Người bước vào phòng hít thở rất nhẹ nhàng, dường như sợ quấy nhiễu đến Lâm Nhược Khê ở trên giường.
Dương Thần nghe bước chân không phải của vú Vương, nghi hoặc quay đầu ra, nhìn người đi vào, lập tức há hốc mồm.
- Sao lại là anh?
Mạc Thiện Ny kinh ngạc hỏi trước, con ngươi đầy nước đáng yêu mở to, khiến gương mặt đang u ám nhưng vốn quyến rũ của cô thoạt nhìn mê hoặc lòng người.
- Tôi cũng muốn hỏi câu này, sao cô lại tới đây?
Dương Thần nhíu mày, dù sao quan hệ giữa mình và Lâm Nhược Khê vẫn là bí mật, nếu để Mạc Thiện Ny biết, có lẽ sẽ mang đến không ít rắc rối cho hai người.
Đang lúc hai người còn đang kinh ngạc, cửa phóng lại lần nữa mở ra, vú Vương kéo một hòm hành lý đi tới, mặt mỉm cười nói:
- Mạc tiểu thư, đây là cậu chủ, chồng của tiểu thư nhà tôi, đều nhờ vào cậu tiểu thư mới có thể khỏe lại.
- Vú Vương…
Mạc Thiện Ny không thể tin nổi, chỉ vào Dương Thần, thiếu chút nữa thì kêu lên sợ hãi:
Loading...
- Vú… vú nói Dương Thần là chồng của Nhược Khê?
- Sao, ngạc nhiên lắm à?
Nếu vú Vương đã nói ra, Dương Thần cũng chẳng che dấu nữa, cười xấu xa hỏi:
- Hay phải nói là đã làm tổn thương Mạc tiểu thư, tiểu thư phát hiện ra không còn cơ hội gì với người đàn ông ưu tú như tôi?
Mạc Thiện Ny cắn răng, thở phì phì nói:
- Thối! Tôi chỉ buồn bực, Nhược Khê sao lại lẳng lặng kết hôn, còn lấy tên vô lại như anh làm chồng! Chắc chắn là do ngươi âm mưu quỷ kế gì rồi!
Vú Vương nhìn thấy hai người vừa gặp đã đối đầu gay gắt, vội vàng khuyên can:
- Được rồi, được rồi, Mạc tiểu thư, cả cậu nữa, đây vẫn là phòng bệnh, mọi người đều là người thân nhất của tiểu thư, hay là bớt chút tranh cãi, hòa hảo một chút đi.
Dương Thần bĩu môi, hỏi:
- Vú Vương, sao lại cùng cô ta tới đây?
Vú Vương cười giải thích:
- Lúc nãy trên đường tôi về nhà lấy ít đồ, Mạc tiểu thư gọi điện hỏi tiểu thư có nhà không. Chắc cậu không biết, Mạc tiểu thư và tiểu thư trước kia quen biết nhau rất sớm, lúc còn lão phu nhân lại thường xuyên ở bên nhau, hiện giờ lại cũng làm việc ở Ngọc Lôi, cho nên quan hệ vô cùng tốt. Trước Mạc tiểu thư còn thường tới nhà ta ăn cơm, từ sau khi lão phu nhân qua đời mới ít đến. Vì thế Mạc tiểu thư hỏi tôi cũng không giấu diếm, nghe nói tiểu thư nằm viện, Mạc tiểu thư nhất định đòi cũng tôi vào thăm.
Không ngờ Mạc Thiện Ny và Lâm Nhược Khê lại là bạn thân, cũng là lúc ở công ty, nhìn thấy quan hệ giữa bà xã mình và sếp mình rất tốt, hóa ra còn có mối giao tình này.
- Vậy cảm ơn Mạc tiểu thư quan tâm, Nhược Khê bệnh tình hiện đã không sao rồi, nếu cô mệt có thể yên tâm về đi ngủ rồi.
Mạc Thiện Ny trợn mắt với Dương Thần một cái, trong lòng tức giận, buồn bực vì người như vậy mà trở thành ông xã của Chủ tịch. Thế nhưng giờ không phải lúc nói những chuyện này. Cô đi đến bên giường, cẩn thận quan sát gương mặt tái nhợt của Lâm Nhược Khê, lo lắng nói:
- Ngươi buồn ngủ thì đi ngủ đi, ta muốn ở đây cùng Nhược Khê.
- Cũng không phải là bà xã của cô, cô ở đây làm gì.
Dương Thần vui đùa nói.
Mạc Thiện Ny tức không thể đánh hắn một cái:
- Thôi đi! Đừng tưởng rằng làm chồng của Nhược Khê là giỏi, chúng tôi quen nhau đã bảy, tám năm, anh vốn chẳng hiểu gì cả!
- Tôi chỉ biết là, nếu cô còn lớn tiếng như vậy, bà xã bảo bối của tôi sẽ bị cô đánh thức.
Dương Thần bất đắc dĩ giơ tay ra hiệu khẽ tiếng.
Mạc Thiện Ny lập tức che miệng, trừng mắt hạ giọng nói:
- Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Nhược Khê lại kiên quyết không chịu sa thải anh, ra là không thể sa thải…
- Đó là do tôi thật sự có năng lực làm việc.
Dương Thần nháy mắt với Mạc Thiện Ny:
- Tiểu thư đừng quên cuối tháng chia hoa hồng cho tôi, tôi đã đòi lại bốn trăm ngàn.
