi được rồi, anh làm gì có cái số đó.” Đám đông không ít người đỏ mắt, lần lượt thở dài, bản thân không có may mắn đó. Giang Kính Nhân vốn đang đau khổ ngồi trên ghế, nghe được những lời này đột ngột đứng dậy, bước nhanh tới nhìn kỹ hai trục cuộn tranh, hưng phấn nói: “Lão Đào, ông có chắc không? Đây thực sự là gỗ Kỳ Nam?” Lão Đào gật đầu cười: “Tuy rằng tôi không chuyên sâu về _ Ề Tài, phương diện này, nhưng tôi vân có niêm tin vê điêm này, không sai được.” “Gia Vinh à! Cậu thật sự là ngôi sao may mắn của Giang gial” Giang Kính nhân mỗi tay cầm một cây gỗ Kỳ Nam, vô cùng kinh ngạc. Cái gì mà con rẻ chứ? Từ hôm nay trở đi, “Hà Gia Vinh” chính là con trai ruột của ông! Giang Nhan không khỏi nhíu chặt chân mày, ánh mắt nhìn Lâm Vũ đầy ngạc nhiên, cái người vô dụng này, vận may lại tốt như vậy sao? Đầu tiên là Minh Thư Thiếp, sau đó là chiếc nhẫn kim cương, bây giờ thêm hai cây gỗ Kỳ Nam. Anh mới chỉ tỉnh lại hơn một tháng, có thể nói là may mắn dồn dập. Nhưng nếu không phải là vận may, còn có cách giải thích nào khác đâu? Giang Nhan thở dài, trong lòng nghĩ quả nhiên đại nạn không chết ắt có phúc lành. Chu Chí Hoa trốn trong đám người, gương mặt thống khổ, tại sao bản thân lại không nghĩ đến hai thanh trục cuộn tranh đó chứ, kết quả là để Lâm Vũ được một món hời to rồi. Sáu mươi vạn chỉ trong chớp mắt biến thành một cái giá trên trời rồi. Nếu chuyện này lan rộng đi, quyết định của anh ta khi ấy sẽ trở thành trò cười trong giới đồ cổ, nghĩ đến đây, anh ta không dám chân chờ nữa, vội vàng bỏ đi trong lúc mọi người không để ý. “Gia Vinh, anh bán hai cây Kỳ Nam cho tôi đi mà.” Chu Thần nghe thấy huyên náo liền vội vàng chen vào, liếc mắt nhìn gỗ Kỳ Nam trên tay Giang Kính Nhân, mặt đầy khẩn trương. Nếu hai khúc gỗ này rơi vào tay anh ta, giá nhất định sẽ tăng gấp đôi. “Nếu anh muốn, tôi tặng anh một cái.” Lâm Vũ cười nói. “Tặng… tặng?” Giang Kính Nhân mặt biến sắc, đau lòng không chịu nỗi. “Chú ơi, nếu anh ấy tặng cho cháu, cháu cũng không thể nhận. Như vậy đi, cháu mua hai khúc gỗ này hai ngàn vạn tệ, nếu cháu kiếm được tiền từ nó, cháu sẽ gửi thêm cho chú, chú thấy sao?” Chu Thần cười nói, trong lòng không tránh khỏi chút kích động, không thể ngờ mới quen biết chưa bao lâu, Lâm Vũ đã có thể hào phóng với anh ta như vậy. “Được, được, được!” Giang Kính nhân vừa nghe thấy hai ngàn vạn, mà còn ăn chia, vội vàng gật đầu đồng ý, lập tức đặt hai khúc gỗ vào tay Chu Thần. Chu Thần nhanh chóng tìm người gửi tiền vào thẻ của Giang Kính Nhân, Giang Kính Nhân nhìn chằm chằm vào tin nhắn báo trên điện thoại, miệng cười tươi như hoa. “Bố, số tiền này bố nên đưa cho Hà Gia Vinh một ít.” Giang Nhan lên tiếng nhắc. “Đúng, đúng. Gia Vinh, số tiền này chúng ta mỗi người một nửa!” Giang Kính Nhân tỉnh táo lại nói. “Không cần đâu, bố giữ lại đi. Tiền của con cũng là tiền của bố.” Lâm Vũ cười nhạt, anh không cần nhiều tiền như vậy, chỉ cần Giang Nhan mỗi tháng đưa cho anh tiền tiêu vặt là đủ rồi. “Tốt, tốt, con rễ ngoan, không, con trai ngoan, con trai ngoan!” Giang Kính Nhân hoan hỉ nói. Giang Nhân bắt lực nhìn, ánh mắt bắt giác dịu xuống vài phần khi nhìn Lâm Vũ. Sau đó phiên đấu giá thứ hai tiếp tục mở ra, Giang Kính Nhân cũng nhiều lần ra giá, nhưng giá tiền càng ngày càng cao, ông ấy tiếc tiền, không nỡ tiếp tục đấu nên đành bỏ cuộc. Lâm Vũ cũng không khuyên ông. Giá tiền quá cao, tiếp tục theo cũng không có tác dụng gì. Lão già này hôm nay đã bỏ ra ba trăm vạn, thu về hai ngàn vạn, thu hoạch quá hời rồi. Giang Kính Nhân trong lòng vui như mở cờ, hôm nay về nhà đưa tiền, địa vị của ông trong mắt vợ chắc chắn cũng nâng lên vài phần. Sau khi buổi đấu giá đồ cổ kết thúc sẽ đến bữa tiệc cảm ơn, cuối cùng là đấu giá đá quý. Bởi vì bản chất của đá và đồ cỗ không giống nhau, nên đám người cũng ra vào rất nhiều, sau bữa tối xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, những người buổi chiều cũng về một lượng khá đông. Chu Thần sắp xếp cho Lâm Vũ ngồi một bàn chính phía trước, nhưng Lâm Vũ cảm thấy bản thân ăn mặc quá đơn giản, sợ mất mặt Chu Thần nên từ chối, ngồi vào một bàn trống phía sau. š Ẻ Chu Thân và Thâm Ngọc Huyên cũng lây chén đũa ngôi xuống chỗ anh. “Gia Vinh, hôm nay anh đã giúp Chu Thần kiếm được một khoản tiền lớn, lát nữa đến cuộc đấu giá đá quý, cũng giúp tôi nha, không cần nhiều, giúp tôi kiếm được một khoản một hai ngàn vạn là được rồi. Như vậy tôi cũng trở nên tài giỏi trước mặt bó rồi.” Thảm Ngọc Huyên đầy mong chờ nhìn Lâm Vũ. “Tôi cũng chỉ là may mắn thôi, đồ cổ thì còn miễn cưỡng biết một hai thứ, đá quý thì hoàn toàn mù tịt rồi.” Lâm Vũ lắc đầu cười nói “đánh cược đá, mấu chốt chính là từ “cược” này, chủ yếu mang tính may rủi.” Tối nay, sân khấu của anh đã hết rồi, tiền cũng giúp lão già kiếm rồi, không cần phải tiếp tục biểu diễn, nếu không Giang Nhan cũng sẽ nghỉ ngờ. Thảm Ngọc Huyên thở dài, có chút thất vọng. Với khả năng của anh ta, tối nay không lỗ vốn đã là may mắn rồi. “Tiểu thư, hoa của cô.” Lúc này, người phục vụ đột nhiên đi tới, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực, cúi người đưa cho Giang Nhan. “Ôi trời, ai tặng đây? Gan cũng lớn thật đó. Chán sống rồi phải không?” – : Không đợi Giang Nhan lên tiêng, Thâm Ngọc Huyên đã mắng ngay. Lâm Vũ có chút biến sắc, trong lòng không thoải mái, trước mặt anh mà dám tặng hoa cho vợ anh, đúng là không xem anh ra gì rồi. “Ai kêu anh đem hoa qua, thì anh đem trả lại cho người đó.” Giang Nhan không buồn xem, lạnh lùng nói. “Vị tiên sinh kia nói là bạn của cô, nói cô xem tắm thiệp trên đóa hoa trước.” Phục vụ gương mặt đầy khó xử, thận trọng nhìn Thảm Ngọc Huyên. Giang Nhan cau mày, lướt mắt nhìn qua tắm thiệp, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Chia sẻ:
Nội dung chương
Chia sẻ:
Loading reviews...
Lưu ý gì khi đánh giá
1. Không được dẫn link hoặc nhắc đến website khác
2. Không được có những từ ngữ gay gắt, đả kích, xúc phạm người khác
3. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan tới truyện sẽ bị xóa
Vui lòng xem và tuân theo đầy đủ các quy định tại Điều Khoản Dịch Vụ khi sử dụng website
Lợi ích của thành viên VIP
Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo
Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe
Có server riêng để load nhanh hơn
Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