CHƯƠNG 14
Nói đến Vệ Thanh Hồng, sau khi vội vàng vội vội ra khỏi cung, mới đột nhiên nhớ lại, trước vẫn là nên đến chỗ Thái hậu, nhưng đã ra đến tận đây, nếu lại đi vào thì sẽ phiền toái, suy tư nghĩ: dù sao việc này Thái hậu tất sẽ không phản đối, không bằng thương lượng ổn thỏa sau đó mới bẩm báo cũng không muộn. Nghĩ thế, liền không do dự, hướng phủ đệ của Tể tướng Lí Phong mà đi.
Lí Phong đang cùng Thái Khang ngồi chơi cờ, Phương Nguyên ngồi một bên xem cuộc chiến, chợt thấy Vệ Thanh Hồng đến, không khỏi ngừng lại, Lí Phong nhân tiện nói: “Ta sai người sang chỗ ngươi vài lần, bọn họ đều nói ngươi chưa trở về, ta nhĩ chắc là Hoàng Thượng giữ ngươi lại. Hiện tại cảm thấy thế nào? Sau khi say rượu sẽ rất khó chịu, Lí Trọng Quang tiểu thỏ tế tử (*), chỉ để ý đến mình cao hứng, mà liên lục kính rượu ngươi.” Nói xong vừa giận vừa nhìn sang Thái Khang nói: “Còn ngươi nữa, không những không khuyên nhủ, còn đứng một bên giúp Hoàng Thượng, nếu không Thanh Hồng từ trước đến nay luôn trầm ổn, sao có thể say đến thế được.”
Thái Khang ủy khuất nói: “Tối hôm qua sao trách ta được chứ, Hoàng Thượng cho tới bây giờ cũng chưa từng cao hứng như vậy, ta làm một thần tử,đương nhiên phải theo Người.” Nói xong lại chuyển sang Vệ Thanh Hồng: “Nói thật đi, ngày hôm qua lòng ngươi cũng rất sảng khoái chứ gì.”
Vệ Thanh Hồng cười nói: “Lão Đại nhân chớ nên trách Lí Trọng Quang cùng Thái Khang, thật sự ta cũng khá cao hứng, nên mới không khống chế được.”
Lí Phong hừ mạnh một tiếng nói: “Cao hứng cái gì? Toàn quân đều có ban thưởng, duy độc mình ngươi không những không được ban thưởng, mà còn bị chỉ trích làm sai, ta biết ngươi rộng lượng, nhưng ta không rộng lượng được như ngươi đâu.”
Vệ Thanh Hồng nghiêm mặt nói: “Lão Đại nhân tuyệt không cần nói như vậy, đầu tiên Lí Trọng Quang là một tướng tài hiếm có, giả như cho hắn thêm một chút thời gian, thành công của hắn chắc chắn sẽ vượt qua ta. Thứ hai Hoàng Thượng quả thật đã có trí tuệ đãm thức(**) quân lâm thiên hạ, hắn phạt ta cũng có dụng ý của hắn.” Nói xong liền thuật lại những lời Long Triệt nói hôm qua, cười nói: “Các ngươi nói, hắn có thể cân nhắc suy xét một vấn đề đến như vậy, ta chẳng lẽ không nên cao hứng sao? Phụ hoàng cùng công chúa dưới suối vàng nếu biết được, thấy hắn xuất sắc như vậy, cũng sẽ lấy đó làm kêu ngạo.”
Lí Phong gật đầu nói: “Thì ra là thế, việc này cũng có thể chấp nhận được, chỉ ủy khuất ngươi. Ai, tỷ phu như ngươi đối với hắn quá thật lòng, bất quá đây mới là Đại tướng quân Vệ Thanh Hồng mà ta yêu thích tán thưởng.”
Thái Khang ở một bên nghe vậy, mỉm cười, thầm nghĩ: các ngươi dễ bị Hoàng Thượng lừa quá, mục đích quan trọng nhất của hắn, chỉ sợ có nằm mơ các người cũng không dám nghĩ đến. Nhìn sắc trời đã trưa, không khỏi tươi cười nói: “Thừa tướng lão đại nhân, ngươi vừa thấy y thì liền quên chúng ta, bây giờ đã là lúc nào, còn không dọn cơm trưa, ta đói muốn ngất xỉu rồi đây .”
Lí Phong cũng bật cười nói: “Đúng rồi, ta là lão hồ đồ, đã quên mất chuyện này, Thanh Hồng chắc cũng đã đói bụng.” Nói xong liền sai người đi chuẩn bị.
Loading...
Vệ Thanh Hồng nói: “Vậy quấy rầy lão đại người rồi. Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn cùng các ngươi thương lượng. Cơm nước xong rồi nói sau.”
