Bạo trúc thanh thanh từ cựu tuế, tổng bả tân đào hoán cựu phù.
Bầu không khí sôi động, hỗn loạn nhốn nháo dịp cuối năm mãi tận khi ra giêng
vẫn chưa dứt. Dẫu mang thân phận người ở rể, nhưng có những chuyện gã không
thể né tránh. Năm trước Tô Đàn Nhi hi vọng Ninh Nghị sẽ cùng đi bái phỏng,
thuận tiện xem xét mấy dự tính, tìm hiểu mối quan hệ tương giao giữa đại phòng
nhị phòng, họ hàng thân thích, các thương hộ, chủ hộ với nhau...
Nếu là họ hàng trong nhà thì Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị sẽ tự mình đến, còn nếu
người ngoài thì phần lớn là đi theo Tô Bá Dung. Dù gì thì hiện tại Tô Đàn Nhi
vẫn chưa chính thức tiếp nhận đại phòng, năm trước chỉ bàn chuyện làm ăn, còn
chuyến đi này tượng trưng cho sự coi trọng và thành ý đối với người ta, nên dĩ
Loading...
nhiên phải Tô Bá Dung dẫn đi.
Cuối năm trước, sau khi bái phỏng một số người, tri châu Tống Mậu liền rời
khỏi Giang Ninh. Nhưng bởi vài lời tán dương của y mà địa vị của Ninh Nghị ở
Tô phủ hiện tại càng được coi trọng. Về phần bọn hạ nhân, tuy trước kia không
có chuyện vượt quyền lấn chủ nhưng số người tiếp xúc với gã cũng không nhiều,
phần còn lại thì tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ. Dù bây giờ bọn họ đã thân thiện hơn
không ít, nhưng mấy chuyện này đối với Ninh Nghị ngược lại là có cũng được, mà
không có cũng không sao.
Ở phương diện còn lại, mấy tên tam thiếu gia, tứ thiểu gia...ngũ, lục thiếu
gia đều có ánh mắt không mấy thiện cảm, đối đãi lạnh lùng và luôn luôn cảnh
giác với gã. Dĩ nhiên bọn hắn cũng chẳng làm được gì, vì lão thái công rất coi
trọng Ninh Nghị. Trong cuộc khảo thí ở tàng thư lâu, phân lượng của Ninh Nghị
rõ ràng là quá lớn.
Mọi người trong Tô gia đều biết khúc mắc trong lòng lão thái công, ông hy vọng
Tô gia có thể xuất ra một ít văn nhân, làm tiền đề bỏ đi hai chữ thương nhân
kia.
Thương nhận có nhiều tiền thì sao? Một khi xảy ra chuyện cũng không giữ được
bản thân, mặc cho bọn quan lại kia xoa nắn tròn méo. Văn nhân thì khác, chỉ
cần có công danh, dù nghèo túng cũng có khả năng tự mình phản bác. Tuy triều
Vũ lấy võ dương danh, dùng võ lập quốc, nhưng sau đó trải qua bao phen loạn
lạc, triều đình mới rút ra được bài học - dùng sĩ phu trị thiên hạ.
Tương tự như triều Tống ở chỗ của Ninh Nghị. Hậu đãi sĩ phu, trọng văn khinh
võ...
Ninh Nghị làm cho lão thái công thấy được niềm hy vọng ấy, dĩ nhiên càng được
coi trọng. Đặc biệt hôm chúc tết, rõ ràng lão thái công trò chuyện với Ninh
Nghị lâu hơn người khác rất nhiều, ai ai cũng thấy rõ. Tâm sự lão nhân gia chủ
yếu là về mấy chuyện học đường, chuyện đọc sách... Ninh Nghị cũng thuận miệng
bóng gió về cách giáo dục và âm nhạc. Lão thái công không hiểu lắm mấy thứ
này, chỉ đơn giản nghĩ “Côn bổng xuất hiếu tử, nghiêm sư xuất cao đồ” thôi.
Lão quen thuộc với việc quản lý Tô gia nên cũng biết điều, không khoa tay múa
chân xen vào chuyên môn của người khác, vui vẻ nghe hết rồi mới nói:
- Nếu bọn chúng không nghe thì phải dạy, nhưng dạy như thế nào thì tùy cháu.
Sau đó lại cảm thán:
- Tử An huynh có đứa cháu thật tốt...
Người đang được nói tới chính là gia gia của Ninh Nghị.
Hiện tại thân thể lão thái công cũng không tệ, sinh lực dồi dào. Mặc dù lúc
này ông không quản thúc đám con cháu nhiều, có vẻ hiền hòa dễ tính, nhưng sức
ảnh hướng tới gia tộc này tuyệt đối không hàm hồ. Hiện nay ở Tô gia, không ai
dám nói năng lung tung mấy chuyện thế này trước mặt lão. Sau lần nói chuyện
đầu tiên nhân dịp xuân về, ánh mắt khinh bỉ, lời ong tiếng ve về Ninh Nghị vẫn
không thiếu, thậm chí là còn nhiều hơn trước, nhưng muốn động đến gã nhằm gây
thêm phiền toái cho Tô Đàn Nhi, hủy đi hi vọng của đại lão gia, e là chẳng còn
được mấy người.
Chỉ là, tuy hiện tại học đường đã đóng cửa, nhưng đôi lúc tình cờ gặp Tô Sùng
Hoa lại cảm thấy một tia cảnh giác trong ánh mắt đối phương, điều này làm Ninh
Nghị hơi buồn cười.
Nhưng chỉ là cảm nhận hơi khác biệt mà thôi, với Ninh Nghị thì mấy sự thay đổi
này có hay không cũng được, không cần thiết lưu ý quá nhiều. Mấy tên lâu la
không làm được việc gì to tát, có trợn mắt vắt óc suy tính thì cũng chỉ làm
người ta nhìn bằng nửa con mắt thôi.
Ngày ngày gã đi tới chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng gặp gỡ vài thương nhân có
mối quan hệ làm ăn với Tô gia. Biết được danh tiếng của Ninh Nghị, họ liền gọi
mấy đứa nhỏ đọc sách đến làm quen thân thiết một phen. Việc này mang thiện ý,
mà dù sao đối phương cũng chẳng đọc qua được mấy bài thơ bài văn, gã tiện thể
đùa nghịch một trận vậy.
Từ khi khúc Thủy Điệu Ca Đầu truyền lưu sau đêm trung thu, nhìn chung Ninh
Nghị chưa từng làm nhân vật chính trong các chủ đề thảo luận. Hiện nay, tuy
khúc Thủy Điệu Ca Đầu vẫn còn được hát mỗi ngày, nhưng nghị luận về gã dường
như đã tắt dần. Mà nếu có nói tới cũng là dạng: Cái tên mới hai mươi tuổi ở rể
Tô phủ, dạy học ở chỗ thư viện Dự Sơn chẳng chút nổi danh. Nghe nói gã làm cái
bảng đen cổ quái gì đó, hầu như không hề qua lại với đám văn nhân tài tử. tuy
có vẻ sống như một ẩn sĩ kỳ quái, nhưng nhiều người lại coi gã là một người có
tính cách kỳ cục mà thôi.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Những văn nhân tài tử thành danh không hứng thú với mấy chuyện khác, ru rú ở
nhà cũng có nhiều, chỉ là mấy người như vậy muốn tạo nên những câu chuyện lừng
lẫy thì rất hiếm thấy.
Từ sau buổi trò chuyện tối hôm ấy, quan hệ giữa gã và Tô Đàn Nhi đã gần gũi
hơn rất nhiều. Trước đây Tô Đàn Nhi coi Ninh Nghị như con mọt sách, khi nào
cũng có ý chỉ đạo. Sau khi phần nào hiểu được y, nàng liền lơi lỏng đi nhiều.
Nhận thức hai người đều là “quái nhân” khiến nàng cảm thấy rất vui, chính vì
Ninh Nghị không ngại nàng xuất đầu lộ diện, nên đôi lúc nói chuyện làm ăn nàng
cũng thoái mái hơn. Những khi gặp vấn đề nan giải nàng liền cùng Ninh Nghị tìm
cách giải quyết, hơn nữa còn hỏi: “Tướng công cảm thấy thế nào?”
