Gần tới nửa đêm, thành Giang Ninh dần tiến vào giai đoạn sôi động nhất, xe
ngựa từ Tô phủ chạy tới đây, xuyên qua con phố chật hẹp đầy người qua lại,
càng gần tới hẻm Ô Y tốc độ càng chậm lại.
Trên đường tới đây, thấp thoáng bên ngoài chính là vô số ánh lửa bập bùng sôi
động. Vén rèm nhìn ra, con đường ngày thường yên tĩnh lúc này trở nên cực kỳ
náo nhiệt, khi gần tới khu trung tâm của hẻm Ô Y, con đường phía trước chỉ
thấy đầu người trùng trùng điệp điệp, xe ngựa như sa vào sình lầy một bước
cũng khó tiến. Một đội múa lân đang khua chiêng gõ trống kéo tới gần, xà ích
trẻ tuổi không còn cách nào khác phải dừng xe lại.
- Tiểu Thiền tỷ, phía trước không ổn cho lắm.
Loading...
Thiếu niên này e là còn lớn hơn tiểu Thiền một hai tuổi nhưng vẫn gọi nàng là
tỷ. Tuy mấy tháng vừa qua tiểu Thiền chạy tới chạy lui quanh quẩn bên người
Ninh Nghị nhưng nàng vẫn là một trong ba tỷ muội được Tô Đàn Nhi rèn giũa
nhiều năm. Tô Đàn Nhi sau này có thể chấp chưởng Tô gia, mà ba ả nha hoàn này
là tay chân thân tín nhất. Quản sự lớn, quản sự nhỏ cũng phải nể mặt nể mũi.
Đây cũng là lý do chính tại sao một ả nha hoàn lại có thể điều động được xe
ngựa. Thiếu niên này mới gia nhập Tô phủ không lâu, sau khi đã ký khế ước bán
mình hai mươi năm nên nhiều ít cũng biết thân phận của nàng, tự nhiên đối với
nàng phải cung kính, đồng thời gã cũng có chút hiếu kỳ nhìn thiếu nữ so ra
tuổi còn nhỏ hơn mình này.
- Thấy rồi, ta sẽ xuống xe ở đây, ngươi quay trở lại thôi.
Tiểu Thiền vén rèm chủ động bước xuống xe ngựa, nàng quay đầu nở nụ cười nhìn
xà ích rồi phất phất tay nói:
- Cảm ơn nha.
- Đệ, đệ tên Đông Trụ
Thiếu niên lấy hết dũng khí lắp bắp nói ra tên của mình, sau đó ngẩng đầu lên:
- Phía trước đông lắm, để đệ đưa tỷ đi.
- Đông Trụ ca.
Tiểu Thiền khom người cảm tạ, sau đó phất tay xoay người:
- Không cần. Không sao đâu.
Nàng như bươm bướm bay tới sóng người, có thể thấy cánh tay nhỏ vung vẩy vẫy
lên trong không trung mấy lần, rồi bị cơn sóng trùm lên biến mất không thấy.
Tiểu Thiền vốn đã lui tới khắp nơi trong thành Tô Châu nhiều lần nên rất quen
thuộc, luận về bất cứ mặt nào: từ xã giao, làm việc, xử lý tình huống.. năng
lực của tiểu Thiền đơn thuần khả ái cũng cao hơn gã thiếu niên nông thôn Đông
Trụ kia rất nhiều. Huống chi ở nơi có bao nhiêu người tập trung thế này, gần
như không thể xuất hiện tình huống có ai đó làm khó một tiểu cô nương đi khắp
phố tham gia náo nhiệt. Các công tử bột, thiếu gia, lưu manh du đãng thời này
đúng là không ít, nhưng cũng không dễ dàng đụng phải.
Những tiếng huyên náo ồn ào xuyên qua đoàn múa rồng cuồn cuộn, tiếng ca mịt mờ
lả lướt từ một thanh lâu bên cạnh truyền ra, những âm thanh này tập trung lại
làm đoạn phố sôi trào. Một lát sau, có một người tay giương tờ giấy từ phía
đầu đường phóng tới:
- Hội thơ Lệ Xuyên, bài vịnh trúc mới của Đường công tử Đường Dục..
