CHƯƠNG 34
Trong nháy mắt lại là xuân về hoa nở, Đại Phạm triều vào lúc này đã trải qua một hồi đại náo động, nhưng ra ngoài mọi người dự kiến chính là, một hồi soán vị đại loạn kinh thiên động địa như vậy, thế nhưng bị Long Triệt trong khoảnh khắc liền bình ổn xuống, mà nói đến công thần chính yếu, tự nhiên là Đại tướng quân Lí Trọng Quang .
Các triều thần đều đợi đến khi các Vương gia nhập ngục mới biết được chân tướng tất cả sự kiện, khi hiểu được Lí Trọng Quang cũng bất quá là một con cờ quan trọng do Hoàng Thượng bày ra, tất cả mọi người không khỏi vì sự trầm ổn cùng tàn nhẫn của Long Triệt mà giật mình, khí phách này, ngay cả Thủy hoàng đế trước đây, sợ cũng không vượt qua nổi. Nhưng lệnh đám người Lí Phong vui mừng chính là, Long Triệt thiếu niên anh tài, cũng không giống Tần Thủy Hoàng ngu ngốc bạo ngược như vậy, làm quân chủ mà nói, hắn niên kỷ tuy nhỏ, nhưng thật sự xuất sắc cực kỳ.
Nhưng, Đại tướng quân Vệ Thanh Hồng trong sự kiện quan trọng này thế nhưng ngay cả mặt mũi đều không thấy xuất hiện, cũng thật khiến người khác khả nghi. Lí Phong ngầm cũng cùng Phương Nguyên, Thái Khang nói qua, hoài nghi Vệ Thanh Hồng có phải bị Hoàng Thượng giam lỏng hay không, thậm chí đã sớm bị giết hại vân vân. Nhưng Thái Khang vẫn phủ nhận, chung quy nói khi hắn tiến cung còn gặp được y, ngày qua thập phần thoải mái nhàn nhã, khuyên bọn họ không cần tự dưng gây chuyện, nói ra những lời làm Long Triệt tức giận. Lí Phong cùng Phương Nguyên vẫn cưỡng chế những nghi vấn này không nói ra.
Lại nói Long Triệt, tự mình sạch sẽ lưu loát trừ bỏ vài vị hoàng thúc ── những kẻ uy hiếp lớn nhất đến hoàng vị của hắn, lại thêm tỷ phu ngày đêm làm bạn bên cạnh, mặc dù không nói được lời nào tốt đẹp hay sắc mặt hòa hảo một chút, lại càng mạnh hơn so với trước kia sớm chiều tưởng niệm, thật sự là xuân phong đắc ý. Ngày hôm đó cùng Vệ Thanh Hồng ở tẩm cung nói chuyện phiếm, nói về việc hắn thiết hạ đại kế như thế nào, làm cho các hoàng thúc hắn nổi tâm mưu nghịch, rồi mới một lần thành công dắc ý mắt gọn một lưới, trong móng Vệ Thanh Hồng có thể khen hắn vài câu, bỗng nhiên có nha đầu báo lại nói thái hậu triệu kiến, hắn cũng không biết có chuyện gì, nhưng mẫu hậu từ trước đến nay luôn mặc kệ hắn, không hề lưu tâm đến, tùy tiện thay đổi y phục liền bước đi.
Cho đến khi tới Từ Phượng cung, bái kiến Đoan Nghi rất hậu, đầu tiên là nhàn thoại vài câu việc nhà, thái hậu liền chuyển chuyển nói: “Hoàng nhi, nghe nói vài vị hoàng thúc của ngươi mưu quyền soán vị, đã bị ngươi hạ vào đại lao, chỉ chờ thẩm vấn rõ ràng, sau đó sẽ xử trảm đúng không?”
Long Triệt gật đầu nói: “Đúng vậy, hoàng thúc bọn họ sớm xem thường ta tuổi nhỏ, tâm hoài bất quỹ, hiện giờ cuối cùng sự bại, quốc pháp vô tình, hài nhi cũng cứu không được bọn họ.”
Đoan Nghi rất hậu trầm thanh nói: ” Hoàng thúc của ngươi tâm thuật bất chính, ai gia đã biết, nhưng từ sau khi ngươi kế vị, tỷ phu ngươi lại tinh minh như vậy, toàn tâm toàn ý phụ tá ngươi, đợi khi ngươi tự mình chấp chính, lại đem đại quyền tập trung lại, bọn họ hẳn đã sớm bỏ đi ý niệm này trong đầu, sao lại vào lúc này hưng binh tác loạn? Huống hồ ai gia nghe nói lúc Lí Trọng Quang kia cùng bọn chúng kết giao, cũng thập phần kích động bọn họ khởi sự, hiện giờ hắn lại biến hóa nhanh chóng, thành công thần hàng đầu, có thể thấy được những thứ này đều trong kế hoạch của ngươi. Có cần ai gia nói, các hoàng thúc của ngươi dù không cố ý, cũng ngươi dụ bọn họ hành động hay không?”
