Mặc dù không có cái nhìn tốt với Thư Tiểu Bạch.
Nhưng mà Lâm Tố vẫn làm tốt bổn phận công việc của mình.
Đọc hết đoạn đầu tiên, Lâm Tố cũng đánh giá hệ thống lực lượng mới này chỉ được 0 điểm.
Tinh thần lực, cũng chính là sóng điện não.
Lâm Tố cũng không xa lạ gì với cái này.
Một trăm năm qua, vẫn có một chút nhà khoa học sinh vật hoặc cường giả đưa ra những lý luận mới lạ.
Bọn hắn cảm thấy khai phát Tinh thần lực, cũng sẽ trở thành một hệ thống lực lượng mới.
Thế nhưng lý luận chỉ là lý luận.
Cho tới bây giờ, đừng nói là dàn giáo hoàn chỉnh.
Chính là một cái phương hướng chính xác cũng ko có.
Loading...
Lâm Tố ko có phù hợp hệ thống lực lượng để tu luyện.
Thế nhưng vẫn nắm giữ tri thức lí luận trong trường học rất tốt.
Lâm Tố tiếp tục đọc.
Đầu tiên là khống chế Tinh thần lực.
Lâm Tố phát hiện trên này cung cấp kỹ xảo khống chế tinh thần lực vô cùng tinh tế tỉ mỉ.
Thế nhưng có thể dùng được hay ko thì chưa biết.
Lâm Tố thử vài lần, đều lấy thất bại mà chấm dứt.
Bỏ đi, đọc hết trước đã.
Sau đó dùng Tinh thần lực liên hệ với nguyên tố trong không khí.
Nguyên tố, hay chính xác hơn là một loại hạt vi mô.
Lâm Tố cau mày.
Còn kéo đến cả mặt vi mô sao?
Hắn biết rõ vài loại hệ thống lực lượng, tất cả đều có tính thực dụng.
Cũng rất dễ lý giải, trực quan.
Loại hệ thống lực lượng huyền diệu khó giải thích này.
Lại là Tinh thần lực, lại là hạt vi mô.
Đây là hệ thống lực lượng mới? cái này căn bản chính là vô nghĩa.
Xem xong quyển sách, đầu óc Lâm Tố vẫn mơ hồ.
Hoàn toàn ko có manh mối, cũng đọc ko hiểu trên sách viết cái gì.
Lâm Tố thử tìm cách lý giải, đi thao tác thực tế.
Thế nhưng kết quả vẫn làm cho người ta thất vọng.
Bước đầu tiên đầu ko thể thành công.
Khống chế Tinh thần lực, ko có bất cứ dụng cụ thiết bị nào trợ giúp.
Làm sao có thể khống chế được Tinh thần lực.
Ba-----
Đột nhiên, một quả cầu nước bay vào mặt Lâm Tố.
Lâm Tố ngẩn ra, xoa nước trên mặt, nước ở đâu bay đến?
Trong phòng ko có một bóng người.
Lâm Tố đang định thu hồi lực chú ý, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
Trên đầu mát lạnh, lại một quả cầu nước đập vào đầu.
Lâm Tố nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn.
Trên đầu chỉ có một chùm đèn đang lay động, không có gi khác.
Lâm Tố đứng lên, nghiêm túc nhìn chùm đèn vài lần
Vẫn ko phát hiện ra cái gì.
Sờ lên cái đầu ướt sũng.
Ko thể là ảo giác.
Nhất định là có người đang giở trò.
Trong nhà này chỉ có một người là Thư Tiểu Bạch.
Có thể hay ko là ….. hắn, nhất định là hắn.
Lâm Tố tức giận chạy đi tìm Thư Tiểu Bạch.
Chỉ thấy Thư Tiểu Bạch đang bộn rộn làm việc trong phòng thí nghiệm.
“Vừa rồi là ngươi làm đúng ko?”
Thư Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn sang: “ Ta làm cái gì cơ?
“Có phải ngươi vừa mới trêu chọc ta hay ko?”
Thư Tiểu Bạch nhíu mày: “ Ta chưa đi ra khỏi phòng thí nghiệm.”
Lâm Tố lạnh mặt nhìn Thư Tiểu Bạch, muốn phân biệt hắn nói thật hay giả.
“Thật ko phải là ngươi?”
“Đừng có làm phiền ta nghiên cứu.”
Lâm Tố hít sâu một hơi, yên lặng xoay người rời đi.
Từ các loại dấu hiệu đến nhìn, xác thực ko giống như Thư Tiểu Bạch làm ra.
Thế nhưng hắn vẫn còn hoài nghi.
Ở đây ngoài mình ra, chỉ còn có Thư Tiểu Bạch.
Trở lại phong, Lâm Tố tìm kiếm khắp phong.
Đảm bảo ko có người trốn ở trong phòng.
Đột nhiên, giống như có vật gì đó kéo lấy cổ chân Lâm Tố một cái.
Cả người ngã lên trên mặt đất.
Lâm Tố lập tức ngay đầu nhìn lại.
Thế nhưng hắn vẫn ko nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Lâm Tố căm tức, rõ ràng là có người giở trò quỷ.
Cái ngã này mặc dù ko khiến hắn bị thương những cũng rất đau.
Điều này làm cho hắn càng thêm giận dữ.
“Là ai! ra đây!!”
Tuy gào lên như vậy sẽ làm hỏng nhân thiết của hắn.
Thế nhưng giờ phút này Lâm Tố mặc kệ
Lâm Tố lại kiểm tra từng góc trong phòng.
Một cái bóng quỷ cũng ko có.