Sau đó dán tờ giấy lên một tấm bảng bình thơ trước một cửa hàng, xung quanh
đầu người cuồn cuộn xúm lại, một lão giả đẩy xe bán trà, trứng luộc cùng bánh
crepe cười tách ra khỏi đoàn người, tiểu Thiền cũng vội tách ra khỏi chiếc xe
đó, mỉm cười hướng về phía trước cùng xem náo nhiệt.
Sau khi liếc được vài câu thơ, tiểu Thiền lại vội vã theo dòng người chảy xuôi
về đầu phố phía bờ sông, hẻm Ô Y cách đầu phố không xa, ngõ nhỏ và hẹp nhưng
tràn đầy một bầu không khí náo nhiệt, hào khí. Ánh đèn rực rỡ, người người
nhốn nháo, khi tới gần sông mới có thể thấy miếu Phu Tử, nơi sôi động nhất.
Đây là đoạn phố dọc theo bờ sông trông như chuỗi ngọc, rực rỡ nhất của cả
thành Giang Ninh, trên đường treo đầy hoa đăng tinh xảo. Sáu chiếc thuyền hoa
liên kết của hội thơ Bộc Viên tuy thả dạo dọc sông Tần Hoài cả đêm nhưng nhất
định phải ghé qua nơi đây. Bởi đã có kinh nghiệm tham gia hội thơ nên tiểu
Thiền chạy thẳng tới đây, nàng tìm tới tòa lầu ngắm cảnh do nhà họ Bộc xây
dựng, trình thiệp mời. Đối phương lập tức gọi người đưa tới một con thuyền
nhỏ, mà lúc này chiếc thuyền hoa xanh vàng rực rỡ như lâu đài trên mặt nước
kia cũng đã xuất hiện ở đoạn sông Tần Hoài. Nổi bật trên nền của rất nhiều
thuyền hoa khác, nó đang từ từ hướng bên này tiến tới.
Bờ sông có vô số thuyền nhỏ: cái cập bờ, cái rời đi. Một chiếc thuyền nhỏ cũng
nhẹ nhàng rời bến, trong ánh đèn thấp thoáng hướng tới chiếc lâu thuyền kết bè
giữa sông mà tiến tới, đầu thuyền một tiểu cô nương đan nhẹ hai tay vào nhau,
đứng đó, đầu ngẩng nhìn chiếc thuyền hoa trước mặt. Ánh đèn hoa đăng trên
thuyền hoa dần dần soi tỏ khuôn mặt trái xoan đáng yêu hơi mơ màng với chiếc
khăn bịt đầu. Tiếng nhạc tự bờ sông truyền tới, e là một hồi ca vũ lại đã vừa
kết thúc, nàng cũng không cảm thấy tiếc rẻ gì, có thể tới đây du ngoạn đã là
quá tốt rồi, nếu có thể học thêm được mấy bài từ.. nàng nhớ tới vẻ say mê nghe
hát của cô gia lúc buổi tối.. ưm, cô gia nhất định sẽ rất thích.
Trên thuyền hoa, tiếng ca hát dần dừng lại, một trang pháo tay nhiệt liệt liền
vang lên. Sau đó, các bài xuất sắc của các hội thơ khác được mấy con thuyền
đưa tới, lại diễn ra một hồi bình luận tung hô. Hội thi thơ không phải là một
nhóm văn nhân ngồi đó viết thơ với bình phẩm, mà nó bao gồm rất nhiều tiết mục
ngay tự khi thuyền hoa thả dạo: Nào là nghe từ nghe khúc, đoán đèn ngắm phong
cảnh.., đều tạo nên bầu không khí hào hứng cùng cảm ngộ cho tất cả mọi người,
lúc này đang tiến vào giai đoạn mấu chốt nhất của đêm hội, tuy nói là cuồng
hoan đêm nay có thể kéo dài tới quá giờ sửu, nhưng thực tế mọi năm sau giờ tý
hội thơ sẽ dần vắng bóng người.
