Lực sát thương của hệ Hỏa trong Ngũ hành rất lớn, nếu đối phương dám ra tay, Cố Thanh Sơn nhất định sẽ lấy mạng gã ngay lập tức mà không do dự chút nào.
Người kia cũng là tay lão luyện trải qua trăm nghìn trận chiến, cảm nhận được sát ý mãnh liệt, trộm nhìn lại đôi mắt lạnh lùng của đối phương thì trong lòng biết lần này mình đá vào tấm sắt rồi.
Gã khai hóa hệ Hỏa khá muộn, bây giờ vừa mới đạt tới sơ kỳ của giai đoạn thứ hai là “Liệt Diễm”, dù uy lực lớn nhưng cũng không thể triển khai thoải mái, cần thời gian nhất định để huy động linh lực.
Trong khi đó, mũi tên của đối phương quá nhanh, khiến người ta không thể phản ứng và đánh lại kịp.
Nếu như vừa rồi đối phương không ngắm chuẩn bả vai mà là bất kỳ một chỗ hiểm nào khác thì…
Gã thở dài một hơi, không biết làm sao, đành buông thõng tay xuống.
Cả trường bắn trở nên yên tĩnh.
Cộp, cộp, cộp. Cố Thanh Sơn cất bước, đi đến trước mặt Huy thiếu.
“Mày là người thuộc chín phủ?” Hắn hỏi.
Huy thiếu ưỡn ngực nói: “Tao chính người nhà họ Hoàng ở Phủ Thủ đô…”
Loading...
BỐP!!!
Cố Thanh Sơn vung tay, Huy thiếu bị tát bay ra ngoài.
Hắn tiếp tục đi lên, đứng trên cao nhìn xuống đối phương.
“Mày dám đánh tao, tao là cậu hai nhà họ Hoàng, mày chết chắc rồi!” Mặt Huy thiếu be bét máu, gào lên như quỷ khóc.
“Chết chắc á? Ây dà, con kiến hôi chỉ biết ăn xong nằm chờ chết như mày mà cũng có tư cách nói với tao những lời như vậy á?”
Cố Thanh Sơn lắc đầu, lạnh nhạt nói.
Mọi người nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn.
Đây là cậu hai nhà họ Hoàng, một trong chín phủ có gốc gác lâu đời ở Thủ đô, dù là ai cũng đều phải nể mặt ba phần.
Mấy tên công tử bột mặc quần áo sang trọng sắp phát điên đến nơi, rất nhiều người lấy bộ đàm ra bắt đầu tìm người trong gia tộc, còn có người chỉ vào Cố Thanh Sơn mắng to: "Dân đen, mày dám đánh Huy thiếu, không ai cứu được mày đâu, mày xong đời rồi!"
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: "Cậu hai nhà họ Hoàng xung đột với người khác trong câu lạc bộ, hai bên bánh nhau, đây là chuyện bình thường, không có gì to tát.”
Đây là lời Huy thiếu vừa nói, còn chưa qua tầm mười phút, Cố Thanh Sơn đã ném trả lại nguyên câu.
Mấy tên cảnh sát nhìn cây cung trong tay Cố Thanh Sơn, rồi lại nhìn mấy kẻ bị treo trên tường một cách bất thường kia, vẫn không có hành động gì, lặng lẽ lui lại, lấy điện thoại gọi tiếp viện tới.
"Đi! Mau ra ngoài gọi người! Mất bao nhiêu tôi cũng trả! Tôi muốn đánh chết nó!" Huy thiếu nằm trên đất, lên tiếng quát.
"Xem ra tôi phải chờ một lúc." Cố Thanh Sơn đi tới đường bắn, giương cung lắp tên, tiếp tục luyện bắn cung.
Con nhà giàu đều thế, nếu không đánh cho họ sợ, bọn họ sẽ không bỏ qua, sau này sẽ tìm cơ hội nhào đến cắn hai miếng. Hôm nay nếu để bọn họ sợ, chuyện này coi như giải quyết xong.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa lớn của câu lạc bộ bắn cung mở ra, một giọng nữ dễ nghe truyền đến: "Ồ? Sao trong câu lạc bộ bắn cung lại có nhiều người đứng yên như thế, có chuyện gì ư?"
Cùng với lời nói ấy, có một thiếu nữ xinh đẹp tóc dài màu đỏ từ bên ngoài cửa câu lạc bộ bước vào. Sau lưng cô gái, có hai hàng người mặc tây trang, trước ngực đeo một huy hiệu Liên Bang, là vệ sĩ đặc biệt.
Một ông cụ sóng vai đứng cạnh cô gái, tỏ vẻ kiêu ngạo nói: "Tôi thấy nhất định là bọn họ không ngờ cô sẽ xuất hiện, nên mới ngạc nhiên nói không thành lời."
Ông cụ vừa cười vừa nhìn về phía mọi người, khi thấy mặt mũi cậu hai nhà họ Hoàng đầy máu, nằm trên đất giãy giụa nửa ngày vẫn không dậy nổi thì kinh ngạc há miệng thở dốc, phất tay ra hiệu cho người đằng sau.
Vài vệ sĩ chạy nhanh tới, đỡ Huy thiếu dậy. Một người vươn tay đặt nhẹ lên mặt gã, máu lập tức ngừng chảy, gương mặt sưng vù cũng mau chóng khôi phục lại bình thường.
Huy thiếu lấy lại sức sống, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, bỗng nhiên mọi sự tức giận đều bị ném ra sau đầu.