Long Triệt bị mẫu hậu nói thẳng chân tướng ra, chỉ phải cười nói: “Mẫu hậu, hài nhi làm như vậy có cái gì sai lầm sao?”
Đoan Nghi thái hậu thở dài nói: “Ai, tuy nói bọn họ là bị trừng phạt đúng tội, nhưng ngươi cố ý nhử cho bọn họ mưu phản, cũng khó bỏ qua tội này, huống hồ bọn họ đều là thân nhân cùng ngươi huyết mạch tương liên, ngươi ắt phải xử lý nhẹ nhàng mới đúng.”
Loading...
Long Triệt ung dung cười nói: “Bọn họ tâm hoài bất quỹ, vốn phải xử cực hình, tru di cửu tộc, hài nhi chỉ định bọn họ qua trảm thủ, xét nhà diệt tam tộc, đã là thập phần đích khoan hậu. Mẫu hậu còn muốn hài nhi làm thế nào đây?”
Đoan Nghi thái hậu trầm mặc, sau một lúc lâu bỗng nói: “Đúng rồi, ta nghe nói tỷ phu ngươi gần nhất ở trong cung dưỡng bệnh, y rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là bệnh thập phần nguy kịch sao? Nếu không sao chuyện lớn như vậy, mà không thấy y ra mặt chủ trì?”
Long Triệt sắc mặt khẽ biến, vội bồi cười nói: “Tỷ phu lúc trước chinh chiến nhiều năm, nội tạng đều bị tổn hại, lần trước gặp chuyện y lại sớm dọn ra cung, không chịu hảo hảo nghỉ ngơi, rốt cuộc làm thành bệnh nặng, may mà có các thái y ân cần xem xét, hiện giờ sinh mệnh đã không còn ngại nữa.”
Đoan Nghi thái hậu chú mục nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười cười nói: “Nếu như thế, ngươi đi đi, ai gia cũng không còn chuyện gì.” Long Triệt chỉ lo đứng dậy cáo từ. Vì vậy đã không chú ý tới ánh mắt đau lòng của thái hậu cùng hai hạt châu lệ lăn tròng nơi hốc mắt.
Khi trở lại tẩm cung, sắc trời đã tối xuống, cùng Vệ Thanh Hồng dùng xong cơm. Long Triệt thừa dịp thời tiết ấm áp, đẩy cửa sổ ra cho trong phòng thêm chút không khí mới mẻ, không ngờ một mùi hoa xông vào mũi, trong viện như được rải đầy một đình ngân phấn sáng ngời. Ngẩng đầu nhìn, nguyên lai tối nay trăng tròn, quang hoa sâu thẳm phát ra mạnh mẽ, thật xứng với hoa cỏ cây cối dưới ánh trăng, quả nhiên là một hảo cảnh trí. Không khỏi nổi lên hứng thú, mệnh Liên Hương ở trong viện bố trí, nơi này cùng Vệ Thanh Hồng khoác lên một kiện ngoại y, huề nhau ra ngoài ngắm trăng.
Vệ Thanh Hồng can bản không muốn tùy tâm hắn, nhưng thấy hắn hưng trí cực hảo, thầm nghĩ sao không nhân cơ hội này khuyên nhủ lần nữa. Cho đến nhìn thấy cảnh hoa hảo nguyệt viên (trăng tròn hoa thắm), mới chợt nhớ đến một chuyện, thản nhiên cười nói: ” Cảnh đẹp như vậy, thật làm cho ta nhớ đến hai câu thơ, là hai câu thơ đầu tiên ta học, là do tỷ tỷ ngươi a.”
Long Triệt từ khi giam lỏng y, thì chưa từng thấy y cười, lúc này chợt thấy y cao hứng như thế, không khỏi tâm hoa nộ phóng (vui vẻ), vội hỏi là thơ gì, đã thấy Vệ Thanh Hồng xuất thần trong chốc lát, rồi mới sâu kín ngâm ra: “Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt, do vi ly nhân chiếu lạc hoa.” Vừa dứt lời, liền nghe”Ba” đích một tiếng, nhìn lại, nguyên lai là Liên Hương mang vào hai chén trà, toàn bộ đã rơi xuống đất, ánh mắt kinh ngạc nhìn phía Vệ Thanh Hồng, sắc mặt cũng kinh nghi bất định.
Heát chính vaên ñeä tam thaäp töù chöông