Lý do chủ yếu là phần lớn lão nhân gia đều già hoặc trung niên sức khỏe kém,
mà hơn nửa số thi nhân không có sức khỏe dồi dào, đại đa số cũng đã tụ hội
suốt cho tới bây giờ, đến lúc này tinh thần cũng khó chống đỡ nổi nên phần lớn
đều trở về nhà ngơi nghỉ. Trong văn đàn, có chút danh phận đều là những người
như vậy, muốn được dương danh muốn được chú ý trong đêm nay, quan trọng nhất
vẫn là được những người này để mắt đến. Sau khi bọn họ rời đi, hội thơ sẽ
chuyển thành màn tài tử-giai nhân hội ngộ, từ giờ tý trở đi giao lưu giữa tài
tử-giai nhân mới trở thành chủ đề, hội thi trở thành một trường tán gái náo
nhiệt. Ở xã hội này mà nói: việc giao lưu giữa các tài tử-giai nhân cũng có
thể được coi là một trò phong nhã nhưng nó không thể trọng yếu được như phần
trước đó. Trong thời đại này, kêu tài tử bất kỳ chọn giữa danh và sắc, bọn họ
đều sẽ chọn dương danh đầu tiên.
Bởi vậy, lúc này là lúc các bài thơ hay liên tục xuất ra, trước đó cũng đã
truyền tới một ít, đêm nay cũng có được mấy bài vịnh nguyệt kinh tài tuyệt
diễm, tờ giấy trắng trước mặt Tô Đàn Nhi cũng đã sao lại được vài bài, giờ
nàng đang ngồi cạnh một người quen là nữ quyến của Ô phủ thì thầm trò chuyện.
Nàng thực sự yêu thơ-từ dù cho bản thân nàng tại phương diện này cũng không am
hiểu nhiều lắm, nhưng thi nhân trong thời đại này như là minh tinh trong thời
hiện đại, có nữ hài tử nào không ôm đôi chút lãng mạn trong lòng?! Vì không am
hiểu, nên đối với thi từ nàng lại càng thêm khát khao càng thêm yêu thích, bất
kỳ một vị tài tử nào tùy tiện múa bút khoe tài cũng khiến cho nàng tâm động.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là một phần trong cuộc sống tinh thần, giống
như đại đa số nữ nhân hiện đại hâm mộ Lưu Đức Hoa, tuy là yêu thích đó nhưng
nàng cũng không biểu lộ ra ngoài rõ rệt, tướng công Ninh Nghị của nàng hẳn
cũng chẳng giỏi thi từ, điều này nàng đã minh bạch ngay từ lúc mấy câu “Tam
ngẫu phù bích trì, phiệt khả do ái tư” vô tình được đọc, hà huống tướng công
cũng đã rất thẳng thắn, nhưng chuyện này cũng không sao cả..
Một lát sau, tiểu Thiền theo chân một nữ tỳ dẫn đường bước tới.
- Tướng công ngủ rồi sao?
- Dạ, đã ngủ rồi ạ.
- Quyên nhi, Hạnh nhi đâu rồi, chuyện kêu bọn họ chèn thêm đệm thế nào rồi?
- Dạ xong tiểu thư, em đã xem qua.. Xin chào Ô tam tiểu thư.
Sau khi hành lễ với nữ quyến Ô phủ ở bên, tiểu Thiền mới chầm chậm đi tới hai
tiểu nha đầu ở gần đó. Lúc này Quyên nhi cùng Hạnh nhi đang cùng nhau ngồi
trước một cái bàn nhỏ, trên bàn bầy đầy các loại hoa quả bánh trái, tiểu Thiền
len vào giữa ngồi, ba nha đầu vui vẻ cười chen chúc thành một khối.
Cách đó không xa, Tô Đàn Nhi cùng nữ quyến Ô phủ đã đứng dậy đi đi lại lại.
Những trường tụ hội dạng này thông thường đều là tách ra nam tân, nữ quyến, ở
giữa còn có bình phong ngăn cách nhưng đương nhiên là không quá nghiêm ngặt.
Những người được hội thơ Bộc Viên phát thiệp mời cũng không phải chỉ là những
vân anh tiểu thư chưa cưới hỏi, cơ bản đều là phu thê cùng gia quyến, nên tuy
cũng phân cách và mọi người cũng giữ lễ tiết nhưng ở những chỗ đi lại phu thê
vẫn có thể gặp mặt nói chuyện. Khi Tô Đàn Nhi đưa nữ quyến Ô phủ tới mép
thuyền ngắm một mảnh đèn đuốc trên bờ, phu quân của đối phương cũng bước tới.