Trong chốc lát thức ăn được dọn lên, cũng khá phong phú, bốn người yên lặng ăn cơm xong, bọn nha đầu dâng lên trà đến, Phương Nguyên một bên uống một ngụm, một bên thong thả hỏi: “Thanh Hồng, ngươi nói có việc cần thương lượng, rốt cuộc là chuyện gì, hiện tại nói được rồi đó.”
Vệ Thanh Hồng cũng phẩm một ngụm, liền buông chén trà nói: “Ta nghĩ, Hoàng Thượng đã mười lăm tuổi, hiện giờ cũng đã tự mình chấp chính, có nên vì hắn lập hậu hoặc là nạp phi hay không.”
Y vừa nói xong, Lí Phong hòa Phương Nguyên đều không nhận thấy có gì khác thường, duy độc Thái Khang mới vừa phẩm một ngụm trà còn đang ngậm trong miệng, nghe xong toàn bộ trà đều phun ra, ngạc nhiên nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
Vệ Thanh Hồng bật cười nói: “Chuyện này cũng đâu phải chuyện gì lớn lao đâu, xem ngươi hoảng hốt kìa, Hoàng Thượng đã đến tuổi rồi, chẳng lẽ còn không nên thành gia sao? Chúng ta tuy là thần tử, suy cho cùng cùng là một đại nam nhân, lúc trước lại không nghĩ được đến chuyện này, ta cũng là mới nghĩ đến lúc sáng. Ai, Thái hậu từ sau khi tiên hoàng băng hà, một lòng hướng phật, không hỏi thế sự, bằng không chuyện này vốn là nên để nàng nói, hiện giờ chúng ta nói ra, hẳn nàng cũng cao hứng, các vị đại nhân thấy sao?”
Lí Phong hòa Phương Nguyên đều trầm tư gật đầu, chỉ mình Thái Khang gượng ra một nụ cười nói: “Chuyện này. . . . . . chuyện này cũng đâu cần gấp như vậy chứ? Hoàng Thượng chưa bao giờ nhắc đến, lại nói lập hậu là chuyện quan hệ rất lớn đến tông miếu xã tắc, nên bàn bạc kỹ hơn.”
Vệ Thanh Hồng nói: “Hoàng Thượng có tâm, trước các thần tử không tiện đề cập, tuy nói quan hệ trọng đại, dù sao cũng phải bẩm báo trước, sau đó mới chậm rãi chọn lựa. Y ta nói, chúng ta ngày mai lâm triều hãy nói chuyện này ra, rồi mới tính đến chuyện sau này vậy, kỳ thật cũng không cần chúng ta tốn nhiều tâm tư, tự nhiên là vì muốn cho Hoàng Thượng tự mình tuyển một người mà hắn vừa lòng. Các ngươi thấy sao?”
Không đợi những người khác trả lời, Thái Khang liền trước nói: “Chuyện này các ngươi tự đề, ta là quyết không tham gia đâu, miễn cho dính phải một thân phiền phức.”
Lí Phong trách mắng: “Mặc kệ ngươi nói cái gì, đây là chuyện tốt, sao có thể thành chuyện không tốt?” Nói xong chuyển hướng sang Vệ Thanh Hồng: “Kỳ thật chuyện này vẫn nên do Thanh Hồng nhắc tới thì hơn, ngươi dù sao cũng là tỷ phu của Hoàng Thượng, quan hệ cũng sâu hơn một chút, lại là Đại tướng quân có địa vị tối tôn quý, do ngươi nói ra cũng thích hợp hơn.”
Vệ Thanh Hồng nói: “Nếu như các người đều không có ý kiến khác, chiều nay ta đi bẩm tấu với Thái hậu ngày mai lâm triều liền nói ra.”
Thái Khang vốn định ngăn cản, lại suy nghĩ dù sao cũng không cản được, chỉ có thể thầm nghĩ: không phải chuyện lạ, là các ngươi một mực muốn đẩy hắn vào hố lửa a. Thanh Hồng a, ngươi cũng đừng trách ta không khuyên ngươi một lần, ta dù sao cũng không thể công khai nói với ngươi, tâm của Hoàng Thượng từ lâu đã dành cho ngươi một mình ngươi a. Đã nhiều năm như vậy, ai bảo chính ngươi cuối cùng vẫn không chịu hiểu, uổng ngươi thông minh một đời. Ai, dù sao những gì nên nói ta cũng đã nói, ngươi không nghe, đến lúc đó một mình ngươi nhận cơn giận lôi đình của Hoàng Thượng cũng là xứng đáng.
Chú giải:
(*)Tiểu thỏ tế tự: tiểu thỏ: con thỏ nhỏ, tế tử: thằng nhãi con.. chung quy đều là chửi bạn Trọng Quang là người chưa hiểu chuyện….
(**)Đảm thức: Gan dạ sang suốt, sự hiểu biết….
Heát chính vaên ñeä thaäp töù chöông.