“Tô Tuyết Nhi, Cố Thanh Sơn có lời muốn nói với cô!”
“Đúng vậy, cậu ấy chuẩn bị kỹ càng từ lâu lắm rồi, muốn nói với cô những lời từ tận đáy lòng đấy!”
“Cố Thanh Sơn, cậu nói đi! Chúng tôi sẽ làm chứng cho cậu!”
Trong đám đông lại có người không ngừng la lên nhưng Cố Thanh Sơn vẫn trầm mặc không nói, cuối cùng Tô Tuyết Nhi bèn mở miệng: “Cố Thanh Sơn, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Nữ thần vừa mở miệng, tất cả mọi người đều im lặng.
Mọi người muốn xem xem, có phải Cố Thanh Sơn định ngỏ lời yêu trong bữa tiệc tốt nghiệp hôm nay như lời đồn không.
Cố Thanh Sơn cố nén gợn sóng trong lòng, mỉm cười đứng lên nói: “Tô Tuyết Nhi, tôi rất mong cô có thể đồng ý với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trong đôi mắt thu thủy của cô gái mang theo cảm xúc phức tạp.
Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Cô có thể đồng ý với tôi là tối mai sẽ ghé quầy đồ nướng của tôi, nếm thử món thịt nướng tôi làm không?”
Tô Tuyết Nhi ngẩn người.
Loading...
Mấy người đang hò hét cũng sững sờ.
Đám người vây xem đều choáng váng.
“Thịt nướng? Chỉ có thịt nướng sao? Không có chuyện gì khác à?” Tô Tuyết Nhi ngỡ rằng mình đã nghe nhầm.
“Đương nhiên, tôi chỉ có hai sở trường, lắp ráp robot thì cô đã thấy rồi, còn lại là nấu nướng.” Cố Thanh Sơn giang hai tay ra. “Cô có muốn nếm thử tài nghệ của tôi không?”
Tô Tuyết Nhi trợn to đôi mắt xinh đẹp, nhìn đám người, nói: “Nhưng Trương Dã bạn thân của anh bảo là anh muốn nói với em...”
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời cô: “Tôi chẳng nói gì với cậu ấy cả.”
“Thật sao? Hóa ra tất cả đều không phải ý của anh?” Tô Tuyết Nhi trông có vẻ nhẹ nhõm thoải mái, khuôn mặt cũng mang theo ý cười.
Lúc này, một nam sinh từ trong đám đông nhảy ra, vội vàng nói: “Thanh Sơn, không phải cậu nói với tôi, hôm nay cậu muốn thổ lộ với Tô Tuyết Nhi sao?”
Cả đám đông xôn xao.
Cố Thanh Sơn quay đầu, lạnh lùng nhìn đối phương một chút.
Nam sinh này chính là người ban nãy vỗ vai hắn, người bạn tốt Trương Dã của hắn.
Hai người họ đều xuất thân dân nghèo, nhờ thành tích xuất sắc mới thi được vào trường trung học hàng đầu này. Học chung với nhau ba năm, hai người dần trở thành bạn bè thân thiết.
Cố Thanh Sơn vốn cho rằng gã là người anh em thân thiết của mình, nhưng ai ngờ, vào vũ hội tốt nghiệp hôm nay, Trương Dã đã bỏ thuốc vào canh lừa hắn uống.
Kết quả, trong quá trình hắn thổ lộ với Tô Tuyết Nhi, vì dược hiệu phát tác mà hắn đã có hành vi vô sỉ hạ lưu với cô ngay trước mặt mọi người, sau đó bị vệ sĩ của cô và một đám cán bộ Hội học sinh cùng nhau cản lại.
Chuyện này đã chấn động cả trường.
Vốn dĩ thành tích của Cố Thanh Sơn không tệ, có chút tài hoa, tính cách cũng hiền lành nên mới lọt được vào mắt Tô Tuyết Nhi, hai người trở thành bạn bè khá tốt.
Sau khi xảy ra chuyện này, Tô Tuyết Nhi hoàn toàn thất vọng về hắn, tát cho hắn một tát trước mặt mọi người rồi khóc lóc bỏ đi.
Sau đó nhà họ Tô tức giận, tuyên bố muốn mạng của Cố Thanh Sơn. Trường học cũng đuổi học hắn không chút do dự, thậm chí còn không cho hắn cơ hội thi đại học. Cuối cùng cũng nhờ Tô Tuyết Nhi cực khổ cầu xin gia tộc ba ngày, gia chủ nhà họ Tô mới chịu tha cho cái mạng nhỏ của Cố Thanh Sơn.
Cần phải biết rằng gia chủ nhà họ Tô chính là Phủ chủ quản lý toàn bộ quận Trường Ninh, mà cả Liên Bang này tổng cộng chỉ có chín vị phủ chủ.
Từ đó về sau, Cố Thanh Sơn phải chịu đủ sự chế giễu, không ai thèm để ý đến hắn, một công ty nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật vốn đã nhận hắn cũng trực tiếp sa thải hắn.
Hắn đi khắp nơi xin học nhưng không trường nào dám nhận hắn, đi làm thuê kiếm tiền thì ngay cả một công việc part time cũng không tìm được, cuối cùng gần như phải chết đói trong khu ổ chuột.
Tất cả những điều này, đều nhờ bạn thân Trương Dã của hắn ban tặng.
Ngày ngày, Cố Thanh Sơn đau khổ giãy giụa trong tuyệt vọng, cho đến khi dị giới kết nối với hiện thực, hắn mới dần dần có cơ hội trở mình.