Ô phủ là hãng vải lớn nhất Giang Ninh, hai bên đều quen biết từ trước, sau vài
câu hàn huyên rồi lại chuyển sang trao đổi tin tức vải vóc. Tô Đàn Nhi vốn
định tránh đi để phu thê bọn họ tâm tình mấy câu, ai dè vừa mới nói được mấy
câu, Tiết Tiến cùng mấy tên công tử phe phẩy quạt giấy đã tiến tới. Bọn họ đội
khăn học sĩ, thay trang phục thương nhân thường ngày bằng trang phục học sinh,
lúc này gió đêm thổi tới, trông rất có vài phần phong độ quạt lông khăn chít –
a nhầm, là phong độ quạt giấy khăn chít.
Đêm nay Tiết Tiến cũng đã xông ra gây dựng danh tiêng, bài từ vịnh nguyệt vừa
mới viết xong cũng được mọi người phụ xướng, cũng được tính là một trong những
người làm được thơ tối nay. Lúc này đi tới, nam nhân nhà Ô Phủ lập tức chắp
tay cười nói:
- Tiết huynh đại tài, đêm nay sợ là sẽ chiếm được ưu ái của Khởi Lan tiểu
thư, thật đáng chúc mừng.
Khởi Lan là danh kỹ hiếm có của vùng Tần Hoài mấy năm vừa qua, nàng bán nghệ
chứ không bán thân, được xưng là tài mạo song tuyệt, bởi có chút quan hệ nên
lần này Bộc gia mới có thể vời được nàng. Đêm nay nàng sẽ chọn và xướng lên
những bài mà nàng yêu thích nhất, đương nhiên bản thân nàng cũng đã có vài
tiết mục riêng, thời khắc nàng chọn và xướng lên các bài từ thường là lúc hội
thơ sôi động nhất.
Ẩn trong chuyện này còn có nhiều điều phức tạp, không thuần túy quyết định bởi
tài hoa, nhưng tài hoa đúng là chiếm phần lớn ảnh hưởng. Bài từ của Tiết Tiến
không tệ, bối cảnh gia đình của y cũng có, bởi vậy khả năng nó trở thành bài
áp trục là rất lớn. Mà nếu y được chú ý ở đây, mấy tháng sau e là cũng có thể
có cơ hội thân cận với Khởi Lan cô nương, được mời đi dự tiệc hay cùng đàm thi
luận văn.., đó cũng là những chuyện tạo ra rất nhiều danh tiếng, còn nếu như
có thể tiến thêm một bước thu được Khởi Lan tiểu thư, phá thân của nàng thu
vào nội phòng, ấy càng chứng minh mị lực nam nhân của gã đã đạt tới cực đỉnh.
Vùng sông Tần Hoài ung dung cũng đã được mấy trăm năm, loại cố sự như vầy hàng
năm đều có, sớm muộn gì nó cũng sẽ thành câu chuyện được truyền tụng. Nam nhân
trong câu chuyện tự nhiên là danh tiếng rực rỡ, sau này mỗi khi báo danh mọi
người cũng đều ca tụng là tài tử phong lưu, tên tuổi thêm vài phần.
Lúc này, được người khích lệ, đương nhiên Tiết Tiến làm ra một phen khiêm
nhượng, nữ nhân nhà Ô phủ ở bên cũng cười nói:
- Thi từ của Tiết công tử thực sự đã khiến thiếp thân có mấy phần cảm động.
Tô Đàn Nhi cũng thích bài đó, mở miệng ca ngợi vài câu. Kỳ thực chỉ là mấy lời
sáo rỗng tán tụng lẫn nhau nơi đầu môi chót lưỡi, với những người quen thuộc
như nữ nhân nhà Ô gia hay như Tô Đàn Nhi, tất cả đều rõ bài từ của đối phương
hơn nửa là mua được từ một vị danh gia nào đó rồi mang tới đây gây dựng danh
tiếng.
