Hoàng Tổ lúc này khá là lúng túng, nửa ngày không nói được một câu, hắn bây giờ mới nhận ra cái tên Lưu Cảnh này rất lợi hại, rõ ràng là hắn hại chết cháu của mình nhưng lại chiếm đoạt đại nghĩa, mình vừa mở miệng đã ở trong bị động, Hoàng Tổ đành phải ôm hận trong lòng.
Lúc này, Lưu Bị đi ra cười nói:
"Công tử Cảnh, nếu Hoàng Dật đã chết, vậy thì mặc kệ trước kia hắn làm gì, chết là hết, bây giờ chúng ta tới là để tiêu diệt loạn phỉ, thủy quân Đông Ngô vẫn đang đứng ngoài nhòm ngó, chúng ta nên lấy đại cuộc làm trọng, có thể cho tôi một chút thể diện, tạm thời bỏ qua chuyện này hay không?"
Lưu Cảnh đang chờ Lưu Bị ra mặt, mà bản thân hắn cũng không cách nào điều tra tiếp, Lưu Biểu sao có thể vì một chuyện con con này đắc tội Hoàng Tổ, chuyện này Lưu Biểu sẽ không để ý tới, thậm chí còn bảo hắn xin lỗi Hoàng Tổ.
Nếu Hoàng Tổ nguyện ý dàn xếp, không truy cứu chuyện này nữa, Lưu Cảnh đương nhiên là thuận nước dong thuyền, chuyện lớn hóa nhỏ, chỉ là việc này nhất định phải do Lưu Bị ra mặt, hắn biết thời khắc mấu chốt Lưu Bị sẽ đứng ra làm người hòa giải, nếu không thì không phải là Lưu Bị.
Lưu Cảnh vội vàng khom người thi lễ nói:
"Nếu Hoàng thúc đã lên tiếng, vãn bối nào dám không tuân mệnh, nguyện ý nghe Hoàng thúc điều giải."
Trong lòng Lưu Bị rất là đắc ý, nhìn Hoàng Tổ cười nói:
"Hoàng thái thú, nếu người không phải do công tử Cảnh giết, mà là do người khác, vậy thì chuyện này là hiểu lầm, oan gia nên cởi không nên buộc, Hoàng thái thú, ông xem..."
Hoàng Tổ cũng biết mình không có cách nào bắt Lưu Cảnh, hơn nữa đối phương không phải là người giết Hoàng Dật, dù là Lưu Cảnh giết, thù này hắn không thể báo bây giờ, trước đành nhẫn nhịn, cho Lưu Bị một chút thể diện là tốt nhất.
Loading...
"Nếu Huyền Đức huynh ra mặt, vậy chuyện này đến đây là kết thúc, tối nay quấy rầy quý quân rồi!"
Hắn lại thi lễ với Vương Uy:
"Chí Công, cáo từ!"
Hắn không để ý tới Lưu Cảnh, xoay người đi ra ngoài đại doanh, hơn trăm tùy tùng đi theo hắn nhanh chóng rời đi, Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, thù này đã kết với Hoàng Tổ rồi.
... . .
Trong phủ Châu mục, một binh sĩ báo tin cưỡi ngựa chạy gấp, tung người xuống ngựa, chạy lên bậc tam cấp nói:
"Xin bẩm báo chủ công, Giang Hạ có thư khẩn."
Quản sự gác cổng không dám để lâu, vội vàng cho binh sĩ báo tin vào đợi rồi chạy như bay vào bẩm báo.
Bên trong thư phòng, Lưu Biểu đang ngồi đọc thư, trong lòng khá là bất an, Lưu Bị dẫn quân đi đã năm ngày nhưng giờ mới có một bức thư tới.
Thật ra thì Lưu Biểu không để trong lòng loạn Trương Võ, Trần Tôn, quan trọng là ba chục ngàn thủy quân Đông Ngô đang thèm thuồng nhòm ngó Giang Hạ, đây mới là mối họa trong lòng hắn.
Mặc dù cha con Tôn Kiên, Tôn Sách thi nhau đi đời, nhưng lòng tây tiến của Giang Đông không hết, Giang Hạ lại là trạm đầu tiên trong hành trình tây tiến của quân Giang Đông, đại chiến sớm muộn cũng bùng nổ.
Trong bức thư này, Lưu Bị tường thuật ý đồ của Giang Đông, chỉ ra quân Giang Đông không chỉ mưu cầu Giang Hạ, mà vô cùng có khả năng tiến quân Trường Sa, hiện giờ quận Trường Sa binh lực không đủ, Lưu Bị tự tiến cử mình trấn thủ quận Trường Sa.
Lưu Bị muốn thủ Trường Sa, Lưu Biểu cười lạnh một tiếng, chỉ sợ người này cũng chẳng có ý tốt gì.
Lúc này, trong sân truyền tới tiếng bẩm báo của quản sự gác cổng:
"Khởi bẩm lão gia, Giang Hạ có tín thư khẩn cấp đưa tới."
