“Học bổng sao?”
Trên bàn cơm, ba người Lục Đại Hải, Trịnh Ngọc Phân và Lục Khinh Hòa đều mở to hai mắt nhìn Lục Thánh, giống như đang nghe hắn kể chuyện xưa vậy.
“Ý ngươi thứ này là ngươi dùng học bổng mua cho ta?” Lục Đại Hải cầm một cái đèn pin màu trắng, không thể tin được hỏi lại một lần nữa.
“Đây là Huyết Châm Nghi.” Lục Thánh sửa lại từ, sau đó lại lấy ra hai ngàn khối đặt lên bàn, nói: "Còn thừa hai ngàn làm tiền ăn cho mẹ.”
"Còn thừa ư?" Lục Đại Hải mở to hai mắt, hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không, hoặc là lỗ tai nghe lầm.
Trịnh Ngọc Phân ngược lại là cao hứng muốn chết, nàng một tay đem hai ngàn khối bỏ vào trong túi, sau đó ôm Lục Thánh hôn hai cái.
“Con trai ta cũng có thể lấy được học bổng! Thật lợi hại!”
Lục Khinh Hòa bên cạnh lại nhịn không được nói thầm: "Học bổng gì có thể có nhiều tiền như vậy?”
“Phần thưởng học tập tiến bộ. Ta trong khoảng thời gian này giá trị khí huyết đã tăng rất nhanh, cho nên được bình chọn.” Lục Thánh nói dối đến mắt cũng không chớp một cái.
Lục Khinh Hòa rõ ràng không tin, còn muốn nói thêm vài câu, nhưng sau khi nhìn vào mắt Lục Thánh thì lại ngậm miệng.
Loading...
Lục Đại Hải và Trịnh Ngọc Phân rõ ràng là tin tưởng hắn. Chủ yếu là do gần đây Lục Thánh thay đổi rất lớn, nhất là khẩu phần ăn!
Những biến hóa này tất cả bọn họ đều nhìn thấy, hơn nữa con trai mình cầm giải thưởng là chuyện tốt thì bọn họ nào có lý do gì đi hoài nghi.
"Số tiền này ngươi hãy giữ lại để mua thuốc bổ thật tốt, mua cái gì mà huyết nghi rất lãng phí tiền." Lục Đại Hải nói.
Trịnh Ngọc Phân cười nói: "Cha nó à, con trai chúng ta lần đầu tiên cầm học bổng mua cho cha một món quà thôi mà. Hơn nữa không phải gần đây ngươi luôn kêu đau lưng mỏi eo sao, vừa vặn dùng được. Ta xem TV nói thứ này có hiệu quả rất tốt đấy."
“Tốt hơn nữa thì có thể tốt đến đâu a?” Lục Đại Hải.
Lục Đại Hải ngoài miệng nói lãng phí, nhưng trên thực tế trong lòng đều vui vẻ nở hoa.
Cơm còn chưa ăn xong ông ta đã cầm Huyết Châm Nghi một mình chạy đến sô pha mân mê.
Trịnh Ngọc Phân cũng mặt mày hớn hở đếm đi đếm lại hai ngàn khối bảo bối, nhắc tới muốn gửi cho Lục Thánh sau này lên đại học dùng.
Lục Thánh nhìn thấy hết thảy mà trong lòng là một mảnh yên tĩnh cùng nhẹ nhàng.
Hắn liều mạng tu hành như vậy đơn giản chính là muốn cho người nhà trải qua cuộc sống tốt hơn. Để cho cha Lục Đại Hải của hắn có thể thoải mái hơn một chút, để cho mẹ Trịnh Ngọc Phân của hắn không cần mỗi ngày vì tiền mà rầu rĩ, để cho em gái Lục Khinh Hòa của hắn…
Lục Thánh quay đầu nhìn thoáng qua Lục Khinh Hòa, lúc này Lục Khinh Hòa đang lén lút nhìn hắn chằm chằm, sau khi chú ý tới ánh mắt của hắn thì nàng lập tức quay đầu sang một bên, giả bộ lãnh đạm như không có việc gì.