Gã khẽ nói: "Ông Khang, tiểu thư này là ai?"
Ông cụ nháy mắt ra hiệu với hắn, xoay người về phía cô gái tóc đỏ rồi nói: "Trưởng công chúa điện hạ, để tôi giới thiệu với cô một chút, vị này là người của nhà họ Hoàng, một trong chín phủ của chúng tôi..."
"Woa, ai bắn vậy!" Anna không hề để ý đến đối phương, hô lên kinh ngạc rồi đi đến cuối đường bắn, vô cùng thích thú nhìn lên tường.
Trên đó vẫn còn ghim năm người, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.
Lúc này ông cụ mới nhìn về phía ấy, thấy mấy người bị đóng cứng trên đó thì lập tức biến sắc.
Đã xảy ra chuyện gì? Sứ giả ngoại quốc quan trọng tới thủ đô Liên Bang mà lại gặp phải cảnh ẩu đả xô xát thế này...
Còn mấy tên cảnh sát ở đây nữa? Từ khi nào mà cảnh sát thủ đô không giải quyết nổi chuyện này? Đây là sự cố ngoại giao rất lớn đó!
Ông cụ tức giận, mở miệng muốn mắng.
"Kỹ năng thật sự rất tốt, tôi muốn học hỏi một chút, xin hỏi là ai đã bắn vậy?" Anna xoay người lại, vẻ mặt phấn khởi hỏi.
Lời nói của ông cụ mắc lại trong cổ họng.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, đều im lặng. Chính xác thì ai cũng đều nhận ra, rõ ràng ở đây vừa có đánh nhau, thậm chí tình hình bị đẩy đến mức hai bên đối đầu sống chết. Còn công chúa điện hạ lại cảm thấy mấy người treo bị treo trên tường rất thú vị.
Có lời đồn công chúa điện hạ của đế quốc làm việc đều dựa theo sở thích cá nhân, làm ra rất nhiều việc khiến người khác dở khóc dở cười, lần này được tận mắt nhìn thấy, quả đúng là như thế.
Anh chàng thiếu niên kia... không biết là phúc hay là họa.
Đánh Huy thiếu, ít nhất bây giờ hắn vẫn còn có thể bình an vô sự, thế nhưng nếu như chọc giận trưởng công chúa của Thánh đế quốc, điện hạ Anna Medici... Ha ha ha...
Vô số ánh mắt đều nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Bên kia, thấy Anna hết nhìn trái rồi nhìn phải, Cố Thanh Sơn cảm thấy hơn run. Hắn không biết vì sao cô lại xuất hiện ở đây, cũng không biết cô định giở trò gì. Hắn không sợ cô nhưng trong lòng có chút không nắm chắc.
Quả nhiên, Anna bước từng bước tới, đứng trước mặt Cố Thanh Sơn, gương mặt hiện lên vẻ sủng bái rồi rồi mở miệng nói: "Là anh đã treo mấy người kia lên tường ư?"
Lời này khiến đám người vây xem đều đổ mồ hôi.
"Phải." Cố Thanh Sơn kiên nhẫn đáp một tiếng.
Vẻ mặt của Anna thay đổi, nhún gối hành lễ, nghiêm túc nói: "Từ lâu tôi đã bỏ bê bộ môn thể thao quý tộc này, thuật bắn cung của anh rất tuyệt diệu, xin hãy dạy tôi đi, cũng vì tình hữu nghị lâu dài của hai nước." Đây là lễ nghi chuẩn mực của giới quý tộc, ngay cả lời nói cũng lễ phép như vậy.
Cố Thanh Sơn suýt thì xoay người rời đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Lời này của Anna khiến hắn không kịp trở tay.
Hắn không ngờ có lúc mình lại nổi bật như vậy, thực ra trước khi tận thế đến, hắn chỉ muốn trôi qua quãng đời đại học bình lặng mà thôi.
Nhưng hiện giờ viên minh châu của Đế quốc đã đến đứng trước mặt hắn, đám con nhà quyền quý vây xem, lại có nhiều vệ sĩ bí mật và nhân viên tình báo của chính phủ Liên Bang xung quanh, nhất định lúc này người trong câu lạc bộ đều biết.
Lui một bước mà nói, trước mặt nhiều người như vậy, nếu hắn không nể mặt công chúa Đế quốc, thì bất kể là Tổng thống hay là bản thân hắn, đều sẽ rơi vào tình thế bị động.
Thôi vậy, ai bảo cô ấy là Anna.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài, đáp lễ rồi nói: "Yêu cầu của cô, chính là vinh hạnh của tôi."
"Hì!" Anna chớp mắt nghịch ngợm vài cái, bàn tay nhỏ nhắn vung lên ra hiệu: "Dọn dẹp sân bắn tên!"
Vệ sĩ Liên Bang tản ra khắp nơi, lễ phép khuyên những người vây xem rời khỏi đây.
Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện những vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh này vẫn lộ ra nét mặt bất đắc dĩ. Mỗi khi công chúa Đế quốc muốn dọn dẹp chỗ nào thì ngay cả nhà vệ sinh cũng không chừa, thực sự khiến người ta chết lặng không nói nên lời.
Nhưng không ai dám phàn nàn.
Quốc vương của đế quốc Sanorlanka là một nhân vật không ai đấu nổi. Ngay cả bản thân công chúa điện hạ cũng là một Siêu Phàm giả khiến người khác vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật.