Trân Vũ đợi cô ngủ say thì ra phòng khách, gọi điện thoại cho Thời Hổ: “Tôi muốn dùng giá thấp nhất để thu mua tập đoàn Tế Vân.”
“Tôi đã biết chuyện của vợ cậu Trần rồi, chủ tịch Lâm cũng cử tôi giải quyết chuyện này. Sau đêm nay, cậu Trần sẽ trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Tế Vân, nắm trong tay tám mươi phần trăm cổ phần của công ty đó.”
“Vậy phiền anh cảm ơn chủ tịch Lâm giùm tôi.” Trần Vũ ngớ ra, anh không ngờ năng lực của nhà họ Lâm lại lớn như vậy. Vả lại, họ còn rất tinh ý và làm việc rất tỉ mỉ, không để xảy ra chút sơ sót nào.
“Chuyện của cậu chủ Khai Thành đã giải quyết rồi, cậu Trần là ân nhân của nhà họ Lâm cho nên gia chủ đã từng căn dặn, nếu cậu Trần có việc gì cần thì cứ sai bảo. Cậu đừng ngại” Thời Hổ cười nói.
Trần Vũ cúp điện thoại rồi ngã lên giường, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Vũ chủ động đưa Diệp Hân Vũ đi làm. Hôm nay, anh không lái chiếc xe G500 mà chỉ dùng một chiếc xe máy điện chở cô đến công ty.
“Hôm nay em phải họp đấy chồng à, hình như có chủ tịch mới đến công ty. Vậy nên em sẽ không về nhà buổi trưa đâu, anh đừng đợi em nhé.” Diệp Hân Vũ chào Trần Vũ rồi lên thang máy.
Trần Vũ bỏ chiếc xe điện ở một chỗ, rồi cũng bước vào công ty.
Tập đoàn này có quy mô kinh tế phát triển không quá lớn ở Phong Lăng, nhưng mỗi năm vẫn thuận lợi thu được lợi nhuận hơn chục triệu. Chủ tịch cũ của công ty này đã bị cách chức, nên bây giờ chỉ có phó tổng giám đốc Ngô Cường tạm thời quản lý công ty.
Bây giờ đã quá giờ vào làm, Trần Vũ đi vào cửa, bước thẳng tới thang máy.
Loading...
“Ai đấy, anh định làm cái gì?” Người đứng ở quầy tiếp tân ngày hôm qua gọi với theo, Trần Vũ dừng lại.
“Lên lầu!” Trần Vũ liếc cô ta.
“Công ty của chúng tôi không cho phép người không liên quan vào cửa!” Người phụ nữ đứng quầy tiếp tân liếc xéo anh, cay nghiệt nói.
“Tôi đến đây vì nhận được lời mời cũng không được à?” Trần Vũ hỏi.
“Xin lỗi, công ty của chúng tôi không có tuyển nhân viên vệ sinh.” Người phụ nữ đứng trước quầy tiếp tân cười lạnh: “Nếu anh biết điều thì nhanh chóng chạy khỏi đây đi Trần Vũ, anh mà dám quậy chỗ này thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến đánh anh rồi ném ra ngoài đấy."
“Làm sao cô dám chắc tôi đến đây để quậy?” Trần Vũ cau mày hỏi lại.
“Ha ha, anh lại đến đòi tiền vợ mình nữa chứ gì? Ai trong công ty này mà không biết mặt anh đâu chứ? Anh đừng có làm ảnh hưởng đến hình tượng công ty của chúng tôi, cút nhanh lên.” Người phụ nữ đứng trước quầy tiếp tân mất kiên nhãn mắng chửi.
“Tôi đã nói, tôi được mời đến đây!” Trần Vũ lạnh lùng nhắc lại.
“Vị trí thấp nhất trong công ty của chúng tôi cũng cần bằng cấp chính quy, anh có không? Còn nói cái gì mà được mời vào đây làm chứ?” Người phụ nữ quầy tiếp tân khinh thường nói.
“Tôi được mời đến đây làm chủ tịch” Trần Vũ cười giải thích.
“Anh điên à! Bảo vệ, bảo vệ đâu! Mấy anh kéo tên điên này ra nhanh lên, đừng làm ảnh hưởng đến công việc hằng ngày của công ty” Người phụ nữ trước quầy tiếp tân hét lên.
Cô ta vừa dứt lời, lập tức có hai tên bảo vệ chạy đến. Hai người này rất mới, có lẽ hai tên hôm qua từng xảy ra xung đột với Trần Vũ đang ở nhà, không đứng dậy nổi rồi.
“Có chuyện gì đấy Tiểu Dương?” Một người bảo vệ hỏi.
“Mấy người nhìn kẻ kia đi, anh ta tên Trần Vũ. Anh ta là một con ma bài bạc, sau này đừng có cho anh ta vào đây nữa." Người phụ nữ trước quầy tiếp tân chỉ vào Trân Vũ mà nói: “Hôm nay có chủ tịch mới đến nhận chức, hai người đừng để anh ta tiếp tục ở đây làm ảnh hưởng đến công việc chung.”
“Anh là Trần Vũ phải không? Mời anh ra ngoài, chứ đừng có quậy ở đây. Nếu anh không nghe lời, chúng tôi sẽ chẳng nể nang đâu.” Bảo vệ cần cây gậy ngắn chỉ vào mặt Trần Vũ, đe dọa.
“Anh đừng có chỉ thứ gì đấy vào tôi, tôi ghét lắm.” Trân Vũ cau mày, nếu không phải anh sợ ảnh hưởng đến hình tượng vào ngày đầu tiên nhậm chức thì đã dạy dỗ cho hai tên bảo vệ này một trận từ lâu rồi.