Thời gian chớt mắt đã là buổi tối, Diệp Thiên đang đứng chờ Lý Mộng Linh với Tiểu Uyên .
Ít phút hai người đã chuẩn bị xong, nay Lý Mộng Linh mặc một bộ váy màu trắng tinh khôi nhẹ nhàng, còn Tiểu Uyên thì mặc một bộ váy màu hồng phấn xinh đẹp.
Hai người như hai tinh linh hạ thế, mang theo hào quang thần thánh động lòng người.
“Nương tử cùng Tiểu Uyên thật xinh đẹp, ta đi cùng hai vị mĩ nhân như vậy sợ người trong thiên hạ hận thấu xương ta mất.”
“Thế cô gia có giám đi không.”
Tiểu Uyên cười với Diệp Thiên.
“Tất nhiên là có chứ, dù chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ vẫn phong lưu.”
Lý Mộng Linh khẽ cười .
Diệp Thiên tươi cười dẫn hai vị mỹ nhân đi, nay lễ hội hoa đăng đường phố tràn ngập không khí lễ hội.
Hai bên đường treo lồng đèn đỏ rực, hai bên đầy những hàng quán bán đồ ăn vặt, câu đối, hàng trang sức mỹ nghệ, thỉnh thoảng còn có những người mãi nghệ, diễn xiếc, thổi lửa.
Loading...
Người người đông đúc,ồn ào tiếng nô đùa của trẻ con hay tiếng mời gọi của các tiểu thương, không khí nhộn nhịp vui tươi làm cho người người thoải mái.
Đi đường thỉnh thoảng có những ánh mắt nhìn về đám Diệp Thiên, có cả nam lẫn nữ. Nam thì ghen ghét Diệp Thiên tốt số, còn nữ thì ghen ghét Lý mộng Linh với Tiểu Uyên xinh đẹp.
Nhưng cũng không có ai dám động tay động chân, nhìn đám người Diệp Thiên trang phục cao cấp là biết họ có lai lịch lớn. Với vừa bị Tiểu Uyên giáo huấn tửu quỷ làm người khác dè chừng sợ hãi.
Đừng nhìn Tiểu Uyên là nha hoàn nhưng thiên phú rất cao, mới 16 tuổi đã võ đạo nhị cảnh giới đại thành. Bên ngoài cũng là thiên tài.
Không có bị người quấy rối nên tâm trạng của Diệp Thiên, Lý mộng Linh khá tốt.
Diệp Thiên mua cho Lý Mộng Linh, Tiểu Uyên mỗi người một ít xâu nướng, cá viên, đồ ăn vặt.
“Tạ ơn.”
Lý Mộng Linh cầm mấy xâu đồ ăn vặt gật đầu cảm ơn Diệp Thiên.
Lý Mộng Linh lần đầu ăn thử cũng khá thích thú, mặt không còn băng lạnh mà hiện lên nét cười.
Còn nha đầu Tiểu Uyên tính cách tung tăng vui nhộn ngó nghiêng khắp nơi.
Khi đến gian hàng thủ công mỹ nghệ tràn ngập những vật phẩm xinh đẹp, Lý Mộng Linh nhìn về một cây trâm ngọc tâm động muốn mua. Cơ mà chưa hỏi giá thì Diệp Thiên đã hỏi trước.
Diệp Thiên cầm lên cây trâm cài tóc làm bằng ngọc màu trắng sứ, được tạo hình tỷ mỉ hoa văn trên thân, cuối trâm khắc một búp sen sắp nở rộ.
Sau một hồi trả giá Diệp Thiên dùng một lượng bạc mua thành công. Không ai để ý một ánh sáng thần bí từ tay của Diệp Thiên chui vào trâm ngọc. Khi ánh sáng và trâm ngọc hoà làm một trâm ngọc trở lên thần bí lung linh đẹp đẽ hơn.
Diệp Thiên đưa đưa cây trâm cho Lý mộng Linh và nói :
“Ta tặng ngươi nương tử.”
Lý Mộng Linh hơi ngại ngùng nhưng cũng nhận lấy. Đây là lễ vật đầu tiên mà Lý Mộng Linh nhận lấy từ người khác giới. Bình thường những ruồi nhặn theo đuổi nàng có tặng những vật phẩm quý giá đắt tiền nhưng nàng chưa bao giờ nhận lấy.
“Để ta cài cho ngươi.”
Diệp Thiên cầm cây trâm từ tay Lý Mộng Linh cài lên tóc cho nàng, chớp nhoáng không cho nàng từ chối.
“Tạ ơn.” Tiếng cảm ơn của Lý Mộng Linh như tiếng muỗi kêu, cộng thêm khuôn mặt hồng phấn ngượng ngùng hoàn toàn khác biệt vẻ băng lãnh thường ngày.
Diệp Thiên cười cười.
Tiếp lấy hắn chọn cho Tiểu Uyên một cái vòng ngọc, thêm chút ánh sáng thần bí từ tay Diệp Thiên vòng ngọc rực rỡ hơn hẳn.
Đeo cho Tiểu Uyên xong cô nàng cười tươi như hoa, nội tâm nàng đã thể hiện trên khuôn mặt.
Thấy hai người vui vẻ tâm trạng của Diệp Thiên cũng khá tốt.
Đám Diệp thiên đi tới chỗ những người mãi nghệ, nơi đã tập trung đông kín người.
Hầu tử đi xe, gấu con phất cờ, người thổi lửa, nuốt kiếm, ngực đập viên gạch làm người xem hô hào hưng phấn. Thỉnh thoảng có tiếng vỗ tay hát lớn, Tiểu Uyên cũng trong số đó, nàng vỗ tay rất nhiệt tình không biết mệt mỏi. Diệp Thiên lấy ra ít tiền lẻ bỏ vào hộp tiền của nhóm mãi nghệ.
Biểu diễn kết thúc Tiểu Uyên vẫn chưa hết thèm thuồng lưu luyến chưa muốn đi.
“Chúng ta đi thả hoa đăng.”
Diệp Thiên dẫn hai người đến bến sông, nơi này tràn ngập đủ loại hoa đăng được thả xuống sông. Mặt sông lấp lánh từng ánh đèn nhìn lung linh ảo mộng.
Bên bờ sông từng cặp tình nhân tay trong tay ước nguyện thả hoa đăng mặt tràn đầy hạnh phúc. Trên mặt sông thỉnh thoảng có những chiếc thuyền hoa rực rỡ ánh đèn tới tới lui lui, tiếng đàn tiếng hát trong trẻo của những cô gái tuổi thanh xuân tràn ngập sức sống.
Diệp Thiên mua ba chiếc hoa đăng kèm mấy tờ giấy rồi chia cho Tiểu Uyên, Lý Mộng Linh.
Diệp Thiên viết ước nguyện rồi gấp bỏ vào hoa đăng xong thì thấy hai người kia cũng hoàn tất.
Diệp thiên cười hỏi hai người viết gì.
Lý Mộng Linh thì khẽ cười không đáp .
Còn Tiểu Uyên thì hì hì cười nói :
“Bí mật.”