Đột nhiên, Lâm Tố nghe thấy một âm thanh trông hộp đựng bút trên bàn sách.
Lâm Tố đang muốn đi tới xem, dưới chân lại bị kéo một cái.
Lâm Tố lảo đảo, may mắn bấu lấy góc bàn ko ngã xuống.
Thế nhưng đúng vào lúc này, cổ chân lại bị người kéo lại một lần nữa.
Lâm Tố lại nằm rạp trên mặt đất.
Mà lần này Lâm Tố nhìn rõ ràng, ko có bất kỳ cái gi.
Sau lưng căn bản ko có người.
Cạch-----
Hộp đựng bút trên bàn lăn xuống, đập vào trán của Lâm Tố.
Lâm Tố bị đập cho mơ hồ.
Lúc này rõ ràng cũng ko có một cơn gió nào.
Hắn nhảy dựng lên, bắt đầu lục tung phòng.
Hắn đã bị kích thích đến sắp phát điên.
Thế nhưng vẫn như cũ ko tìm được cái gì.
Đến cùng là ở đâu, là cái gì đang trêu đùa mình?
Chạng vạng tối, Lâm Tố đi đến trước bàn ăn.
Thư Tiểu Bạch nhìn thấy gương mặt ban đầu còn rất lãnh khốc của Lâm Tố.
Giờ phút này đã triệt để thất bại, mặt mũi bầm dập, trên đầu đầy nước ướt sũng, ánh mắt còn lộ ra vẻ suy nhược thần kinh.
Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc ở trên bàn cơm, tụ lại cùng một chỗ, ánh mắt như có như ko đảo qua chỗ Lâm Tố.
Chít chít chít------
Gâu gâu------
“Quyển sách minh tưởng ta đưa cho ngươi, ngươi luyện đến đâu rồi?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“ Ta hoài nghi có một người đang trốn ở chỗ này, luôn quấy rối nơi này, ta cũng ko biết có phải là ngươi hay ko.” Lâm Tố dừng tại trước mặt Thư Tiểu Bạch.
Giờ phút này hắn càng hoài nghi, rất có thể người vừa trêu đùa mình chính là Thư Tiểu Bạch.
“Không phải …ta, nơi này cũng ko có người nào đang trốn.”
“Không thể nào!! Khẳng định là có.”
“Ngáng chân của ngươi chính là hai người bọn hắn.” Thư Tiểu Bạch chỉ vào Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch : “ Bọn hắn là đang trả thù.”
Lâm Tố nheo mắt nhìn Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc: “Không thể nào, bọn hắn không có khả năng làm được như thế.”
“Không tin thì tùy ngươi, mặt khác, ta hy vọng ngươi có thể nhanh chóng học được minh tưởng, cha của ngươi chỉ cần hai ngày, ta ko hy vọng ngươi còn cần thời gian dài hơn so với hắn.”
“Cái đồ chơi này căn bản ko thể tu luyện được.” Lâm Tố oán giận nói.
“Là ko biết luyện hay là ko thể luyện?”
Ánh mắt nghi vấn của Thư Tiểu Bạch làm Lâm Tố rất đau đớn.
Lúc còn ở học viện, Lâm Tố chính là một học sinh xuất sắc.
Chương trình văn hóa, chương trình thực chiến, phân tích chiến thuật, gần như hắn đều max điểm.
Thế nhưng ở cái hệ thống lực lượng này, hắn đúng là ko có thiên phú gì.
Thư Tiểu Bạch đưa cho hắn quyển sách minh tưởng, hắn theo bản năng cho rằng cái đồ chơi này là ko thể tu luyện được.
Hắn kiên quyết ko thừa nhận nguyên nhân chính là do hắn.
“Được rồi, ta sẽ cho ngươi thêm 2 ngày, bây giờ ta còn phải đi làm việc.” Thư Tiểu Bạch nói ra.
Thư Tiểu Bạch ăn xong bữa tối, thay quần áo lao động rồi đi ra ngoài.
“Chờ đã….ngươi làm công việc gì? Còn nhận người ko? Nếu như còn nhận người thì cho ta đi làm cùng với ngươi.”
“Ta là người lao động chân tay, khuân vác.: Thư Tiểu Bạch nói ra.
“Khuân vác cái gì?”
“Ta khuân vác lam tinh ở phía Nam tường thành.”
Lâm Tố mắt trừng to nhìn Thư Tiểu Bạch.
Đây chính là nghề nghiệp đầu đao thè lưỡi liếm máu.
So với binh sĩ phòng thủ trên tường thành còn nguy hiểm hơn.
“Ngươi thật sự đi khuân vác lam tinh?”
“Ngươi nghĩ ta dựa vào cái gì có thể duy trì phòng thì nghiệm.”
Lời nói của Thư Tiểu Bạch khiến cho Lâm Tố buông tha triệt để.
Hắn nhớ rõ cha mình khuân vác thành bệnh.
Trong mắt hắn, Thư Tiểu Bạch cũng chỉ còn vài năm.
Tuy nói chỉ cần ko phải tiếp xúc thời gian dài với lam tinh, hơn nữa dùng thuốc chống phóng xạ, sau khi khuân vác tắm rửa thật kỹ, có thể giảm được phần lớn tổn thương do phóng xạ đem lại.
Thế nhưng cách đề phong này cũng ko phải là tuyệt đối, Lâm Thái chính là ví dụ tốt nhất.
“Hai người các ngươi ko được quấy nhiễu Lâm Tố, nếu ko sẽ đem các ngươi thả vào trong nồi.”