Thác nước Mino.
Một chiếc xe ngừng ở trước nhà gỗ nhỏ.
Bên trên gác mái, Numabuchi Kiichirou tay trái bị trói trên cột, ngồi dựa vào tường, nghe thấy tiếng xe cũng không chút phản ứng gì.
Một lát sau, từ phía dưới truyền tới âm thanh sột soạt.
Ngay sau đó, một tấm gõ ngăn cách trần nhà và gác được mở ra, một bó dây thừng được ném lên, sau đó một bóng người nhanh nhẹn trèo lên trên.
Sau khi hai mắt thích ứng với áng sáng tối tăm, Ike Hioso cầm dây thừng đứng lên, dựa theo ánh sáng từ cửa số thấy được Numabichi Kiichirou đang ngồi dựa vào tường, "Tìm được rồi."
Numabuchi Kiichirou ngửa đầu, mặt gầy trơ xương không biểu hiện gì, nheo mắt nhìn nam nhân một thân đồ đen, đội mũ lưỡi trai tiến tới.
Từ góc độ của hắn, có thể thấy đôi mắt màu tím nhạt dưới vành mũi, đang hờ hững từ trên cao nhìn xuống......
Bị, bị tìm thấy rồi……
Bọn họ, nhất định là bọn họ tìm tới!
Loading...
Cơn đói khát trong bụng đột nhiên biến mất.
Cảm giác được, hắn cảm giác được……
Thân thể vốn dĩ đang suy yếu vì đói lại một lần nữa đầy sức mạnh.
Numabuchi Kiichirou run run đôi tay, cúi đầu, thần sắc dần trở lên dữ tợn, đột nhiên đứng dậy nhào tới hướng Ike Hioso, "Giết ta đi!"
Ike Hioso không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn bóng người đang áp tới, bộ mặt toàn xương khô mang theo tàn nhẫn lẩn hoảng sợ.......
Cũng thấy Numabuchi Kiichirou bởi vì tay trái bị trói giữ, vừa định nhào lên đã bị ngã ra đất.
Ân…… Lúc trước không tới gần quả nhiên là chính xác.
Đừng nhìn Numabuchi Kiichirou bộ dáng như kể chết đói, từ âm thanh vang trầm khi té ngã thì biết, gia hoả này vừa rồi bộc phát ra lực lượng vô cùng kinh người.
Tuy từ một tháng sau khi xuyên tới đây, khi hắn nắm quyền điều khiển cơ thể, sẽ lên kế hoạch tập luyện, nhưng thời gian vẫn quá ngắn.
Cho dù thân thể này tiềm lực không kém, lại thêm kế hoạch huấn luyện với hiệu suất cao của hắn, cũng không nắm chắc thắng được Numabuchi Kiichirou với sức mạnh bùng nổ này, nhất là khi so đấu trực diện.
“A ——!”
Sau khi té ngã, Numabuchi Kiichirou lại giãy giụa gào rống bò dậy, tiếp tục nhào tới, rồi bị ngã, rồi lại nhào, rồi lại ngã......
“Các ngươi đừng hòng hại ta! Giết ngươi!”
“Tránh ra!”
“Giết ngươi! Giết ngươi!”
Ike Hioso thấy Numabuchi Kiichirou đã rơi vào trạng thái điện loại, lại cúi nhìn quần áo của mình, trầm mặc.
Mặc đồ đen thì có gì sai?
Màu đen vừa nội liễm lại ổn trọng, kiếp trước hắn mặc đồ đen đã nhiều năm, những tên bằng hữu của hắn cũng thích mặc đồ đen...... Vậy nên mặc đồ đen thì đã sao!
Chỉ cho phép thành viên tổ chức kia mặc đồ đen, còn người khác thì không được à?
Hắn đen mặt......
Thói quen cũng không được à?
Lặp đi lặp lại ầm ĩ ba phút, Numabuchi Kiichirou sau một lần té ngã không bò dậy nữa, nằm trên mặt đất thở dốc.
Ike Hioso lên tiếng, “Đừng giày vò bản thân nữa, tôi đưa anh ai ngục giam, trong đó rất an toàn."
“Ngục giam……” Numabuchi Kiichirou lẩm bẩm.
Ike Hioso đứng tại chỗ không tiến lên.
Quả nhiên, Numabuchi Kiichirou vừa hoà hoãn, lại lần nữa nhảy dựng lên tiếp tục vòng lặp nhào lên rồi bị ngã.
“Không thể nào!”
“Các ngươi mà tốt bụng đưa ta vào ngục sao!"
“Các ngươi nhất định không buông tha ta, có phải không?!"
Một phút sau, Numabuchi Kiichirou lại lần nữa kiệt lực ngã xuống đất.
“Cũng gần như thế.”
Ike Hioso lúc này mới từ trong túi lấy ra một cây kim, đi lên trước ngồi xổm xuống, cởi dây thừng ném qua một bên, rồi mân mê mở khoá còng tay bên trái của Numabuchi Kiichirou.
Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng luyện võ mười mấy năm, vẫn còn bản lãnh biết được một người đã kiệt sức thật hay chưa
Numabuchi Kiichirou gắt gao nhìn chằm chằm Ike Hioso, từng ngụm từng ngụm thở dốc, sau khi còng tay trái được mở ra, thì lần thứ hai bất ngờ nhảy lên đánh.
Gần như đồng thời, Ike Hioso cũng cầm dây thừng đứng dậy, sau khi nghiêng người tránh đi, bèn duỗi chân gạt, khiến NUmabuchi Kiichirou đang phóng tới bị vấp, cũng thuận thế bắt lấy Numabuchi Kiichirou, đem hai tay hắn gập ra phía sau, ấn ngã xuống đất.
Lần này, Numabuchi Kiichirou không có ý chống cự, để mặc Ike Hioso lấy dây thừng trói lại đem đi.
Đương nhiên, cũng không còn sức mà chống cự.
Ike Hioso đem người ném vào ghế phụ, dùng đai an toàn lại trói thêm một vòng, lấy ra di động ra chụp ảnh, gửi tới hòm thư đã cung cấp nhiệm vụ tiền thưởng:
【 Đã bắt Numabuchi Kiichirou thành công, vị trí: Osaka
—— Thất Nguyệt 】
【 Đưa tới sở cảnh sát gần nhất, sau khi kiểm tra sẽ thanh toán tiền. 】
【OK】
Trên xe, Numabuchi Kiichirou nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn đặt trước kính.
Ike Hioso thu hồi di động, mở hộp ra, đặt vào tay đang bị trói ở đằng trước của Numabuchi Kiichirou.
Numabuchi Kiichirou đôi tay bị trói ở phía trước, sau khi cầm chắc hộp, nhìn thoáng qua găng tay trên tay Ike Hioso, dường như giờ mới nhận ra Ike Hioso vẫn luôn mang găng tay, nhưng cũng không hỏi gì, mà vùi đầu vào điên cuồng ăn.
Ike Hioso vòng sang bên ghế điều khiển lên xe, hắn cũng không dám cởi dây thừng, nên chỉ đành để tên đó ăn như vậy. Nhưng cũng hơi lo Numabuchi Kiichirou ăn như vậy bị sặc, nên không vội lái xe, chờ Numabuchi Kiichirou ăn xong hộp bạch tuộc nước, lấy lại hộp, đưa giấy ăn.
Numabuchi Kiichirou yên lặng lau miệng.
Ike Hioso nhận lại giấy, mở chai nước khoáng đưa qua.
Numabuchi Kiichirou lại điên cuồng la hét một hồi.
Ike Hioso chờ Numabuchi Kiichirou uống xong, mới khởi động xe, “Để báo đáp bữa cơm, tới lúc cảnh sát hỏi tin tức tướng mạo của tôi, anh có thể giữ kín chứ?"
Numabuchi Kiichirou tay cầm chai nước khoáng, vẻ mặt đờ đẫn, trầm mặc.
Ike Hioso cũng không trông đợi Numabuchi Kiichirou đồng ý, lái xe rời khỏi núi Mino.
Hắn không muốn bị tra ra thân phận sớm, vì lo người có tiền sử 'bệnh tâm thần' sẽ bị mất quyền lợi săn tiền thưởng.
Nhưng chỉ cần biểu hiện đủ năng lực, để đối phương cảm thấy hắn chỉ hỗ trợ công việc, thì 'vấn đề nhỏ' này có thể vẫn ổn.
Tuy săn tiền thưởng là tự do cá nhân, không cần đối phương cho phép hắn vẫn có thể tự làm, nhưng chính phủ mới là khách hàng lớn nhất......
Buổi chiều, 2: 36.
Sở cảnh sát Osaka, bộ phận trực điện thoại nhận được một cuộc gọi kỳ lạ.
Đầu kia của điện thoại, một giọng nam trầm thấp nghẹn ngào, "Xin chào, đơn hàng giao tận nhà đã tới cửa sở cảnh sát, vui lòng ra ngoài nhận."
“Cái gì?” Tiếp tuyến viên ngơ ngác...
Bất quá đối phương đã dập điện thoại.
“Làm sao vậy?”
“Vừa nhận một cuộc gọi kỳ lạ, bảo là dịch vụ giao hàng tận nhà của tôi đã tới cửa sở cảnh sát……”
“Cậu đặt giao hàng tới tận sở cảnh sát à?"
“Không có, tôi không đặt gì cả...... Hơn nữa đây là nhận được từ đường dây báo khẩn cấp, không phải là từ điện thoai của tôi!”
“Chắc không phải gọi nhầm đâu nhỉ? Người ta nói rõ là cửa sở cảnh sát mà......"
“Tóm lại, cứ ra ngoài nhìn xem sao!”
Một đồng nghiệp đi cùng người nhận điện thoại xuống lầu, nhìn qua đã thấy dưới gốc cây ngoài cửa chính, có đặt một thùng giấy cao hơn nửa người.