Được rồi, tạm thời không tính Lục Khinh Hòa, chờ sau này nàng hiểu chuyện rồi nói sau!
Lục Thánh yên lặng thêm một câu ở trong lòng.
Lục Thánh đứng giữa một con phố đổ nát. Cách hắn mười thước xa cũng đang đứng một tên Zombie thân hình cao lớn.
Zombie này thiếu một cánh tay trái, trên ngực có một vết thương lớn dài hơn ba mươi cm.
Nó hơi ngẩng đầu, hốc mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào một phương hướng.
Lục Thánh theo phương hướng kia nhìn lại, hắn nhìn thấy lỗ hổng thật lớn trên tường thành mà hắn đã đi qua.
Lục Thánh trầm mặc một chút, sau đó hắn chậm rãi bước về phía trước một bước.
Một bước này phảng phất như kích hoạt cơ quan nào đó, Zombie một tay đang an tĩnh kia đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn. Không có bất kỳ lời nào, nó nhanh chóng nhào về phía hắn.
Ánh mắt Lục Thánh trầm xuống, hít sâu một hơi, hơi cúi người xuống thủ thế.
Hai thân ảnh hung hăng va chạm vào nhau trên con đường trống trải đổ nát.
Một chạm liền tách ra!
Một đạo thân ảnh trong đó lui về phía sau vài bước.
Thần sắc Lục Thánh ngưng tụ.
Zombie một tay này là đối thủ hắn chọn lựa đã lâu, nó mang đến cho hắn khí tức nguy hiểm cũng không quá nồng đậm, nhưng cho dù là như vậy mà khi giao thủ với nó Lục Thánh vẫn rơi vào thế hạ phong.
"Nó mạnh hơn ta ít nhất là gấp đôi."
Lục Thánh cũng không có hoảng hốt, trong đầu hắn hiện ra cuồn cuộn kinh nghiệm cùng kỹ xảo.
Hắn bình tĩnh ra quyền, chuẩn xác mà thỏa đáng ngăn cản mỗi một lần tiến công của Zombie một tay.
Zombie một tay có tốc độ cùng lực lượng đều mạnh hơn Lục Thánh, hơn nữa nó còn không biết mệt mỏi, không biết đau đớn.
Nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, đó là nó thiếu mất một cánh tay, không có trí thông minh và chỉ có thể chiến đấu theo bản năng chiến đấu còn sót lại trong trí nhớ cơ bắp của nó.
Lục Thánh lúc này liền có khả năng chính diện đánh bại nó.
Lục Thánh di chuyển linh hoạt né tránh nắm đấm của Zombie một tay. Thừa dịp đối phương lộ ra khoảng không, hắn nắm chặt tay phải hung hăng đấm một quyền vào trán Zombie một tay.
Ầm!!!
Một quyền này tạo ra một đường cong hoàn mỹ nào đó, trong quá trình đánh ra cơ bắp trên cánh tay Lục Thánh tựa như vật sống lưu động rất nhanh.
Bụp!!!
Đầu của Zombie một tay trực tiếp nổ tung.
Sức mạnh của một quyền này vượt xa uy lực mà Lục Thánh tưởng tượng rất nhiều.
Zombie một tay ngã ầm xuống đất.
Lục Thánh đi tới trước mặt nó, nhìn thân thể không trọn vẹn của nó mà cúi đầu niệm tụng.
“Anh linh bất diệt.”
Thi thể của Zombie một tay nhanh chóng phong hóa, kinh nghiệm và kỹ xảo của cả đời nó hóa thành một luồng khói đen dung nhập vào trong cơ thể Lục Thánh, Lục Thánh lặng lẽ hấp thu.
Hôm nay hắn đã sớm không coi những Zombie này là dã quái cho hắn "xoát cấp tăng kinh nghiệm" nữa, mà hắn lại mang một loại tâm tình khó hiểu.
Đó là kính nể, tưởng nhớ, hoặc là… hứa hẹn.
Mỗi lần Lục Thánh hấp thu ký ức của một Zombie thì trách nhiệm trên vai hắn lại càng nặng nề, và bàn chân hắn cũng càng thêm kiên định.