Ở dị thế giới, trời còn tờ mờ sáng.
Cố Thanh Sơn đang đứng dưới mái hiên, giống như chỉ rời đi trong một giây lát thì đã quay về dị thế giới lần nữa. Ngoài doanh trại, thi thể yêu thú vẫn nằm đấy, phần thịt dưới những mũi tên vẫn đang chảy máu đầm đìa. Hắn nhận ra mình vẫn đang giương cung, một chân quỳ trên đất, làm tư thế chuẩn bị bắn về phía cổng doanh trại.
Tất cả đều giống như hắn chưa từng rời đi vậy.
Cố Thanh Sơn đứng dậy, kêu một tiếng: “Triệu Lục!”
Nhưng không có động tĩnh gì, cũng không có người đáp lại.
Hắn bất đắc dĩ quát lên: “Triệu Lục, kết thúc rồi, ra đi!”
Một hồi sau, Triệu Lục mới run rẩy bước ra từ sau lưng hắn, ngoái qua vai hắn nhìn ra ngoài: “Chết... chết rồi sao?”
“Chết rồi, ra khiêng vào với tôi nào.”
Triệu Lục nhìn con yêu thú kia, lại nhìn Cố Thanh Sơn, chắt lưỡi nói: “Cố huynh đệ, không ngờ cậu lợi hại như vậy.”
Cố Thanh Sơn nói: “Bớt nói nhảm đi, đi lấy dụng cụ đến, chúng ta khiêng yêu thú về doanh trại.”
Loading...
Triệu Lục bạo gan lên, lại liếc mắt nhìn yêu thú, vui vẻ nói: “Mẹ nó, yêu thú to thế này đủ cho chúng ta ăn cả tháng!”
Cố Thanh Sơn gật đầu, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút. Thịt yêu thú có chứa huyết khí dồi dào, người thường ăn cũng có thể cứng xương bổ cốt, tráng thận bổ gan.
Nhờ vào hai viên đan dược chữa thương nên thương thế trong cơ thể hắn đã khỏi, nhưng hắn vừa trở về thế giới hiện thực đã phải liên tục chiến đấu hai trận, mà trận thứ hai còn đối phó với Võ Đạo Tông Sư, quả thật đã tiêu hao hết tất cả thể lực và tâm thần.
Lúc này, Cố Thanh Sơn có thể cảm nhận thấy cả người mình đều đau ê ẩm, miệng vết thương vừa khép lại đã hơi nứt ra. Tình trạng này, nếu có thể ăn thịt yêu thú liên tục, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ rất có ích cho cơ thể.
Triệu Lục lao vào nhà bếp nhanh như chớp, cầm tất cả dụng cụ đến, nào là túi lưới lớn, dây thừng dài, dao róc xương... Hai người chuẩn bị sẵn sàng, đi ra ngoài doanh trại.
Cố Thanh Sơn vừa đi vừa hỏi: “Sao lại không lấp cái hố người chết trước doanh trại? Dù sao cũng là đồng bào mà.”
Triệu Lục nổi cơn bực: “Trước kia Ngũ trưởng căn bản chẳng thèm để ý đến, một đầu bếp như tôi thì có cách gì? Một mình tôi ra khỏi doanh trại đào hố, lỡ như gặp phải quái vật nào đó, chẳng phải là chết chắc sao?”
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vai gã, nói: “Đợi đưa yêu thú về xong, tôi với anh đi lấp cái hố người chết lại nhé.”
Thấy Triệu Lục do dự không đáp, Cố Thanh Sơn lại thuyết phục thêm: “Mùi máu trong hố đó tanh nồng quá, nếu lại dụ yêu quái mạnh tới, phá vỡ trận pháp che giấu của doanh trại thì hai chúng ta chỉ còn một con đường chết mà thôi.”
“Vậy... được thôi!” Triệu Lục nghĩ tới tình cảnh đó, cuối cùng cắn răng lên tiếng.
Hai người đi tới trước cổng doanh trại, Triệu Lục vừa nhấc chân định bước ra thì lại bị Cố Thanh Sơn kéo cổ áo trở lại, suýt chút nữa là ngã chỏng vó trên mặt đất. Gã bực bội nói: “Cố huynh đệ, cậu làm gì vậy?”
Cố Thanh Sơn giơ tay lên, làm dấu im lặng.
Triệu Lục còn định cãi lý nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thanh Sơn, tim lập tức đập dồn dập, câu chất vấn cũng không nói ra thành lời. Gã bò dậy, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Cố Thanh Sơn chỉ chỉ vũng nước đọng bên ngoài cổng doanh trại. Mưa liên tiếp mấy ngày, những chỗ trũng tạo thành những vũng nước to đùng.
Lúc này đột nhiên ngừng mưa, nước đọng trong đó không ngừng gợn sóng, giống như có gì không ngừng chấn động bên dưới. Cố Thanh Sơn kéo Triệu Lục lùi liên tục ra sau bảy tám bước để quan sát, nhưng ngoài doanh trại vẫn vô cùng yên tĩnh. Thêm mấy chục giây trôi qua, mặt nước phẳng lặng trở lại.
Triệu Lục nín thở nửa ngày không thấy động tĩnh gì, lúc này thở phào một hơi, cười cười định nói chuyện, nhưng còn chưa kịp thốt ra lời nào thì Cố Thanh Sơn đã vội che mất miệng gã, chạy một lèo trở về mấy chục mét, cho đến khi vào đến đầu bên kia của doanh trại mới dừng lại.
Cố Thanh Sơn ấn gã vào trong vũng bùn, bản thân hắn cũng lập tức nằm bò xuống, không ngừng trét bùn lên người.
