Lưu Cảnh cố gắng làm cho mình tỉnh táo, không chút hoang mang thi lễ một cái, nói:
"Tôi là cháu của châu mục Kinh châu, đang trên đường tới Tương Dương."
Vu Cấm nhướng mày:
'Cháu của Lưu Biểu?'
Nếu nói cháu của Tào Tháo, Vu Cấm sẽ tôn trọng mấy phần, cháu của Lưu Biểu đối với hắn chẳng qua như cái rắm mà thôi.
Trong lòng Vu Cấm vẫn nghi ngờ, cháu của Lưu Biểu sao có thể khôi ngô lực lưỡng như vậy, chẳng chút nào giống người có học, trên người còn vết máu, giống như một tên giặc Khăn Vàng.
Hắn bỗng nhiên đưa tay tóm lấy cổ áo Lưu Cảnh, kéo tới trước mặt, hung tợn nói:
"Tiểu tử, mày nhất định là một tên giặc Khăn Vàng đang chạy trốn!"
Lưu Cảnh vừa nãy nghe binh lính gọi người này là Vu tướng quân, liền đoán ra đối phương có thể là Vu Cấm, hắn thấy Vu Cấm mắt lộ sát cơ, trong lòng quýnh lên, hô lớn:
"Vu Văn Tắc, tướng quân muốn hại ta sao?"
Loading...
Rất ít người biết tên chữ của Vu Cấm là Văn Tắc, ngay cả Hạ Hầu huynh đệ cũng không biết, thấy đối phương gọi tên mình, hắn sửng sốt, không hiểu tại sao thiếu niên này lại biết tên chữ của mình, không khỏi buông lỏng cổ áo Lưu Cảnh.
Vu Cấm quan sát lại một lần tên cháu của Lưu Biểu này, thấy đối phương rõ ràng còn là một thiếu niên, tầm 15, 16 tuổi, vóc người khá cao, ước chừng tám thước, thể hình khá lực lưỡng.
"Làm sao mày biết tao tên là Vu Văn Tắc?"
Vu Cấm lạnh lùng hỏi.
"Tôi đương nhiên biết!"
Lưu Cảnh đảo mắt suy nghĩ, nói:
"Tôi xưa nay kính trọng anh hùng thiên hạ, phàm sự tích của anh hùng là tôi đều nhớ ở trong lòng, Vu tướng quân vốn là bộ tướng của Bảo Tín, nhiều lần lập công, từng đại phá Lữ Bố, phá Cao Nhã và Tu Xương, giết bộ hạ cua Viên Thuật là Kiều Nhụy, trận chiến Uyển thành diệt Chu Á Phu, được Tào công phong làm Ích thọ Đình hầu."
Thời Tam Quốc giao thông bất tiện, tin tức bế tắc, sự tích của Tào Tháo có lẽ còn nhiều người biết, còn chiến công của đám người như Vu Cấm, ngoại trừ Tào Tháo rõ, có lẽ không bao nhiêu người biết thêm, vậy mà thiếu niên này lại rành rõi, làm cho Vu Cấm rất là kinh ngạc.
Vu Cấm thu đao, kỳ quái nhìn Lưu Cảnh hỏi:
"Tại sao mày biết chi tiết cuộc đời tao như vậy?"
Thông thường mà nói, có người biết rõ lai lịch của mình cũng không tốt, nếu như là biết cả những sự tích bất lương của mình thì đúng là rất dễ bị người khác ghét hận, ngược lại, biết quá nhiều sự tích tốt cũng khiến cho người khác cảm thấy người này đang nịnh nọt.
Thái độ của Vu Cấm mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng Lưu Cảnh biết là hắn đang kiêu ngạo vì chiến công của mình, trong lòng có mấy phần đắc ý nên giọng nói trở nên hiền hòa hơn một chút.
Kiếp trước Lưu Cảnh từng là luật sư, giỏi quan sát ngôn sắc, tính toán lòng người, hắn lúc này phát hiện chất giọng của Vu Cấm có sự thay đổi, biết là mình đã giành được thắng lợi ban đầu.
Hắn nghe thấy khẩu âm của Vu Cấm cũng gần như giống mình, mà Ngũ Tu nói mình có khẩu âm quận Thái Sơn, trong lòng lập tức có đối sách, không nhanh không chậm nói:
"Tại hạ là người quận Sơn Dương huyện Cao Bình, từng ở Thái Sơn du học mấy năm, thường nghe người ta nói tới sự tích của Vu tướng quân, liền nhớ ở trong lòng. Khi Vu tướng quân còn công phá Trương Tú ở Uyển thành, trấn áp binh sĩ Thanh châu cướp phá nhà dân, bị binh sĩ Thanh châu kiện tới Tào công, Vu tướng quân dũng mãnh giết địch mà không để mất quân dung, làm người trong thiên hạ kính ngưỡng."
Vu Cấm mặc dù không sống ở Thái Sơn, nhưng hắn đúng là người quận Thái SƠn, Lưu Cảnh giải thích hợp tình hợp lý, trong lòng hắn liền tin.
Vu Cấm vốn là một người cực kỳ tự phụ, chỉ hận người trong thiên hạ không biết sự tích của hắn, bây giờ Lưu Cảnh có thể kể rõ rành rành, hơn nữa còn đem chuyện đắc ý nhất ở Uyển thành kể ra, khiến cho hắn thoải mái vô cùng.
Vu Cấm đã hoàn toàn thu địch ý, dù Lưu Cảnh có là quân Khăn Vàng đi nữa hắn cũng không giết, hiếm thấy khi nào có đứa trẻ lại hiểu rõ sự tích của mình nên ha hả cười nói:
"Lưu công tử quả nhiên không phải người thường, không hổ là cháu của Lưu Kinh châu, Vu Cấm bội phục!"
Tới lúc này, Lưu Cảnh mới lấy ra bức thư Lưu Biểu viết cho hắn, Vu Cấm bảo lính mang một cây đuốc lại gần xem, đúng là cháu của Lưu Biểu. Hiện giờ Tào Tháo đang cần lung lạc Lưu Biểu, để tránh đối phương kết minh với Viên Thiệu, Vu Cấm cũng biết mình không nên đắc tội với Lưu Biểu.
Hắn gật đầu một cái:
"Được rồi! Quấy rầy Lưu công tử."
Vu Cấm vung tay lên nói:
"Lên ngựa tiếp tục đuổi theo!"
Hắn dẫn các binh lính tiếp tục chạy về phía trước, mồ hôi ướt đẫm lưng Lưu Cảnh, thật là may mắn vạn phần. Hắn biết Vu Cấm đã hoài nghi mình, may là kịp thời kêu tên chữ của đối phương, nếu mà nói sai, chắc chắn Vu Cấm sẽ hạ lệnh lục soát bốn phía, khi đó hắn và Triệu Vân liền xong đời.
Hắn mặc dù nịnh bợ Vu Cấm, có phần không đúng là khí chất nam nhi, nhưng dưới tình huống nguy hiểm này chỉ còn mỗi cách như vậy. Điều này giúp cho Vu Cấm không hoài nghi Triệu Vân được giấu ở xung quanh, cũng không hỏi vặn vẹo điều gì nữa, đúng là sống chết chỉ trong một ý niệm.
Hắn thấy Vu Cấm đi xa, vội vàng chạy trở về lùm cây tìm Triệu Vân, Lưu Cảnh cõng Triệu Vân chạy lên núi, không ngờ mới đi được vài trăm mét đã thấy có một người bước ra từ sau một bụi cây.
Lưu Cảnh giật mình, sợ hãi lùi lại phía sau, rút đoản kiếm cảnh giác nhìn đối phương.
"Công tử, là tôi!"
Là giọng nói của Thư tá Ngũ Tu.
Lưu Cảnh buông lỏng người, hóa ra là hắn:
"Tại sao huynh lại ở chỗ này, ngựa của huynh đâu rồi?"
Lưu Cảnh có chút kỳ quái hỏi.
Ngũ Tu cúi đầu xuống, không dám đối mắt với Lưu Cảnh, có chút khẩn trương nói:
"Tôi bị ngã ngựa, chiến mã đã chạy mất, chỉ còn cách lên núi trốn."
Vẻ mặt của Ngũ Tu không gạt được ánh mắt của Lưu Cảnh, suy nghĩ một lúc hắn đã hiểu ra manh mối.
Chiến mã có lẽ được Ngũ Tu thả đi, sau đó núp ở trên núi, chỉ cần quân Tào đuổi kịp mình và Triệu Vân sẽ thu binh trở về doanh, hắn sẽ không sao, lúc nãy mình gặp nguy hiểm, chắc chắn hắn cũng nhìn thấy.
Trong lòng Lưu Cảnh thầm hận, người này vô cùng ích kỷ, Triệu Vân đã cứu tính mạng của hắn, vậy mà hắn chỉ lo thoát thân một mình.
Trong lòng Lưu Cảnh bất mãn nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, bây giờ cần nhất là đồng tâm hiệp lực, Ngũ Tu có thể giúp hắn chiếu cố Triệu Vân, nghĩ vậy bèn nói:
"Chúng ta mau lên núi, ta lo lắng Vu Cấm sẽ quay lại đuổi theo chúng ta."
Ngũ Tu gật đầu một cái, đỡ Triệu Vân theo đường mòn tiến lên núi.
... .
Trực giác của Lưu Cảnh không sai, nguy cơ Vu Cấm có thể tạm thời được giải quyết, nhưng có những chuyện sẽ khiến người ta nghĩ lại.
Đi được chừng ba bốn dặm, Vu Cấm bỗng nhiên quay đầu ngựa trở về, hắn đã từ trong nịnh nọt trở về thực tế, sao có thể tùy tiện bỏ qua cháu của Lưu Biểu như thế, đáng nhẽ phải giao cho chủ công xử lý mới đúng.