Sở dĩ liếc mắt một đã nhìn ra, vì trên thùng giấy còn dán một tờ giấy, trên có có dòng chữ rất lớn:
cái liền chú ý tới, là bởi vì cái kia thùng giấy thượng còn dán một trương giấy, trên giấy đóng dấu tự rất lớn:
【 Đồ sống giao hàng tận nhà, vui lòng nhẹ tay, cấm dùng lực mạnh khi mở thùng 】
Trên đường cái cách đó không xa, Ike Hioso đang ngồi yên trên xe theo dõi, khi thấy có cảnh sát ra nhận 'chuyển phát nhanh', liền tỏ vẻ hài lòng.
Không coi như trò đùa dai là được, không thì lát nữa hắn lại phải gọi điện tiếp.
Chẳng qua là vẫn phải có một chút nhiễu loạn......
Hai cảnh sát nhìn cái thùng lớn, ăn ý không vội mở ra, mà gọi đội xử lý bạo động tới.
Sau khi một đám cảnh sát cẩn thận mở thùng, liền thấy Numabuchi Kiichirou vẻ mặt đờ đẫn đang bị bó thành bánh trưng ở bên trong.
Trên người Numabuchi Kiichirou còn dán một tờ giấy: 【 ta, tội phạm bị truy nã, Numabuchi Kiichirou 】
Một đám cảnh sát trầm mặc một lúc, rồi lập tức bận rộn đem Numabuchi Kiichirou mang vào sở.
Nhìn theo Numabuchi Kiichirou đi vào sở cảnh sát, Ike Hioso thu hồi tầm mắt, khởi động xe rời đi.
Còn tốt, Numabuchi Kiichirou với đám cảnh sát kia coi như thông minh, không làm ra 'lần thứ hai chạy trốn' như cốt truyện.
Hai mươi phút sau khi chuyển phát nhanh...... không, là Numabuchi Kiichirou tới, đối phương cũng chuyển khoản tới.
350 vạn yên Nhật.
Tương đương khoảng 22 vạn nhân dân tệ.
Kiếp trước hạn mức tiền thưởng cao nhất khi bắt được tội phậm truy nã quốc nội là 10 vạn nguyên, nếu chỉ cung cấp tin tức về tội phạm thì không có tiền thưởng.
Kết hợp với trình độ nguy hiểm của Numabuchi Kiichirou thì giá này là hợp lý. So với các chức nghiệp khác của Nhật Bản, thì tương đương một năm tiền lương.
Ike Hioso đi trả xe, sau khi trả 5000 nguyên tiền phí, ông chủ liền cười vui vẻ tiễn khách.
Trong tiệm có môt con mèo béo lười biếng kêu meo meo, ông chủ liền xoay người cười xoa đầu nó.
Ike Hioso nhìn thoáng qua, “Mèo nhà anh ngày thường ăn cá khô à?"
“A?” Lão bản kinh ngạc, “Cậu sao lại biết.”
“Tôi học thú y, nhìn lông mèo này khá đẹp, đủ dưỡng chất, liền đoán hắn là mỗi ngày đều được ăn đủ cá khô."
Ike Hioso trả lời có lệ, cùng lão bản nói chuyện phiếm mấy câu, rồi lấy cớ có việc kết thúc đề tài, xoay người rời đi.
Hắn xác thật là sinh viên hệ thú y của đại học Tokyo, sau khi nhập viện thì chẳng còn nhớ gì, vụ bảo căn cứ vào màu lông là hoàn toàn nói linh tinh.
Lúc trước con mèo béo kia nhìn như làm nũng, thực ra là muốn nói ——
'Tên mập keo kiệt, mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền như thế mà không mua cá sống cho gia, ngày nào cũng cá khô, cá khô......!'
Đúng...... 'ảo giác' lại xuất hiện.
Bất quá, theo như Ike Hioso quan sát một tháng nay, có thể khẳng định đây không phải là ảo giác.
Những âm thanh của động thực vật đó, tất cả đều là thật.
Ví dụ như cái cây đại thụ trong bệnh viện kia, theo như lời nó nói, lịch sử phát triển bệnh viện, tính cách bác sĩ nào đó, bí mật nhỏ nào đó, tất cả hắn đã kiểm chứng qua, toàn bộ là thật.
Vào lúc kiểm chứng, cũng nhận biết Fukuyama Shiaki, lúc đầu hắn còn định nói chuyện để tìm hiểu vấn đề, nhưng Fukuyama Shikaki lại kết luận là —— vọng tưởng, ảo giác.
Rõ ràng trước đó không hề biết gì về bệnh viện này, làm sao mà ảo tưởng ra những cái không hề biết đó?
Đối với chuyện này, Fukuyama Shiaki giải thích là —— 'thực ra những cái này đều đã có sẵn trong tiềm thức của cậu, hoặc do cậu quan sát được, nhưng ở trạng thái bình thường, cậu không biết hoặc không nhớ rõ, lúc bị ảo giác, tiềm thức sẽ mang những điều cậu biết biểu hiện ra......'
Blah blah……
Tổng kết lại chính là —— không có siêu năng lực nào cả, không phải động thực vật nói chuyện, mà là cậu bị vọng tưởng! Cậu bệnh cũng không nhẹ, tôi cần phải cho cậu hiểu và tiếp nhận điều này!