Nước mưa mấy ngày trời đã làm bùn đất nhão ra, Cố Thanh Sơn tiện tay bốc một nắm lớn, vừa bôi vừa ra hiệu cho Triệu Lục làm giống hắn.
Triệu Lục tuy là đầu bếp, bình thường cũng làm rất nhiều việc vặt, nhưng dù sao cũng chưa từng chịu khổ thế này, gã nhất thời không nhịn được muốn đứng dậy. Có điều, gã vừa cong lưng lên, bỗng nhiên lại ngã mạnh vào trong đống bùn làm cả người dính đầy nước bùn, không cần trét thêm nữa. Gã chống hai tay trên mặt đất, cảm thấy mặt đất đang lung lay, căn bản không thể làm được gì, muốn bò cũng chẳng bò được.
Mặt đất đang rung lắc dữ dội.
Triệu Lục hoảng sợ há to mồm, lăn vào trong vũng bùn lần nữa.
Chẳng lẽ địa long trở mình?
Triệu Lục nghi hoặc nhìn về phía Cố Thanh Sơn, thấy đối phương đang nhìn về phía hố người chết, mặt trầm như nước. Gã bèn nhìn theo ánh mắt hắn, thấy được một cảnh tượng khiến gã cả đời khó quên.
Đó là một cái chân.
Một cái chân cực lớn choán gần hết tầm mắt, thậm chí còn lớn hơn doanh trại này gấp mấy lần.
Cái chân này giẫm lên rừng cây rậm rạp ngoài doanh trại, tất cả cây cối đều bị nó san thành bình địa.
Gã thuận theo chân nhìn lên nhưng chỉ thấy nó đâm thẳng vào chín tầng mây, không nhìn thấy điểm cuối.
Triệu Lục trừng mắt ngây người nhìn cảnh này, đến giờ mới hiểu, làm gì có địa long trở mình, rõ ràng là cái chân này giẫm trên mặt đất gân nên va chạm làm mặt đất không ngừng chấn động.
Ngay sau đó, một màn điên cuồng hơn nữa xuất hiện.
Một cái chân khổng lồ từ đám mây đen ngòm đưa xuống, giẫm mạnh vào bên cạnh hố người chết, phát ra tiếng nổ rung chuyển đất trời.
Hai người trốn dưới vũng bùn, bị rung lắc đến nỗi gần như rời khỏi mặt đất.
Một cánh tay khủng khiếp từ đám mây đưa xuống, chỉ vớt một cái đã nắm gọn con yêu thú to như ngọn núi và cả mớ thi thể trong hố người chết, sau đó từ từ rút về, lại mất hút trong đám mây.
Tiếng nhai nuốt nặng nề vang vọng hệt như tiếng sấm rền, sắc trời tối sầm lại, máu đen rét lạnh róc rách chảy xuống từng trận khiến cho cả doanh trại biến thành một màu đen, tỏa mùi tanh hôi buồn nôn vô cùng.
Một lúc sau, tiếng nhai nuốt trên tầng mây ngừng lại, máu đen giống như mưa rơi cũng dần dần biến mất.
Đôi chân khổng lồ nặng nề đi về phía xa, chỉ vài bước đã rời khỏi tầm mắt của Triệu Lục và Cố Thanh Sơn.
Triệu Lục ngơ ngác nói: “Đó là quái vật gì…”
Trái tim của Cố Thanh Sơn hết sức nặng nề, lẩm bẩm: “Không ngờ ngay cả nó cũng xuất hiện rồi…”
Triệu Lục lặp lại như bị mê sảng: “Đó là quái vật gì… Đó là quái vật gì…”
Cố Thanh Sơn mặc kệ gã, chỉ âm thầm suy nghĩ.
Vô Diện Cự Nhân là yêu ma cực kỳ hiếm gặp, là một quái vật rất mạnh trong hỗn độn. Nó không dễ dàng xuất hiện, chỉ có khi yêu ma bao vây tấn công Nhân tộc mãi không được thì nó mới tiếp nhận hiệu lệnh, đến giúp tấn công.
(*) Vô Diện Cự Nhân tức là người khổng lồ không có mặt.
Dựa theo trí nhớ của kiếp trước, bây giờ là những năm cuối thời bình, loạn yêu ma mới bắt đầu thôi, sao lại xuất hiện quái vật như Vô Diện Cự Nhân chứ?
Đây là trận đại chiến đầu tiên giữa Nhân tộc và Yêu tộc, đánh hết tròn một năm mới kết thúc, Cố Thanh Sơn vẫn nhớ rõ như in.
Ở trận quyết chiến cuối cùng, nghìn vạn người chơi đều không có cách nào đấu với Vô Diện Cự Nhân, để cho nó công đánh biên thành. Lúc đó người chơi chỉ vừa vào thế giới này được nửa năm, cấp bậc và tu vi đều rất bình thường, Vô Diện Cự Nhân xuất hiện đem lại cảm giác thất bại nặng nề cho bọn họ.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến một nhân vật trong kịch bản là Tiên Vương đích thân ra tay, mới có thể giết chết yêu ma này. Có điều lúc đó biên thành đã bị công phá, Nhân tộc chịu thất bại nặng nề, không thể không lùi lại một bước, nhường ra một phần đất đai màu mỡ để giảng hòa.
Trong chiến dịch lần đầu tiên, Nhân tộc đã thất bại tháo chạy như thế.
Nhưng mà... Nhưng mà bây giờ vẫn đang là những năm cuối thời bình! Chiến tranh chỉ mới bắt đầu, Nhân tộc và Yêu tộc vẫn đang thăm dò lẫn nhau!