Tại thành phố Bạch Hà, giá trị khí huyết 1.32 vô luận là ở trường trung học phổ thông nào cũng đều có thể coi là thành tích thượng giai.
Nhưng khoa trương hơn vẫn là chỉ số chiến đấu 168, vượt qua giá trị khí huyết tiêu chuẩn ròng rã hơn 30, điều này chứng minh đối phương ở trên thực chiến rõ ràng cũng có trình độ không thấp.
Thiếu niên này tại thời điểm giá trị khí huyết 1.3 nhưng chỉ số chiến đấu cũng không vượt qua như vậy khoa trương.
Tên vừa rồi bị ta liếc mắt một cái cho rằng "xuất thân nhà nghèo", "dinh dưỡng không đầy đủ" kia mà lại là một vị thiên tài sao?
"Nghê sư tỷ, ngươi nói xem có phải do số liệu bị sai hay không? Không có khả năng, chuyện này không khoa học! Tên kia dựa vào cái gì chứ..." Thiếu niên không cam lòng mà vây quanh dụng cụ, nói.
Hắn vốn là muốn từ trên người Lục Thánh tìm chút cảm giác ưu việt, kết quả lại bị hung hăng đả kích một trận, hiện tại trong lòng hắn vô cùng buồn bực.
"Được rồi, biết người ta ưu tú hơn thì ngươi càng phải cố gắng thêm nữa. Chờ tới thời điểm thi tốt nghiệp trung học thì thiên tài tương tự như vậy còn có rất nhiều đâu." Nghê Sương vừa an ủi, vừa âm thầm ghi nhớ hình dáng Lục Thánh.
Trong phòng, Lục Thánh lấy một động tác kỳ dị mà ngồi ngay ngắn trên mặt đất.
Theo động tác của hắn không ngừng biến hóa, hô hấp của hắn cũng lấy một cái nhịp điệu kỳ diệu mà không ngừng điều chỉnh.
Làm xong động tác cuối cùng, Lục Thánh mới thả lỏng thân thể.
Loading...
Mồ hôi như dòng suối nhỏ chảy theo đường vân cơ bắp của hắn, cả người hắn giống như mới từ trong phòng xông hơi đi ra, toàn thân đều bốc lên nhiệt khí nhàn nhạt.
"Trong mộng cảnh, Zombie loại chiến đấu khi còn sống về cơ bản đều tu hành qua dạng luyện thể thuật này, mỗi người nắm giữ trình độ thuần thục và bộ vị thuần thục là khác nhau. Ta hiện tại ngược lại là có thể phi thường thuần thục mà đem trọn bộ động tác đều làm xuống hoàn mỹ."
Đồng dạng là một bộ luyện thể thuật nhưng người khác nhau luyện tập sẽ luyện tập ra hiệu quả khác biệt.
Ví dụ như ngươi giỏi 30 động tác đầu còn ta giỏi 30 động tác sau.
Động tác khác nhau tương ứng với nhóm cơ bắp rèn luyện khác nhau, kết quả dẫn đến là tố chất thân thể của mỗi người sẽ khác nhau.
Mà Lục Thánh hấp thu nhiều ký ức của các Zombie như vậy, hắn cơ hồ tổng hợp tất cả am hiểu của mọi người, thế nên trình độ của hắn tại bộ luyện thể thuật và hô hấp pháp kia đã đạt tới một cái cảnh giới phi thường cao.
"Hiệu quả vẫn rất tốt, gần như mỗi ngày đều có thể cảm nhận được những nhóm cơ bắp trước đây chưa từng tập luyện đã được phát triển. Nếu như nói bộ luyện thể thuật này đối với thân thể con người khai phá trình độ là 100%, như vậy 24 thức luyện thể của thế giới Võ đạo ngay cả một phần trăm khai phá cũng không tới.”
Chênh lệch giữa hai bộ Luyện Thể Thuật này thật sự quá lớn!
