CHƯƠNG 41
Quả không ngoài hai người sở liệu, Long Triệt đang ở trong tẩm cung nghiêng người ngưng thần suy nghĩ. Liên Hương thấy tình cảnh này, trong lòng không tránh khỏi bi thương, nàng biết tẩm cung này chính là nơi ghi lại tất cả những thăng trầm của Long Triệt cùng Vệ Thanh Hồng, có lẽ Long Triệt chỉ có ở nơi này, mới có thể có một chút cảm giác còn sống. Mấy ngày nay nàng mặc dù không hầu hạ như hình với bóng, nhưng cũng biết Long Triệt mất đi Vệ Thanh Hồng, quả thật không khác gì cái xác không hồn.
Long Triệt đang hồi tưởng lại đủ loại hỉ nộ ái ố mà hắn cùng tỷ phu đã trải qua, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, ngẩng đầu thấy là bọn họ, cười nhạo một tiếng nói: “Hướng Dương, sao thế? Lại thỉnh một người đến giúp ngươi nói tình sao?”
Hướng Dương ấp úng nói không ra lời, ngược lại Liên Hương vội nói: “Hoàng Thượng hiểu lầm, nô tỳ chỉ vì bỗng nhiên nhớ đến Đại tướng quân trước khi lâm chung, phó thác nô tỳ giao cho Hoàng Thượng một phong thư, nên mới đến đây, vừa vặn gặp Hướng thị vệ.”
Long Triệt cả kinh, run giọng nói: “Tỷ phu. . . . . . Tỷ phu y để lại thư cho trẫm sao? Ngươi. . . . . . Ngươi sao không sớm đưa cho trẫm?” Nói xong một phen đoạt lấy. Chính là tay lại run lên bần bật, làm sao cũng không xé được miệng phong thư.
Liên Hương áy náy nói: “Mấy ngày nay bởi vì bận rộn mà loạn, huống hồ nô tỳ trong lòng tràn đầy áp lực, nên đã quên, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Nói xong cầm lại phong thư, chỉ xé một cái, lấy hoa tiên ( giấy viết thư) ra đưa cho Long Triệt.
Long Triệt trong mắt rưng rưng, ngay cả môi cũng biến sắc, nhanh chóng gạt đi, trước nhìn thoáng qua toàn bộ, trên hoa tiên chữ viết rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, quả nhiên là Vệ Thanh Hồng tự tay viết, lúc này mới nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên mặt viết:
Hoàng Thượng tại thượng:
Lúc mở xem phong thư này, thì đã là lúc vĩnh biệt, tình đến đĩnh điểm sẽ thành biển hận, xưa nay đều thế. Người hữu tình khó thành quyến thuộc, huống hồ ngươi ta quân thần tương thân, sao dám hy vọng xa vời có được cái chết yên bình. Thần trước khi ra đi, là cam tâm tình nguyện, không dám oán trời trách đất. Người nếu thật tình với thần, cũng nên theo sở nguyện của thần, không được trút giận lên người khác, bằng không dưới cửu tuyền, thần cũng khó có thể nhắm mắt.
Thần chịu ơn thiên ân, cùng Hoàng Thượng chung sống mười năm, bản thân trải qua mấy độ thu lương, mặc dù không dám nói rõ như lòng bàn tay, lại tự nhận cũng biết một phần. Hoàng Thượng hùng tài đại lược, tâm tàng tâm kế hơn người, lòng chứa muôn vạn bình hùng, gặp nguy không loạn, ngộ sủng không kiêu, quả thật là một quân vương bất thế kỳ tài xưa nay, thiếu niên đã như thế, tương lai thành tựu càng không thể lường được. Tin tưởng quang huy vô tận nhất định vĩnh viễn sẽ được sử sách khắc ghi, thiên thu muôn đời được tán dương, một thiên chi kiêu tử (người tài giỏi) như thế, sao có thể bị hủy trong tay thần, bởi vậy chuế tự sổ ngôn (vài lời dư thừa), vọng Hoàng Thượng nhất thiết ghi nhớ trong lòng.
Loading...
