Chương 5: Giả Làm Cao Thủ
Triệu Nhược Hư sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu lên, lập tức thấy trên không là linh khí ba mươi sáu đạo hào quang dung hợp lại cùng nước mưa rơi xuống phía dưới.
Đây là Thiên Địa Chi Lực ẩn chứa trong Thánh Nhân chi đạo. Có thể nói đây là ban thưởng của Thánh Nhân, nhưng đối với người bình thường mà nói, đây là trừng phạt, linh khí mạnh mẽ dung hợp trong nước mưa kia không phải thứ họ chống lại được!
Oanh!
Không đến hai hơi thở, bình chướng đã chịu không nổi, trực tiếp nổ tung, mưa như trút nước rơi lên người họ, đánh tan chân nguyên hộ thể bao bọc hai người. Dưới áp lực to lớn, đan điền họ như bị khuấy động.
"Tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết. . ."
Khuôn mặt Trần Ngự, Triệu Nhược Hư trắng bệch, không thể chống đỡ được nữa, cả hai đồng loạt ngồi dưới đất, nguyên khí trong cơ thể nổ vang, trên đầu toát ra từng đạo khói trắng.
Đây là dấu hiệu cho việc chân nguyên vận chuyển tới cực hạn.
Xì xì xì xì...!
Dòng nước như axit sunfuric ăn mòn sức lực của họ. Chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, cơ thể hai người kịch liệt rung chuyển, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Loading...
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Địa Chi Lực dung nhập nước mưa trong phạm vi nhỏ hay toàn bộ Đại Duyện châu đều như thế?
Phạm vi nhỏ kia lại vừa vặn xuất hiện trên đầu hai người họ… quá xui xẻo đi!
"Đúng rồi, sư thúc tổ. . ."
Hai người tràn đầy khẩn trương ngẩng đầu lên thì thấy được cảnh tượng khó tin.
Chỉ thấy vị sư thúc tổ được họ lo lắng giờ phút này đang an tĩnh đứng trong mưa, hai tay kéo ra, hai mắt nhắm nghiền, chẳng những không có áp lực chút nào, ngược lại trông còn rất hưởng thụ.
Mưa rào ẩn chứa Thiên Địa Chi Lực điên cuồng rơi trên người hắn, lực lượng hùng hồn lại cường đại khuấy động thành sương mù trắng vây quanh đối phương. Chỉ cần một chút sương mù trắng này cũng khiến họ chịu không nổi, vậy mà đối phương lại như không có gì, ngược lại hấp thụ toàn bộ. . .
Có phải là người bình thường không vậy?
CMN rõ ràng là gặp quỷ mới đúng!
Không cần nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối là cao thủ, bọn hắn vô pháp nhìn thấu cao thủ!
Trong lúc hai người này khó chịu, Tô Ẩn đã ròng rã mười năm chưa thấy được nước mưa nay hưng phấn, giang tay, thỏa thích hưởng thụ.
Ấm áp không khác gì tắm suối nước nóng cả.
"Dễ chịu!"
Một tiếng nỉ non vang lên.
Không hổ là thế giới tu tiên, ngay cả mưa cũng khác với địa cầu.
Hưởng thụ một hồi, cảm giác nước mưa nhỏ đi, lúc này Tô Ẩn mới mở to mắt, nhìn Trần Ngự và Triệu Nhược Hư.
"Trời mưa mà vẫn tu luyện, còn luyện đến toàn thân phát nhiệt, đầu bốc đầy khói. . ."
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ bội phục cùng tôn kính.
Không lãng phí bất luận thời gian gì, tùy thời tùy chỗ đều sẽ tu hành. . . Đây có lẽ là nguyên nhân người tu tiên ngày càng mạnh hơn!
Vừa nghĩ tới mình hiện tại, ngay cả công pháp cũng chưa thấy được, tu vi chẳng có gì, đều chưa thấy qua, một điểm tu vi đều không có, Tô Ẩn bỗng cảm thấy tự ti vô cùng.
"Đều mắc mưa, ta chỉ như tắm suối nước nóng. Người ta thì không quên tu luyện, ngàn vạn không thể để lộ ra ngoài, bằng không. . . thì quá mất mặt a!"
Tô Ẩn hổ thẹn.
Cố lên nha!
Phải nỗ lực thật nhiều, tranh thủ lần sau trời mưa cũng phải tu luyện đến trên đầu bốc khói mới được. . .
Ân, phải bốc lên rất nhiều rất nhiều khói a!
Nước mưa đến nhanh đi cũng nhanh, mười phút sau trời đã tạnh, mặt trời chói chang.
Trần Ngự, Triệu Nhược Hư vùng vẫy hai lần rồi đứng dậy, lúc này mới thấy chân nguyên trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn, hư nhược đến ngay cả nói cũng không nói ra được.
Lần nữa cả hai nhìn về phía sư thúc tổ, thấy đối phương hắn không những không có gì mà, tinh lực còn càng thêm tràn đầy thì bội phục trong lòng càng thêm nồng đậm.
"Thời tiết ở dị giới thật cổ quái. . ."
Nói thầm một tiếng xong, Tô Ẩn nhìn về phía hai người, nhịn không được hỏi:
"Kêu ta xuất quan có phải có chuyện gì không?"
"Là vầy. . ."
Trần Ngự cố nén rã rời vội vàng giải thích mọi chuyện một lần.
Nôm na là Ngô Nguyên trưởng lão truyền lời, kêu họ tới mời sư thúc tổ rời núi, việc cao tầng Tông môn chết là chuyện vô cùng cơ mật, cứ việc Tông chủ đám người ngã xuống sự tình mười phần cơ mật, Trần Ngự cũng chỉ biết một chút, cũng hiểu mục đích của các trưởng lão.
". . . Ý sư tôn rất đơn giản, hi vọng sư thúc tổ có thể ngụy trang thành cao thủ, tạm thời tọa trấn tông môn, ổn định lòng người. . ."
"Giả làm cao thủ. . ."
Tô Ẩn ngẩn ngơ.
Các ngươi nghiêm túc chứ?
Nếu có tu vi hoặc thực lực không yếu thì còn được, nhưng phàm nhân như hắn thì diễn kịch kiểu gì?
Cao thủ cũng đâu có ngu làm không cẩn thận sẽ bị người ta đánh chết!
"Tông môn đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, mong rằng sư thúc tổ chớ từ chối. . ."