Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi mấy ngàn người chen chúc đến, Đỗ Long nghĩ lại mà có chút sợ. Ở dưới hoàn cảnh đó, việc gì xảy ra đều có thể. Tự mình coi như có tuyệt kỹ cũng không nhất định có thể toàn thân mà lùi. Thật sự là quá nguy hiểm.
Đỗ Long bởi vậy càng thêm căm hận kẻ đứng đằng sau khiến chính bản thân mình và bao nhiêu người phải lâm vào cảnh nguy hiểm như vậy. Hắn hùng hổ mang người tìm được Phan Quách Lỗi, Dương Hâm bị giam ở một phòng độc lập đợi người.
Đỗ Long túm lấy áo của Phan Quách Lỗi, đem gã nhấc lên, đè trên tường. Đỗ Long quát:
- Phan Quách Lỗi, là ai sai khiến chúng mày làm cái việc không có tính người này?
Phan Quách Lỗi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không dám đối thẳng vào Đỗ Long. Nhưng cũng cắn chặt răng không rên một tiếng.
- Đỗ Long!
Tiếng của Thẩm Băng Thanh từ cửa vọng lại, Đỗ Long quay đầu nhìn phía anh ta. Chỉ thấy Thẩm Băng Thanh bước nhanh đi đến, nói:
- Đỗ cục trưởng, đừng kích động, sẽ điều tra rõ ràng thôi.
Đỗ Long quay đầu trở lại, quát nói với Phan Quách Lỗi:
- Mày biết tự mày chút nữa hại chết bao nhiêu người không? Cạn bã!
Loading...
Đỗ Long buông tay ra, mặc kệ thân thể Phan Quách Lỗi trượt xuống đất. Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:
- Vậy giao cho cậu đó, mau chóng thẩm tra ra kết quả.
Nói xong Đỗ Long quay người đi ra, Thẩm Băng Thanh cũng đi ra theo. Đỗ Long đi đến một chỗ yên lặng, châm một điếu thuốc, Thâm Băng Thanh nói:
- Đỗ Long, anh sao vậy?
Đỗ Long hút sâu một hơi thuốc nói:
- Không sao cả, chỉ là cảm thấy rất phiền lòng. Vừa rồi bị mấy ngàn người bao vây, cảm giác đó thật không thoải mái.
Thẩm Băng Thanh thở dài nói:
- Tôi cũng không nghĩ được quy mô lại lớn như vậy. Phản ứng của anh cũng nhanh thật. Tôi cũng chưa đến, anh thì đã xông lên trước rồi. Nhìn thấy xe của các anh ở bên ngoài, một người không thấy. Ở đây vây quanh nhiều người như vậy, lại không liên lạc được với các anh, lúc ấy da đầu của tôi dường như sắp nổ tung.
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy à! Tôi cũng không dự đoán được tín hiệu bên trong không ngờ bị đứt đoạn. Hôm nay việc này không đơn giản à.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Có liên quan tới Trương Minh Kế sao? Hai người đó đều là thuộc hạ của gã.
Đỗ Long nói:
- Vậy thì phải xem cậu rồi. Nhìn thấy bọn khốn kiếp đó là tôi chỉ muốn hung dữ đập bọn nó một trận, cho nên việc này vẫn là đừng phiền đến tôi vậy.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi thấy vẫn là giao cho Hoàng Nham đi. Dù sao bây giờ cậu ấy đang quản hình sự… Đỗ Long, có một vấn đề tôi vẫn muốn hỏi anh… Anh có phải cảm thấy tôi làm hình sự không phù hợp không à?
Đỗ Long cười nói:
- Làm sao như vậy được? Cậu tưởng tôi điều cậu đến đại đội trị an là vì cái này? Tôi không có ý khác, điều cậu đến là vì đại đội trị an cần cậu. Hoàng Nham không có đa tài như cậu. Sau này nếu như tôi điều cậu đi chống ma túy hay quản giao thông, cậu cũng đừng cảm thấy kỳ quặc. Bởi vì tôi cần cậu qua giúp đỡ, hiểu chưa?
Thẩm Băng Thanh có chút ngại ngùng khẽ cười nói:
- Vậy thì tôi an tâm rồi…
Đỗ Long nói:
- Theo tôi lâu như vậy rồi, lại còn có thể nghĩ sai lệch. Thật là đối với bản thân quá không có lòng tin rồi. Cậu chẳng lẽ không phát hiện vấn đề của đại đội trị an thành phố Song Môn so với đội hình sự phải nghiêm trọng hơn sao? Chúng ta mới đến mấy ngày à, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chẳng lẽ cậu vẫn cảm thấy công việc này tương đối nhẹ nhàng? Vừa rồi đều có một tên cầm cây thép muốn đâm xuyên tôi này!
Thẩm Băng Thanh nhíu nhíu mày nói:
- Là ai mà ác như vậy? Nhất định là có người chỉ điểm, nói cho tôi biết, tôi đi bắt hắn lại.
Đỗ Long nói:
- Cho dù cậu không muốn rắc rối, thì việc này cũng phải đổ lên đầu cậu. Tôi ở đây có một danh sách, cậu lập tức đưa người đi bắt bọn chúng lại, sau đó giao cho Hoàng Nham thẩm vấn.
Đỗ Long dùng điện thoại gửi một văn kiện cho Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh nghi ngờ nói:
- Cái danh sách này anh làm sao mà lấy được? Tôi phát hiện anh càng ngày càng thần bí rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Đây là sức mạnh của nội tuyến. Cậu chẳng lẽ chưa dùng qua nội tuyến sao? Đừng hỏi thêm nữa, khẩn trương đi bắt người, đừng để những người đó trong đêm bỏ chạy mất. Đem Phùng Vi Ngũ đi theo, để cậu ta ra mặt khoe mẽ. Cẩn thận đừng để cậu ta bị thương là được rồi.
Thẩm Băng Thanh bĩu môi nói:
- Anh đối với Phùng Vi Ngũ thật không tồi à. Là vì chú cậu ta?
Đỗ Long không chút mập mờ nói:
- Có một chút, nhưng nỗ lực của tự bản thân cậu ta cũng rất quan trọng. Chẳng ai hoàn mỹ à. Chú cậu ta đem cậu ta giao cho tôi, tôi thì đành thử bồi dưỡng một chút.
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu nói:
- Vậy tôi đi đây. Anh… Về nghỉ ngơi rồi sao?
Đỗ Long ngáp một cái cười nói:
- Đêm dài đằng đẵng, không có người đẹp làm bạn, thật sự nhàm chán à… Cậu mau đi đi, cuộc sống riêng tư của tôi cậu đừng có quan tâm như vậy.
Thẩm Băng Thanh khách sáo một chút, sau đo quay người đi. Đỗ Long nhìn bóng lưng anh ta, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, tự nhiên nói:
- Xem ra mình nên triệu tập một mỹ nữ đến bên mình rồi…
Đỗ Long không có nói đùa với Thẩm Băng Thanh. Hắn thật sự toan tính nhanh chóng tuyển một mỹ nữ đến làm bạn. Nhưng không phải vì hắn quá thèm sắc không nhịn được nữa, mà bởi vì không có tiếp xúc toàn diện với mỹ nữ, Đỗ Long không có cách nào biết trước đầy đủ tương lai. Giống như hôm nay, hắn mặc dù biết sẽ phát sinh bạo động và cũng đã chuẩn bị trước cho nên mới đến hiện trường nhanh hơn Thẩm Băng Thanh, nhưng chuyện kế tiếp lại ngoài dự liệu của hắn. Đây là vì không có mỹ nữ làm bạn tạo thành. Hắn chỉ có thể dùng khi massage cho Phùng Vi Ngũ qua loa cảm ứng một chút, nếu là trong lòng ôm một mỹ nữ… Thì việc hôm nay đã không thể làm cho rối tinh rối mù rồi.
- Nên gọi ai đây…
Đỗ Long ngọt ngào ảo tưởng…
…..
- Đơn giản là một trận rối mù!
Vương Nguyên Khôn phẫn nộ quăng mấy cái chén trà ở trong nhà. Vốn muốn nghe đến hỗn loạn không thể vãn hồi, tin tức đám người Uẩn Cảnh Huy và Đỗ Long bộ mặt xám xịt bó tay không có biện pháp nào, sau đó gã ra mặt dẹp loạn. Không nghĩ được ra lại nghe được tin tức hoàn toàn tương phản. Kế hoạch trong thâm tâm hắn đã an bài hoàn toàn thất bại rồi.
Vương Nguyên Khôn còn không có thời gian rảnh lo lắng sự tình để lộ, bọn Đỗ Long đã điều tra ra hắn. Một cuộc điện thoại của người lạ mặt gọi vào di động của gã. Vương Nguyên Khôn do dự một chút, rốt cuộc vẫn nhận máy.
Trong điện thoại truyền đến một âm thanh trắc trắc:
- Vương Nguyên Khôn, mày thật biết nhẫn nại à! Tưởng tao chết rồi mày sẽ có thể tạo phản phải không? Ha ha… Bây giờ nếm được hậu quả rồi chứ? Tư liệu của mày tao đã ném cho Đỗ Long rồi, hắn rất nhanh thì sẽ đem còng tay tới cửa tìm mày rồi. Ha ha…
Vương Nguyên Khôn sau khi nghe được tiếng này, sắc mặt lập tức biến sắc. Gã kinh hãi kêu lên:
- Trương cục trưởng! Việc này làm sao có thể! Anh đã chết rồi, tôi tận mắt nhìn thấy chứ! Cái này không thể!
Đỗ Long tiếp tục hù dọa Vương Nguyên Khôn, hắn bắt chước giọng cười lạnh của Trương Văn Diệu nói:
- Đúng vậy à. Tao đã chết rồi, mà còn là chính mày ra tay giết… Cho nên tao biến thành quỷ đến tìm mày, Vương Nguyên Khôn… Mày nhìn một chút ngoài cửa sổ… Tao đang ngoài cửa sổ…
Vương Nguyên Khôn theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một bóng đen thoáng qua một cái. Không phải là chim nhỏ, vậy tuyệt đối là một người. Người bình thường không thể leo lên nơi cao như vậy, cũng không thể dùng tốc độ bay qua chậm rãi như vậy. Da đầu Vương Nguyên Phong run lên, tim điên cuồng đập. Gã há miệng run rẩy nói:
- Cái này… Không thể nào. Anh… Đừng nghĩ hóa trang… Quỷ đến dọa tôi…
Đỗ Long tiếp tục cười nói:
- Dọa mày? Khặc khặc… Có nhất thiết phải dọa mày không? Vương Nguyên Khôn, Uẩn cục trưởng và người của Ủy ban kỷ luật sắp đến rồi. Tao sẽ tạm thời tha cho mày một mạng, tao bất cứ lúc nào cũng sẽ tới tìm mày, khặc khặc…
Nói xong, bóng hình quỷ ở cửa sổ phía ngoài phòng Vương Nguyên Khôn lại chậm rãi bay qua. Vương Nguyên Khôn lại một lần nữa nhìn một cái rõ ràng, thấy con quỷ tóc tai bù xù hướng về hắn nhe răng cười. Gương mặt đó quả nhiên so với Trương Văn Diện có vài phần giống nhau. Đáng sợ hơn chính là một cái lưỡi đỏ rất dài đang được kéo ngoài miệng…