Thứ nhất: sau khi thần đi, không được ý chí sa sút tá rượu tiêu sầu, trong tâm trong mắt chỉ nhớ đến thần. Cầm được thì cũng buông được chính là hành vi của đại trượng phu, huống hồ là quân vương. Thanh minh trước mộ phần một ly rượu nhạt, đã đủ an ủi lòng thần, đừng nên giữ mãi vướng bận trong lòng, nếu có thể quên đi, thì thần trên trời có linh thiêng, cũng vô cùng cảm kích.
Thứ hai: hiện giờ Đại Phạm triều tuy là tứ hải thái bình, nội ưu ( mối lo xuất phát từ nội bộ) đã diệt hết, nhưng hoạ ngoại xâm vẫn còn, vọng Hoàng Thượng chớ quên chuyện xưa, không sinh tâm tự cao, chăm lo việc nước, gìn giữ vạn lý giang sơn của Đại Phạm, thân hiền thần, xa tiểu nhân, khiến lập vạn thế cơ nghiệp.
Đã đến lúc chia tay, tâm không khỏi đau như thắt, vội vàng để lại vài lời, khó có thể bày tỏ chút tình của thần, chỉ vọng Hoàng Thượng lấy thiên hạ vi niệm (niệm: ghi nhớ,ý nghĩ suy nghĩ), bảo trọng long thể. Hai điều trên, nếu nếu làm trái dù chỉ một chút, thần dùng linh hồn đã chết của mình thề, suốt cả đời người, không thể tương mộng (nằm mộng thấy nhau??). Nếu vì cái chết của thần mà trút giận lên người khác dù chỉ là một người hay một con súc vật, thì trăm năm sau, dưới cửu tuyền, tuyệt không tương kiến; thế thế sinh sinh, vĩnh bất tương phùng.
Thần Vệ Thanh Hồng tuyệt bút
Hoa tiên không một lời tự trong bàn tay đang run rẩy rơi xuống, Long Triệt sớm lệ rơi đầy mặt, Liên Hương đang muốn tiến lên nhìn xem trong thư viết gì, đã thấy hắn chợt đập đầu vào bàn, tê thanh hét lớn: “Tỷ phu, ngươi thật nhẫn tâm, ngươi thật nhẫn tâm, ngươi xem thường cái tình cảm quân thần loạn luân này, không muốn ta tưởng ngươi niệm ngươi, vậy thì vì sao lại lợi dụng tình yêu cùng một lòng si mê của ta để áp chế lại chính ta. Tỷ phu, ngươi nói a, ngươi nói cho ta nghe a.” Nói xong lại ra sức đập đầu vào bàn, trên trán máu sớm chảy như trút, thêm gương mặt đầy nước mắt của hắn, thê lương nói không nên lời.
Liên Hương cũng ở một bên rơi lệ, biết hắn đau lòng cực kỳ, tất yếu phát tiết một phen, nên không ngăn cản, giờ lại thấy hắn đập đầu mạnh như vậy, vội cùng Hướng Dương bước lên ôm lấy, khóc ròng nói: “Hoàng Thượng không cần quá thương tâm, Đại tướng quân đối với người cũng không phải vô tình, ngươi cũng không thể cô phụ y mới đúng.”
Long Triệt giọng khàn khàn nói: “Y đối ta hữu tình? Ha ha, ngươi xem trong thư y viết cái gì? Ngươi ta quân thần loạn luân tương thân, sao dám hy vọng xa vời có được cái chết yên bình. . . . . . Nếu có thể quên đi, thì thần trên trời có linh thiêng, cũng vô cùng cảm kích. . . . . . Ha ha ha, đến cuối cùng y vẫn là lấy thần tử tự xưng, y thế nhưng còn muốn ta quên đi y, ha ha ha, y vẫn là. . . . . .”
Liên Hương thấy hắn móng tay đã kháp vào thịt, máu tươi thuận theo khe hở chảy ra đầm đìa, hắn lại hoảng nhiên không cảm thấy gì, vội vội vàng đánh gảy nói: “Không phải như thế, Hoàng Thượng. Đại tướng quân trước khi lâm chung, hai câu di ngôn cuối cùng vẫn là ‘ Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt, do vi ly nhân chiếu lạc hoa ‘. Ngươi xem y đã lấy người cùng y hợp làm ly nhân, nếu không có tâm tồn tình ý với người, sao lại phải đem hai câu thi này lưu cho người.
Heát chính vaên ñeä töù thaäp nhaát chöông