Tiết Tiến cười rạng rỡ, lại khiêm nhượng nói vài câu, song phương trò chuyện
một phen, rồi Tiết Tiến nói:
- Đáng tiếc Ninh huynh chưa từng tới đây, bằng không với bầu không khí thế
này nhất định có thể xuất ra tuyệt tác..
Tô Đàn Nhi nhíu nhíu mày. Mấy người ở đây nói chuyện hưng phấn tới mức khiến
một vị chủ nhà Bộc gia tuổi trung niên cũng phải đi tới, y là đệ đệ của gia
chủ Bộc gia, tên Bộc Dương Dụ, cũng đã từng đậu cử nhân, có chút tài hoa. Y đi
lại khắp nơi chào hỏi mọi người, lúc này xen vào cười hỏi mọi người đang nói
chuyện gì, Tiết Tiến lập tức đàm giao một phen: nói tướng công Ninh Nghị của
Tô Đàn Nhi vốn là chuẩn bị đến, nhưng đáng tiếc lại đúng vào mấy ngày phong
hàn, thật là quá đáng tiếc, bằng không với tài hoa của Ninh Nghị hẳn là sẽ có
này nọ.
- Ta xem ra không hẳn là như vậy. Nghe nói gã Ninh Nghị kia tuy cũng có mấy
năm đọc sách, nhưng chẳng qua chỉ là một gã tầm thường, có tới hay không cũng
thế.
Phía sau có người mở miệng nói.
Tiết Tiến cười quay đầu trở lại:
- Phùng huynh, người không nên nói loạn, phong thái khí độ của Ninh huynh ta
đã được chứng kiến, Tô gia vất vả từ ngàn người chọn trăm, tiếp mới chọn được
Ninh huynh..
Phu quân Ninh Nghị của Tô Đàn Nhi không tài hoa, người Ô phủ có giao tình với
Tô Đàn Nhi đều biết, nên khi nói chuyện tuy có hỏi đến sức khỏe của Ninh Nghị
nhưng tuyệt không đề cập chút nào đến chuyện thơ văn, lúc này thấy đối phương
biểu diễn, hai người Ô gia lập tức minh bạch ý nghĩ của Tiết Tiến. Trước đây
Tiết Tiến theo đuổi Tô Đàn Nhi, đến cửa cầu hôn mà không có kết quả nên vì
chút oán khí còn sót mà giở thủ đoạn, thành thật mà nói kỹ thuật biểu diễn quá
lộ liễu, nhưng hiệu quả vẫn không suy giảm. Nếu câu chuyện cứ tiếp tục như
vậy, ngày mai khó tránh khỏi việc lan truyền lời bình phẩm chuyện Tô Đàn Nhi
cưới phế vật. Nữ nhân nhà Ô gia đánh mắt cho tướng công muốn gã cắt đứt câu
chuyện, gã nam nhân cũng nhận thấy nhưng lại hơi chần chờ, không rõ đang suy
nghĩ chuyện gì. Tô Đàn Nhi mỉm cười, vừa chuẩn bị mở miệng thì tiểu Thiền từ
bên cạnh nàng xông tới.
- Đúng vậy, cô gia viết thơ rất giỏi.
Nàng vốn đang đùa giỡn cùng Hạnh nhi và Quyên nhi, tính lặp lại kỹ xảo ảo
thuật hô biến mà Ninh Nghị đã dạy nàng nhưng bánh ngọt lại rơi xuống mặt nền,
sau đó ba người cũng nhận ra tình huống ở bên này. Quyên nhi Hạnh nhi nói gã
công tử Tiết gia kia không có ý tốt, sau khi suy nghĩ một chút Thiền nhi lúc
này mới xông tới:
- Đêm nay cô gia còn làm thơ đấy.
Lời này của tiểu nha đầu vừa nói ra, Tiết Tiến ở bên kia cùng Tô Đàn Nhi bên
này đều ngẩn người. Qua một lát Tiết Tiến mới cười rộ lên:
- Ồ, Ninh huynh cũng xuất ra đại tác sao? Quá tốt rồi, vừa hợp lúc lấy ra ọi
người cùng đọc.
