“Đúng vậy, anh Hạo Dương thật giỏi, vừa mới tìm được công việc lương mỗi năm tận tám mươi nghìn đô, còn anh ta chỉ là một thằng ở rể nhà người khác, làm sao có thể hiểu được!” Người phụ nữ trang điểm đậm tỏ ra rất đắc ý, biểu cảm như bắt được con rể quý.
Ngược lại, Nguyên Minh hơi thoáng kinh ngạc nhìn Hạo Dương, xem ra tên này cũng có tiền đồ.
Nhìn theo ánh mắt của Nguyên Minh, Hạo Dương lại nghĩ rằng Nguyên Minh đang ghen tị, anh ta tỏ vẻ khiêm tốn, nói: “Em đừng chọc tức cậu ta như vậy, chẳng qua anh vận khí tốt. Có anh họ Lý Đông Lưu là giám đốc điều hành của Công ty Đầu tư Bùi thị, anh ấy đã gửi CV của anh cho bộ phận nhân sự, công ty thấy anh ưu tú nên nhận anh vào làm việc, cũng không tính là có tài cán gì.
Nói đến Công ty Đầu tư Bùi thị, vẻ mặt của Tôn Hạo Dương rất tự đắc, dù sao thì người ở thành phố Hải Phòng, ai cũng đều biết Công ty đầu tư của Bùi Thị chính là do nhà họ Bùi thành lập, có hậu thuẫn lớn như vậy, tương lai chắc chắn là vô hạn.
Lần này, Nguyên Minh thật sự ngẩn người, có vẻ như sự tình Lý Đông Lưu bị đuổi ra khỏi công ty tên này vẫn còn chưa biết, vẫn còn tưởng có Lý Đông Lưu ở đằng sau chống lưng cho anh ta sẽ có thể hô mưa gọi gió.
Bên bộ phận nhân sự chắc cũng chưa biết nguyên nhân vì sao Lý Đông Lưu bị đuổi ra ngoài, nếu không thì sao có thể để Tôn Hạo Dương được tuyển dụng.
Nhìn Hạo Dương một cái, Nguyên Minh liền xoay người rời đi, chẳng muốn cùng dạng người này nói chuyện nhảm. Về công ty sẽ tìm cách đuổi trực tiếp cậu ta đi, sao có thể lãng phí tiền bạc cho tên này.
Nhưng mà, khi Nguyên Minh muốn rời đi, Tôn Hạo Dương không muốn để anh rời đi như ý muốn, ngược lại còn bước nhanh tới trước mặt anh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Minh. “Còn có việc gì sao?” Nguyên Minh thản nhiên hỏi.
“Cậu sẽ không quên chuyện mấy ngày trước chúng ta ở trước các bạn học so tài đâu nhỉ.” Nói đến sự tình này, Tôn Hạo Dương tức đến nghiến răng nghiến lợi, lần đó trước mặt Tống Kiều Linh, Tôn Hạo Dương bị Nguyên Minh làm cho mất mặt, về sau muốn thêm bạn bè zalo cũng không được nữa. Anh ta đem tất cả nợ nần này đều đổ lên đầu Nguyên Minh.
Nguyên Minh khẽ cau mày nói: “Tôn Hạo Dương, tôi nể tình cậu là bạn học cũ của tôi, tôi đã miễn hóa đơn ngày hôm đó cho cậu, cậu còn muốn gì nữa?”
Loading...
“Miễn phí?” Tôn Hạo Dương cười lạnh, lớn tiếng nói: “Nguyên Minh, cậu không có tài cán gì nhưng khả năng khoe khoang làm màu cũng không nhỏ, toàn bộ Hải Phòng này, ai mà không biết cậu đang ở rể nhà người ta, là đồ bỏ đi, cậu còn cho là miễn phí? Đi hỏi người khác, ai mà tin lời cậu? Miễn phí? Tôi nhổ vào!
Sau đó, Tôn Hạo Dương kể về sự tình với bạn học, hơn nữa còn thêm mắm dặm muối không ít.
Lúc này, rất nhiều người đã vây quanh xem náo nhiệt, nghe được lời nói của Tôn Hao Dương, không ít người bàn tán xôn xao.