Lục Thánh năm nay đã sắp mười tám tuổi, có giá trị khí huyết 0.8 (mấy ngày nay đã trượt xuống 0.78), chỉ số chiến đấu và thành tích thực chiến đều rối tinh rối mù, tổng thành tích cũng không tính là tốt mặc dù là ở thành phố Bạch Hà này, mà trường Tam Trung Bạch Hà cũng chỉ thuộc về dạng trung hạ lưu.
Thành tích như vậy thì ngay cả thi đại học chính quy mà Lục Thánh cũng quá sức, nhưng Lục Khinh Hòa thì lại khác.
Năm nay nàng vừa tròn mười sáu tuổi, lần trước kiểm tra giá trị khí huyết cũng đã vượt qua 1.0, chỉ số chiến đấu đã phá 100, mà ở trên thực chiến nàng cũng rất có thiên phú.
Hiện nay Lục Khinh Hòa đang theo học lớp thiên tài tại trường Nhất Trung Bạch Hà, là trường cấp 3 tốt nhất trong thành phố Bạch Hà.
Chiếu theo xu thế này thì nàng hoàn toàn có khả năng ở hai năm sau trùng kích tư cách được cử đi học tại trường đại học trọng điểm Võ Đại.
Dùng một câu khái quát để nói thì Lục Khinh Hòa chính là một vị thiên tài.
So với Lục Khinh Hòa thì Lục Thánh bình thường như bùn như đất. Đây là tổ hợp giữa hắn trai tầm thường và em gái thiên tài.
Tuy rằng Lục gia cũng không có bởi vì thiên phú võ đạo khác biệt mà chỉ nghiêng về, nhưng Lục Thánh luôn cảm thấy đây chính là nguyên nhân để cho Lục Khinh Hòa và hắn từ trước tới nay có quan hệ không tốt.
Có lẽ ở trong lòng Lục Khinh Hòa nghĩ rằng, nếu như không có sự liên lụy của người anh trai tầm thường này thì nàng sẽ có thể giành được tất cả tài nguyên của cả gia đình, từ đó hiện tại nàng hoàn toàn có thể đạt tới trình độ cao hơn.
“Biết rồi, ta lập tức tới.” Lục Thánh đáp một tiếng, tiếng gõ cửa bên ngoài lập tức im bặt.
Loading...
Lúc này Lục Thánh cũng khôi phục thanh tỉnh, hắn hiển nhiên đã ý thức được chính mình lại vừa mới trải qua một lần ác mộng. Nhưng lần này cùng dĩ vãng bất đồng, bởi vì sau cơn ác mộng Lục Thánh cũng không có cảm thấy bất kỳ sự không thoải mái nào, thậm chí trạng thái của hắn còn tốt ngoài ý muốn.
"Ta không có cảm giác mệt mỏi, mà lại cảm giác cả người có tinh lực cực kỳ dồi dào."
Lục Thánh có chút ngạc nhiên, hắn cố gắng nhớ lại những gì mình đã trải qua trong giấc mơ.
Một lát sau, Lục Thánh chấn kinh.
"Những ký ức mà ta lấy được từ trên người zombie thì ta đều nhớ rõ ràng, ta còn kế thừa các loại kỹ xảo chiến đấu của bọn nó, chúng vẫn như cũ vững vàng khắc sâu trong trí nhớ và cơ bắp của ta, thậm chí..."
Lục Thánh vung nắm đấm lên không khí.
“Thậm chí ngay cả khí lực của ta hình như cũng lớn hơn một chút.”
Điểm ấy thật không thể tưởng tượng nổi!
Phải biết rằng lực lượng bắt nguồn từ khí huyết, tố chất thân thể tăng trưởng thì tất nhiên chính là kết quả do khí huyết tăng trưởng dẫn đến.
Lục Thánh cảm giác khí lực của hắn đã biến lớn, vậy chẳng phải là giá trị khí huyết của hắn đã tăng cường rồi sao?
Ta nằm mơ mà có thể gia tăng giá trị khí huyết ư?
Chuyện này quá hoang đường!