Nhắc đến việc này, Mạc Thiện Ny trong lòng nén giận, hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Dương Thần, kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường, không nói gì nữa.
Đứng bên cạnh chuẩn bị đồ đạc, vú Vương nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chỉ biết than thở.
Đêm khuya không có tiếng động, ánh trăng như một dòng suối trong vắt, chiếu xuyên qua cửa sổ chảy vào phòng bệnh, mọi vật đều tĩnh lặng, yên bình.
Đã nửa đêm, vú Vương chuẩn bị xong hết áo quần và đồ dùng hàng ngày, do dự một lúc rồi quyết định quay về biệt thự Long Cảnh Uyển chờ đợi, dù sao cũng phải có người trông nom khu nhà lớn như vậy, chuẩn bị những việc thường ngày. Trong viện cũng có chuyên viên chăm sóc đặc biệt, ban ngày có thế đến thăm Lâm Nhược Khê, buổi tối cũng không cần thiết ngủ lại.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ Lâm Nhược Khê đang ngủ say, chỉ có Dương Thần và Mạc Thiện Ny hai người ngồi bên giường, trầm mặc không nói gì.
Sau đó một lúc lâu, Mạc Thiện Ny thật sự không chịu nổi bầu không khì trầm lặng như vậy, nói:
- Làm sao anh lại kết hôn được với Nhược Khê, cô ấy vẫn chưa nói với tôi.
- Vốn không định hoàn toàn công khai, giờ cô đã biết, hy vọng cô không nói cho mọi người trong công ty.
- Tôi không phải người ba hoa, tôi là chị em tốt của Nhược Khê. Nhưng thật ra, anh đột nhiên xuất hiện, lại trở thành chồng của Nhược Khê, có phải anh có ý đồ gì không?
Dương Thần mỉm cười nói:
- Nghe vú Vương nói, hai người từ nhỏ đã quen nhau, cô hẳn là phải rất quen thuộc với cô ấy.
- Đúng vậy, lúc tôi còn nhỏ, chính nhờ bà nội của Nhược Khê, cũng là Chủ tịch đã tài trợ giúp tôi, mới có tôi hôm nay. Nhược Khê là chị em tốt của tôi, cũng là cốt nhục của ân nhân tôi, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm tổn thương cô ấy.
Dương Thần không để ý đến ánh mắt đề phòng của Mạc Thiện Ny, tiếp tục nói:
- Nếu hai người quen nhau lâu vậy, cô cảm thấy là Nhược Khê hay cô thông minh hơn?
- Cô ấy thông minh, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô ấy xác định làm gì thi cũng tốt hơn tôi, tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, giúp cô ấy chia sẻ công việc.
Mạc Thiện Ny trợn mắt liếc Dương Thần một cái, nói.
- Vậy cô cảm thấy việc mà cô nghĩ ra được cô ấy sẽ không nghĩ được? Tôi và cô ấy kết hôn, tôi có lý do của tôi, cô ấy có lý lẽ của cô ấy, không liên quan gì đến cô.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny nghiến răng:
- Không nói thì thôi, toàn là ngụy biện, mắng người thô tục! Đừng tưởng làm chồng của Nhược Khê mà tôi không trị được anh, dù thế nào tôi vẫn là sếp của anh đấy!
Dương Thần lắc đầu đứng lên:
- Tôi chỉ là ngẫu nhiên chơi trò chơi IQ cao, lúc nhàn rỗi cùng các em gái tâm sự, làm chuyên gia tâm lý, cô đừng gây phiền toái cho tôi, tôi cũng không đụng đến cô. Giờ cũng muộn rồi, ngày mai tôi còn có việc, Mạc tiểu thư nếu muốn về nhà tôi có thể tiễn một đoạn đường, nếu muốn ở lại, cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Nói xong, hắn cười quái dị liếc nhìn Lâm Nhược Khê rồi đi ra khỏi phòng không quay đầu lại.
Mạc Thiện Ny vẫy bàn tay trắng như phấn về phía Dương Thần vài cái, quả muốn dậm chân mắng to vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn.
Đợi Dương Thần đi không bao lâu, Mạc Thiện Ny thở dài một hơi, cảm thấy vì loại người này mà tức giận thì không đáng, giơ tay cầm lấy một bàn tay ngọc ngà trên giường bệnh của Lâm Nhược Khê, nhẹ giọng thì thầm:
- Nhược Khê, sao cậu lại chọn cái tên vô lại như vậy làm chồng, cho dù là để ngụy trang, gạt người, cũng không nên chọn hắn, không nên tra tấn mình như vậy.
- Thật ra cũng không đến nỗi…
Mạc Thiện Ny sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Lâm Nhược Khê không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, tuy sắc mặt mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng đã tỉnh lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Mạc Thiện Ny.
- Nhược Khê, cậu tỉnh rồi?
Mạc Thiện Ny có chút vui bất ngờ.
Lâm Nhược Khê thản nhiên cười, có vẻ rõ ràng rất thân thiết với Mạc Thiện Ny.
- Anh ta vừa đi tớ liền tỉnh lại.
- Chẳng lẽ cậu tỉnh lại rồi nhưng cố ý chờ hắn đi à?
Mạc Thiện Ny dở khóc dở cười.
- Anh ta còn ở đây tớ không dám tỉnh lại.
Lâm Nhược Khê trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, không nói nhiều thêm nữa, lại nhắm mắt yên tĩnh.