Đó chính là sự thỏa mãn trong tâm hồn khi có người cùng chia sẻ với mình, bởi
vì thật ra có quá ít người thấu hiểu và tiếp nhận nàng. Dù nhiều lúc cũng có
thể nói chuyện với bọn tiểu Thiền, nhưng chuyện này thì không giống, có thể
nói chuyện làm ăn với người am hiểu như Ninh Nghị, tất nhiên sẽ thoải mái hơn.
Lâu lâu Ninh Nghị lại ùa vào trêu ghẹo vài câu hoặc là biểu lộ sự tán thưởng.
Tô Đàn Nhi cảm thấy thật mát lòng mát dạ. Loại biểu hiện này không liên quan
tới năng lực cao hay thấp, người có năng lực đôi lúc vẫn cảm thấy nhiều áp
lực, suy nghĩ trong lòng chỉ có chính mình mới biết, còn người ngoài đều không
ai hiểu. Vậy nên khi nàng chia sẻ cùng người khác, nói ra bí mật trong lòng
liền khiến áp lực đang gánh bỗng giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên phần lớn cuộc thảo luận không thể thoát khỏi mấy chuyện phiếm. Tối
đến về nhà ăn cơm, chơi cờ năm quân, kể cố sự. Lúc này Tô Đàn Nhi cũng buông
lỏng tâm tình, lắng nghe mấy chuyện Ninh Nghị kể mà không khỏi cảm thấy buồn
cười, thỉnh thoảng để cho gã ba hoa một chặp, hoặc khoe khoang vài nước cờ...
Thực ra tiểu Thiền cực kỳ có thiên phú chơi cờ carô nên thắng rất nhiều. Ninh
Nghị thấy khó khăn, liền bình tĩnh không vội tấn công, chỉ cần đối phương có
hai quân cờ ở gần nhau là lập tức chặn lại, cứ chặn như thế tới mức làm tiểu
Thiền cảm thấy ngột ngạt. Sau khi đã xếp được một mảng lớn trên bàn cờ, gã
thừa dịp nàng không chú ý liền triển khai phản công.
Phong cách đánh cờ của gã rất mất nết làm ba tiểu nha đầu chịu không nổi. Ban
đêm trong lòng mang ấm ức, lâu lâu lại vọng ra tiếng phản đối của Thiền nhi,
Quyên nhi hoặc Hạnh nhi:
- Cô gia xấu quá.
Năng lực học tập của Đàn Nhi là giỏi nhất, đồng dạng chính là tính kiên nhẫn,
nhiều lúc nàng mím môi chặn tới chặn lui với Ninh Nghị tới phát chán, xem ai
chịu được lâu hơn. Có lần hai người bày đầy cả bàn cờ, đánh tới khi hòa. Ba
tiểu nha đầu ngồi bên xì xào bàn luận, bảo tiểu thư giống yêu quái thành tinh.
Tình huống này diễn ra được hai ngày thì Ninh Nghị đành bất đắc dĩ cười nói:
- Ta và muội tội gì phải tự giết nhau như vậy...
Tô Đàn Nhi đang nghiêm túc ngăn cờ, rốt cuộc nhịn không được bật cười, rồi
tiếp tục vui thích chặn cờ Ninh Nghị.
Sau lần đó, giữa hai người hình thành một quy tắc ngầm, đấu cờ với nhau không
dùng đến loại hạ sách thử thách kiên nhẫn này nữa.
Có khi Tô Đàn Nhi hỏi Ninh Nghị muốn làm gì, gã thường khoa tay múa chân một
phen.
- Ờ thì, muốn có một cái ống sắt truyền dẫn, ở đây sẽ dẫn nước làm
lạnh...Nhưng yêu cầu là phải có axit mạnh, ta cũng cần đề cao nồng độ của
a-xít sun-phua-rít... a-xít mạnh ấy. Vấn đề là không có dung môi, nên ta không
thể tăng nồng độ của nó. nhưng nếu không thể tăng nồng độ a-xít thì cũng rất
khó tạo ra dung môi. Chuyện này cũng giống như chuyện trứng sinh gà hay gà
sinh trứng ấy. Chỉ là, muốn chế tạo thủy tinh e cũng không dễ dàng gì...ủa,
muội nghe hiểu không?