Lục Thánh không thể tin được, hắn hoài nghi những thứ này đều là ảo giác của mình.
Đương nhiên, muốn nghiệm chứng phần cảm giác này là thật hay giả thì phương thức trực tiếp nhất tất nhiên chính là đi làm một cái kiểm tra thân thể toàn diện.
"Trước tiên ăn cơm cái đã, cơm nước xong rồi ta sẽ đi tìm một cái võ quán để kiểm tra một chút."
Lục Thánh rất nhanh liền đem tâm tình kích động bình phục lại, hơi thu dọn phòng một chút rồi sau đó hắn đi ra khỏi phòng.
Lục Thánh hai đời làm người, chỗ duy nhất hắn mạnh hơn bạn cùng lứa tuổi đại khái chính là tâm tính trầm ổn.
...
Lục Thánh vùi đầu ăn cơm từng ngụm lại từng ngụm, giống như người bị bỏ đói suốt mấy ngày.
Khi hắn cầm lấy chén cơm đã ăn sạch sẽ đưa cho mẹ hắn là Trịnh Ngọc Phân và nhờ xới thêm một chén nữa, hắn thình lình phát hiện ba người trên bàn cơm đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Lúc này Lục Thánh mới ý thức được lượng cơm mà hắn ăn hôm nay hình như có chút quá khoa trương.
“Thôi...... thôi… Ta ăn no rồi!” Lục Thánh do dự một hồi rồi đem chén thu hồi lại
Nhưng hắn liền bị Lục Đại Hải đoạt lấy chén: “Ngươi nói cái gì vậy? Chẳng lẽ ở nhà mà còn có thể bỏ đói ngươi sao? Mẹ nó à, lại nấu thêm một nồi cơm nữa đi, thuận tiện xào thêm hai món nữa nhé!”
Trịnh Ngọc Phân đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy đi tới bếp.
Lục Đại Hải có vẻ rất cao hứng mà cười híp mắt nhìn Lục Thánh, nói: "Nam thanh niên tại thời kỳ phát dục chính là như vậy, ăn bao nhiêu cũng không cảm thấy no, chiều cao cũng vùn vụt tăng lên. Ngày mai ta sẽ mua chút thuốc bổ về cho ngươi uống, thời kỳ phát dục là thời cơ rất tốt để tăng trưởng khí huyết, ngàn vạn lần đừng lãng phí."
Lục Thánh gật đầu.
"Lại tăng thì có thể tăng tới cỡ nào chứ, ca ca sẽ lập tức mười tám tuổi rồi mà." Lục Khinh Hòa gắp miếng thịt kho tàu nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói ra giọng điệu khinh thường.
Lục Đại Hải trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Ngươi đừng có luôn đả kích ca ca của ngươi, có thể tăng lên một chút cũng là chuyện tốt, Võ Đạo chính quy và Võ Đạo chuyên ngành sau khi tốt nghiệp đi ra hoàn toàn là hai cái đãi ngộ khác nhau."
Lục Khinh Hòa bĩu môi, không nói gì nữa.
Lục Thánh vẫn không lên tiếng.
Nói thật, lượng thức ăn tối nay của hắn cũng khiến cho hắn giật nảy mình. Hắn ăn trọn vẹn tới bảy bát cơm mà còn không cảm thấy no.
Phải biết rằng Lục Khinh Hòa bình thường cũng chỉ ăn năm bát cơm, mà Lục Khinh Hòa có giá trị khí huyết cao hơn 0.2 so với Lục Thánh, cho nên trước sau như một lượng cơm của cô đều hơn gấp đôi Lục Thánh.
"Có lẽ giá trị khí huyết của ta đã thật sự tăng trưởng chứ cũng không phải là ảo giác của ta." Trong lòng Lục Thánh thầm nghĩ.
Trịnh Ngọc Phân rất nhanh đã xào xong hai dĩa thịt thái và bưng lên, Lục Thánh lại ăn hai chén cơm rồi sau đó chào hỏi cả nhà và trực tiếp đi ra ngoài.
Hắn đang rất khẩn cấp muốn kiểm tra một chút các phương diện hiện tại của mình.