Lục Thánh không nhịn được mà cảm thán.
Luyện tập xong, Lục Thánh đứng lên dùng khăn lông lau chùi thân thể một chút.
Hắn vừa mới thay một bộ quần áo khô ráo, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa quen thuộc.
“Lục Thánh, ra ngoài ăn cơm.”
“Biết rồi.” Lục Thánh trả lời một câu, sau đó nhanh chóng thu dọn và đi ra khỏi phòng.
Người một nhà đã ở bàn ăn chờ hắn.
Trên bàn bày ra bảy tám đĩa thức ăn, phần lớn đều là thịt.
Tại vị trí của Lục Thánh còn có một chậu cơm trắng.
Đúng vậy, chính là một chậu!
Bởi vì trong nhà đã không tìm được đồ chứa nào lớn hơn chậu.
“Tiểu Thánh, mau tới ăn cơm đi.” Trịnh Ngọc Phân bảo Lục Thánh ngồi xuống.
Lục Thánh gật đầu, sau khi ngồi xuống hắn liền bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Một tuần này, lượng cơm mà Lục Thánh ăn càng ngày càng khoa trương.
Lúc đầu chỉ là gấp đôi em gái Lục Khinh Hòa của hắn, đến bây giờ đã gần gấp năm lần Lục Khinh Hòa.
Trong nhà nuôi hai vị có dạ dày lớn để cho mẹ Trịnh Ngọc Phân mỗi ngày nấu cơm cũng là một công trình lớn.
Ca ca thật sự có thể ăn nhiều vậy sao?
Lục Khinh Hòa nhìn bộ dạng vùi đầu ăn cơm của Lục Thánh mà nói thầm một câu.
Sau đó nàng cũng không cam lòng yếu thế mà hung hăng và mấy miếng cơm vào miệng mình.
Lục Đại Hải cười ha hả nhìn xem hai đứa con ăn cơm, tâm tình rất tốt.
“Tiểu Thánh gần đây làm sao mà lại ăn nhiều như vậy? Nhưng ngược lại càng ngày càng gầy!” Trịnh Ngọc Phân hỏi
Lục Thánh cũng không ngẩng đầu, rầu rĩ nói: "Kiểm tra tăng một chút.”
Nhe vậy ánh mắt Lục Đại Hải liền tỏa sáng, nhịn không được nên hỏi: "Tăng bao nhiêu?”
“Sắp… Sắp phá 1 rồi.” Lục Thánh ngậm cơm trong miệng, mơ hồ trả lời.
Hắn không dám nói thật, vì sợ sẽ hù dọa cha mẹ và cũng không dễ giải thích.
“Sắp phá 1 rồi sao? Được, được!”
Cho dù là giấu diếm đại bộ phận tiến bộ, nhưng kết quả này cũng làm cho Lục Đại Hải cực kỳ kinh hỉ.
"Ngày mai ta sẽ mua cho ngươi chút thuốc bổ, giá trị khí huyết tăng trưởng cũng không phải chỉ ăn cơm liền có thể bổ sung."
Lục Thánh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào thuốc dán trên vai Lục Đại Hải mà không nói gì.
Cha hắn chỉ là một nhân viên khuân vác bình thường, tiền lương mẹ hắn làm việc ở siêu thị cũng không cao.
Gia đình như vậy mà còn gánh hai đứa nhỏ hằng ngày tu hành võ đạo là rất miễn cưỡng. Nếu mua thêm thuốc bổ sẽ chỉ làm cho gánh nặng trên người cha mẹ hắn trở nên nặng nề hơn.
Nghe cha mẹ mình nói chuyện phiếm, Lục Thánh biết được trong khoảng thời gian này cha hắn đã bắt đầu chủ động tìm việc làm tăng ca, mà mẹ hắn cũng đang làm thêm.
Ta nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền!
Trong lòng Lục Thánh âm thầm hạ quyết tâm.