Nàng đã hỏi thì Ninh Nghị cũng tiện trả lời. Nhưng Tô Đàn Nhi vốn chỉ thuận
miệng hỏi một câu, lúc này liền vô cùng sửng sốt:
- Ơ..ý .tướng công... đến cùng là muốn...làm gì ạ!
- À, làm thứ đồ để ăn thôi, nàng cứ hiểu nó đại khái gần gần giống muối vậy
đó. Ừm, súp rong biển, hương vị súp rong biển rất ngon đúng không. Chúng ta
nấu một trăm cân rong biển thành nước rồi lọc bỏ bã, đem phơi khô sẽ được một
thứ gần giống như muối, dù độ tinh khiết không cao, nhưng trộn chung với đồ ăn
hương vị sẽ rất ngon...đó chính là thứ ta muốn nói tới.
- Hả...súp rong biển á...lấy tinh hoa một trăm cân rong biển để làm gia
vị...Vậy thứ đó có thể làm được bao nhiêu thức ăn.
- Chắc đủ làm một đĩa...
Ninh Nghị chớp chớp mắt.
- Vì tiêu hao quá lớn nên ta mới tìm một phương pháp khác đây này.
- ...À há!
Tô Đàn Nhi gật gật đầu, một tay bẹo lấy má, cảm thấy hơi đau đau.
- Chỉ tùy tiện tạo ra mộtchút liền có thể sánh với tinh hoa trong một trăm
cân rong biển, nghe có vẻ lợi hại thế, nhưng súp rong biển ăn cũng đâu ngon
lắm đâu...
- Tướng công đích thị là quái nhân...
Cuối cùng nàng cũng thật thà nói ra cảm tưởng.
Thứ Ninh Nghị muốn làm, chính là bột ngọt.
Trước đây gã từng có kinh nghiệm về việc này, ít nhất cũng hiểu rõ quy trình
sản xuất bột ngọt trong công nghiệp, nhưng thực ra cái quy trình này chả giúp
ích được gì. Mấy thứ như dung môi a-xít mạnh, chất xúc tác, chủng vi sinh vật,
thủy tinh, ngăn lạnh, khống chế nhiệt độ...ở ngàn năm sau thì rất đơn giản,
còn ở triều Vũ này thì hoàn toàn là chuyện hoang đường viển vông. Với lại
ngoại trừ biết rõ quy trình sản xuất hiện đại, gã cũng chỉ biết bột ngọt trong
lịch sử được chiết suất từ rong biển. Khó khăn hiện tại là gã không hề biết
đến phương pháp điều chế cơ bản. Nếu làm từng bước mà tạo thành được a-xít
glutamic(1) thì gã đã khơi mào được nửa cuộc cách mạng công nghiệp rồi.
Dĩ nhiên khoanh tay chịu trói không phải là tính cách của gã. Cái thứ bột ngọt
này bất kể thế nào cũng phải thử một phen, mấy tháng này gã đã phác thảo được
quá trình cơ bản, lúc rảnh rồi ngồi suy nghĩ mấy phương pháp thay thế. Năm
trước gã cũng đã đi hết mấy cái chợ trong thành Giang Ninh, cân nhắc trình độ
phát triển của thời đại này, thậm chí còn tìm cả “Mộng khê bút đàm”(2) về
nghiên cứu một phen.
Tuy nhiên, như gã đã nói với Tô Đàn Nhi, chuyện này chỉ là đùa nghịch trong
lúc rảnh rỗi. Vài năm tới gã không trông mong sẽ đạt được thành quả gì, cũng
không đặt mục tiêu rõ ràng. Một sản phẩm tổng hợp bỗng nhiên xuất hiện, ý
nghĩa có thể lớn có thể nhỏ, vậy nên trước mắt chỉ là thử nghiệm mà thôi.
Ngoại trừ mấy việc này, trong thời đại đây gã không tìm được mấy việc đủ thú
vị để làm.
Tuy nhiên có một chuyện làm gã rất có hứng thú, nếu so với bột ngọt, gã thấy
còn mang lại nhiều hứng thú hơn.
Học võ công.
Đêm ngày mười lăm tháng Giêng, gã cùng với mấy nàng Tô Đàn Nhi ra ngoài. Đây
là lần đầu tiên gã thực sự gặp được một cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.
Tuy không siêu như trong phim ảnh, nhưng đúng thực...là cao thủ...