Gã toàn thân một vẻ kinh hỉ, trong lòng nở rộ như hoa, tài học của Ninh Nghị
thế nào từ lâu gã đã nghe ngóng, đọc sách nhiều năm như vậy, thơ hẳn có thể
viết, nhưng viết ra cái dạng gì thì đúng là khó nói, mới vừa rồi cũng chỉ dám
cho cái ả tiểu Thiền vô tri thưởng thức. Nếu theo tình hình trước đây, có lẽ
sẽ có vài người có lời bông đùa và hiệu quả sẽ không lớn. Nhưng nếu coi một
bài thơ tồi như là một đại tác phẩm ọi người ở đây “bình luận”, hiệu quả sinh
ra như thế nào thì sau hôm nay nó cũng hoàn toàn chứng thực.
- Dạ, vâng.
Tiểu Thiền gật đầu, lấy từ trong y phục ra một tờ giấy đã được gấp cẩn thận,
miệng thao thao giải thích:
- Lúc tối cô gia không được khỏe, muốn nghe tiểu Thiền hát nên tiểu Thiền mới
lấy một quyển thơ để cô gia chọn một bài. Không ngờ cô gia lại nói không thích
bài nào, nên tự tay viết ra một bài. Ừm, chính là bài bày, là tiểu Thiền đã
chép lại..
Không thích bài nào, nên tự tay viết một bài.. Khẩu khí thật lớn, Tô Đàn Nhi
cùng Bộc Dương Dụ ở bên đều nhíu mày, chỉ có Tiết Tiến là cười rực rỡ và thành
khẩn thêm chút nữa. Tiểu Thiền nói xong bèn giao tờ giấy lại cho Tô Đàn Nhi
đang đầy vẻ nghi ngờ bất định, Tô Đàn Nhi nhìn tờ giấy, xác thực có chữ rồi
lại nhìn tiểu Thiền, sau đó mới chính thức quay lại tờ giấy, khẽ hé môi lặng
yên lẩm nhẩm dòng chữ ghi ở trên đó.
Lẩm nhẩm được một lúc, tốc độ đọc của đôi môi khẽ chậm dần, ánh mắt lại dần
trở nên phức tạp, cuối cùng như chợt tỉnh, lại nhìn tiểu Thiền một cái rồi mới
tiếp tục lẩm nhẩm đọc tiếp bài từ. Phía trước Tiết Tiến cười, vươn cổ tên nhìn
một chút, tuy không thấy gì nhưng gã vẫn rất vui vẻ..
Ngầm đọc thì được gì, trước sau gì ngươi chẳng phải đưa ọi người xem, đến lúc
đó ta đọc giúp ngươi là được. Ha!
Tựa như trò ác kịch đã sắp thành công, gã hài lòng nghĩ.
Trong chốc lát, nơi thân thuyền bùng lên ngọn đuốc, trong ánh sáng thấp thoáng
mỹ lệ, Tô Đàn Nhi đưa bài từ ra phía trước.
- Thỉnh Bộc Dương thế thúc cho lời bình..
Dĩ nhiên Bộc Dương Dụ đã thấu được mánh khóe, lúc này cũng gật đầu cười cười.
Lão cực kỳ yêu thích cô tiểu thư trông như nhu nhược mà thực tế chẳng kém một
đấng tu mi nhà họ Tô này, nên dẫu nàng có một kẻ hôn phu đi ở rể không tài cán
thì cũng là chuyện bình thường, mà ngược lại Tiết Tiến càn rỡ cay nghiệt mới
khiến người ta không thích. Lão lập tức quyết định, dẫu bài từ không tốt cũng
phải nói vài lời ca ngợi, tận lực giảng hòa. Lão tiếp nhận bài từ, cúi đầu
nhìn lại, trong lòng đã nghĩ xem đến cùng là nên đánh giá thế nào.
Khói lửa bốc lên, mọi người xung quanh đang đợi lão cất lên lời bình thứ nhất,
Tiết Tiến nho nhã mỉm cười, khiêm cung ấm áp. Tô Đàn Nhi nhìn gã một cái, ánh
mắt lại liếc sang tờ thư trên tay Bộc Dương Dụ, rất nhẹ nhàng cắn cắn môi
dưới.
Trong ánh lửa rực sáng, ánh mắt phức tạp khó nói..