Nhưng suốt cả một đời, hắn từng tỉnh mộng nửa đêm vô số lần. Mỗi lần như vậy, Cố Thanh Sơn lại nhớ đến chuyện xảy ra vào ngày này, lại thấy hận đến ngứa răng.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, Tô Tuyết Nhi là tiểu thư cành vàng lá ngọc của chín đại thế gia Liên Bang, có thể kết bạn với bạn học nghèo khó như hắn đã là đánh giá cao hắn rồi. Trước khi chưa có bất kỳ thực lực gì, hắn thật sự không nên vọng tưởng thúc đẩy quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước. Như vậy chỉ khiến Tô Tuyết Nhi khó xử, cũng khiến tình cảnh của Cố Thanh Sơn trở nên nguy hiểm.
Buồn cười là lúc đó hắn còn quá trẻ, trong lòng có quá nhiều mơ ước không thiết thực. Hắn còn bị Trương Dã ở bên lừa gạt, không ngừng rót vào đầu hắn suy nghĩ kiểu “Tô Tuyết Nhi cũng thích cậu”, vì thế mới có chuyện tỏ tình trong vũ hội tốt nghiệp.
May mà được sống lại, nên Cố Thanh Sơn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Trước mặt mọi người, Cố Thanh Sơn nhìn Trương Dã, khẽ nói: “Cậu nhầm rồi, người tôi thật sự thích là Tạ Sương Nhan.”
Cả đám người liền hiểu ý cười rộ lên, ngay cả Tô Tuyết Nhi cũng mỉm cười.
Tạ Sương Nhan chính là giọng ca chính của Thiên Đoàn Thiếu Nữ đang hot nhất thế giới này.
Cho dù là đế quốc Sanorlanka phía Bắc, hay nước cộng hòa Phục Hy với diện tích lãnh thổ bát ngát, thậm chí là Liên Bang Tự Do phía nam... Vô số nam nữ già trẻ đều phải nghiêng mình dưới chân Tạ Sương Nhan.
Thế giới này có quá nhiều người thích Tạ Sương Nhan, Cố Thanh Sơn nói vậy, ngay cả Tô Tuyết Nhi cũng chẳng để tâm nữa.
Thậm chí trong đám đông, còn có vài trạch nam (*) hét lớn: “Cố Thanh Sơn, có muốn gia nhập fan club của Tạ Sương Nhan không?”
(*) Trạch nam: Những bạn nam chỉ thích ở trong nhà không thích ra ngoài đường.
Sắc mặt Trương Dã không ngừng thay đổi, trái tim từ từ chìm xuống. Gã không ngờ Cố Thanh Sơn có thể hóa giải mọi chuyện, dùng một cái cớ hời hợt để che đậy.
Không được, hôm nay quyết không thể buông tha cho hắn, dù sao cơ hội này chẳng thể có được lần thứ hai, Cố Thanh Sơn là cơ hội cuối cùng để gã đi lên.
Trương Dã cắn răng bước lên trước, nói thầm bên tai Cố Thanh Sơn: “Cố Thanh Sơn, những ngày tháng tốt đẹp của mày kết thúc rồi!” Nói xong, gã đưa tay vỗ mạnh lên vai Cố Thanh Sơn.
Một cảm giác hơi đau truyền đến.
Trong tay Trương Dã giấu một cây kim.
Cố Thanh Sơn không phản kháng, chỉ chăm chú nhìn đối phương, mãi cho đến khi đối phương làm xong hết những việc này mới bình tĩnh hỏi một câu: “Vì sao?”
“Vì sao cái gì?” Trên mặt Trương Dã như trút được gánh nặng.
Lượng thuốc trên kim nặng hơn, chỉ cần một phút nữa, Cố Thanh Sơn sẽ không cách nào kìm chế được bản thân.
“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nhớ chúng ta là bạn mà?” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Dã bất giác cụp mắt xuống, lầm bầm nói: “Đừng trách tao, trên thế giới này người nghèo phải biết nắm lấy cơ hội mới có thể sống tốt hơn.” Nói xong, gã đột nhiên đẩy Cố Thanh Sơn về phía Tô Tuyết Nhi thật mạnh.
Nhiệt độ cơ thể của Cố Thanh Sơn càng lúc càng cao, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề, lảo đảo tiến đến bên cạnh Tô Tuyết Nhi.
Dược lực bắt đầu có tác dụng rồi! Cố Thanh Sơn cảm thấy người mình lạnh băng.
Hắn chợt nhớ, Tô Tuyết Nhi đã từng vô tình nói đến Trương Dã.
“Anh Thanh Sơn, ánh mắt nhìn người của Trương Dã và anh không giống nhau.”
Cố Thanh Sơn thầm lắc đầu.
Từng tin tưởng bao nhiêu thì giờ thất vọng bấy nhiêu.
Dừng lại ở đây thôi!
Tâm ý Cố Thanh Sơn khẽ động, linh lực trong đan điền phóng ra, lập tức áp chế hoàn toàn dược lực, cơ thể đang nóng lên của hắn cũng dần lạnh đi.
Thân là người tu hành, độc tố bình thường sao có thể ám hại?
Ánh mắt Cố Thanh Sơn khôi phục sự tỉnh táo, hét lớn một tiếng: “Tô Di, ra đi!”
Lời của hắn vừa dứt, một cô gái xinh đẹp trưởng thành và một ông già tóc hoa râm lập tức xuất hiện như bước ra từ cõi hư vô.
Hai người bọn họ là vệ sĩ của Tô Tuyết Nhi. Cô là đại tiểu thư của Tô phủ, là độc đinh của chi trưởng họ Tô, bình thường rất được cưng chiều, nên bên cạnh cô có hai vệ sĩ bảo vệ mọi lúc thật sự là một chuyện quá mức bình thường.