Hắn dẫn quân chạy trở về chỗ cũ nhưng không thấy Lưu Cảnh đâu, trong lòng có chút kỳ quái, tiểu tử này chạy đi đâu rồi?
Lúc này, một tên lính phát hiện ở bụi rậm bên cạnh có vết máu, hô to:
"Vu tướng quân, bên này có vết máu!"
Vu Cấm chạy lên trước, thấy trong bụi cây có khá nhiều vết máu, hiển nhiên là có người bị thương từng trốn ở đây, Vu Cấm nhất thời giận dữ, hóa ra mình bị tên ranh con kia đùa bỡn, Triệu Vân vốn trốn ở chỗ này, hắn nghiêm nghị rống to:
"Lục soát cho ta!"
Rất nhanh, các binh lính liền phát hiện thi thể chiến mã ở dưới vực, bên cạnh còn trường thương của Triệu Vân, Vu Cấm kêu la như sấm, mắt đỏ như máu, giống như hung thần tái thế.
"Truyền lệnh của ta, lập tức điều năm nghìn quân tới, lục soát toàn bộ ngọn núi này!"
Lúc này, Triệu Vân đã không còn quan trọng, hắn thề phải bắt được tên oắt con lừa gạt kia, tự tay bầm thây đối phương thành vạn mảnh. Cả đời này, chưa bao giờ hắn bị thua thiệt lớn như hôm nay.
... . . .
Ngọn núi này là một ngọn núi đá, cao chừng hơn trăm trượng, trên núi toàn sương rồng, rất nhiều khe đá thiên nhiên được tạo dựng, rất thuận lợi cho việc ẩn thân, chẳng qua nó chỉ là một ngọn cô sơn, xung quanh toàn là những ngọn đồi nhỏ, kéo dài mười mấy dặm.
Lưu Cảnh lo lắng thương thế của Triệu Vân nên không dám đi quá xa, sau khi lên núi được vài trăm mét, hắn tìm được một cái hang đá, qua ánh trăng, hắn phát hiện trong động rất khô ráo, không có rắn rết, cửa hang còn dấu vết nhóm lửa, hiển nhiên là có người từng qua nơi này, có lẽ là người hái thuốc hoặc tiều phu.
Lưu Cảnh đặt Triệu Vân nằm xuống, Triệu Vân vẫn ở trong tình trạng hôn mê. Đột nhiên, Lưu Cảnh bỗng nhiên nghe thấy những thanh âm lách tách sau lưng, quay đầu lại thì thấy Ngũ Tu đánh đá lửa, định đốt lửa ở cửa hang.
Lưu Cảnh giận dữ, sự bất mãn trong lòng đối với Ngũ Tu bộc phát, xông lên đá bay đám cỏ khô, căm tức nhìn Ngũ Tu nói:
"Huynh điên rồi sao?"
Ngũ Tu ngẩn ngơ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn cúi đầu xuống nói:
"Tôi quên mất, là tôi không đúng!"
Lưu Cảnh khắc chế lửa giận, nói với hắn:
"Huynh ra bên ngoài xem tình hình thế nào rồi, chú ý xem quân Tào có định soát núi hay không."
Ngũ Tu yên lặng gật đầu đi ra ngoài, Lưu Cảnh trở về bên cạnh Triệu Vân, lấy ra một bình nước, đây chính là bình nước trên chiến mã của Ngũ Tu, hiện bên trong cũng chỉ còn một chút xíu.
Lưu Cảnh cho Triệu Vân uống mấy ngụm nước, sau một lúc thì phát huy tác dụng, Triệu Vân từ từ tỉnh lại, cảm kích nhìn Lưu Cảnh, thấp thấp giọng nói:
"Đa tạ công tử liều mình cứu giúp!"
"Tướng quân không nên khách khí, huynh trúng tên vì tôi, chẳng nhẽ tôi không hết mình với huynh được sao."
Lưu Cảnh có chút áy náy, trong lịch sử Triệu Vân không bị thương, hiện giờ vì cứu mình mới bị thương, nếu như vì mình bỏ mạng, vậy chẳng phải là mất một danh tướng hay sao.
Lưu Cảnh đổi thuốc, đồng thời đem toàn bộ nước trong túi cho Triệu Vân uống.
"Công tử thật sự là cháu của Lưu kinh châu hay sao?"
"Coi như là vậy đi!"
Lưu Cảnh cười một tiếng, nói như thật:
"Tại hạ là Lưu Cảnh, người quận Sơn Dương huyện Cao Bình, được thư gọi của bá phụ là Lưu kinh châu, bảo tới Tương Dương, ở Nhữ Nam gặp quân Tào, người nhà bất hạnh chết thảm, chỉ còn lại một mình tôi."
"Hóa ra là công tử Cảnh, thất kính."
Trong bóng tối, Triệu Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời.
Lúc này, ngoài động truyền tới tiếng kêu nhỏ của Ngũ Tu:
"Công tử! Công tử!"
Giọng của Ngũ Tu rất khẩn trương.