Lưu Biểu vội vàng làm nói:
"Trình lên đây!"
Một gã thị vệ đi vào phòng trình thư, Lưu Biểu nhìn qua một lượt, quả nhiên là thư do Vương Uy gửi tới, hắn đang đợi tin tức của Vương Uy.
Lưu Biểu mở ra xem, trong thơ nói ba sự kiện, chuyện thứ nhất là Lưu Bị và Hoàng Tổ lui tới mật thiết, chuyện thứ hai là công tử Lưu Cảnh giết thằng cháu độc ác của Hoàng Tổ ở thành Võ Xương, mà chuyện thứ ba, chính là chuyện Hoàng Tổ sử dụng mấy ngàn bộ khúc tư binh, đại quy mô lục soát thành Võ Xương.
Phong thư này khiến cho Lưu Biểu vừa căm tức vừa lo lắng, căm tức là Hoàng Tổ chưa đồng ý của hắn đã tự ý sử dụng bộ khúc tư binh lúc soát toàn thành.
Việc môn phiệt Lưu Cảnh có bộ khúc tư binh vẫn là tâm bệnh của Lưu Biểu, năm đó hắn còn chưa nhậm chức, nạn trộm cắp trong Kinh châu hoành hành, các đại môn phiệt thế gia vì tự vệ nên mới tranh nhau xây dựng bộ khúc tư binh.
Sau đó Lưu Biểu vì muốn có được sự ủng hộ của thế gia ở Kinh châu liền ngầm cho phép bộ khúc tư binh của họ tiếp tục tồn tại, nhưng tới bây giờ đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng khó lật lại.
Hắn đã ba lần hạ lệnh, không được đồng ý của hắn, không cho phép bất kỳ ai tự ý sử dụng bộ khúc tư binh, nhưng mệnh lệnh của hắn không có hiệu quả, Hoàng Tổ dùng tư binh lục soát thành, điều này khiến Lưu Biểu không nhịn được nữa.
Tuy nhiên, Lưu Biểu không chỉ nhức đầu vì Hoàng Tổ sử dụng bộ khúc tư binh, mà là đối phương còn âm thầm lui tới với Lưu Bị.
Lưu Biểu chắp tay đi qua đi lại, mặc dù Vương Uy không nói rõ Lưu Bị lui tới mật thiết thế nào với Hoàng Tổ, nhưng Lưu Biểu có thể đoán được, hai người này đã đạt thành hiệp nghị nào đó.
Hoàng Tổ muốn làm cái gì, muốn phản bội mình sao? Khó trách Lưu Bị muốn đóng quân trú phòng quận Trường Sa, hắn và Hoàng Tổ nam bắc hô ứng, một nửa Kinh châu liền bị đối phương chiếm giữ, Lưu Bị tốt bụng vậy ư!
Hoàng Tổ có thể phản bội mình không? Lưu Biểu cảm thấy khả năng không quá lớn, dù sao Hoàng Tổ cũng đã đi theo mình bao năm, một mực trung thành, Lưu Bị vừa mới tới Kinh châu, có thể nói ngoài danh tiếng ra thì không có gì, Hoàng Tổ không thể nào vì Lưu Bị mà phản bội mình.
Hai người bọn họ có thể bắt tay nhau vì lợi ích nào dó, Lưu Biểu lại trầm tư một lúc, dù thế nào Lưu Bị cũng không chịu ngồi yên, nhất định phải nhanh chóng bảo hắn đi Tân Dã, thay mình chống đỡ quân Tào.
Lúc này, cửa thư phòng lại được mở ra, Thái phu nhân bưng một chén cháo Tổ Yến đi vào thư phòng, nàng đặt chén cháo xuống cười nói:
"Tướng quân sao lại lo lắng như vậy, chẳng lẽ Lưu hoàng thúc xuất binh bất lợi?"
Thái phu nhân cũng nghe nói Giang Hạ có người đưa tin tới, đoán chừng chồng đang lo lắng vì bức thư này.
Lưu Biểu lắc đầu:
"Không có đại sự gì, quân của Lưu Bị vẫn chưa tấn công Trương Võ, chỉ là một số chuyện nhỏ nhặt."
Lưu Biểu cũng không muốn nói với vợ chuyện liên quan tới Lưu Bị, nói ra Thái Mạo sẽ can thiệp, khiến quyết định của hắn bị ảnh hưởng, hắn thấy vợ nghi hoặc bèn cười nhạt, bổ sung:
"Trong thơ chỉ nói là, cháu của Hoàng Tổ gây chuyện ở thành Võ Xương bị Cảnh nhi giết."
"Cái gì?"
Thái phu nhân lập tức bị chuyện này hấp dẫn, mày liễu co lại, nổi giận đùng đùng:
"Sao nó dám lớn mật như vậy, giết con cháu Hoàng gia chẳng phải là gây chuyện cho tướng quân hay sao?"
Lưu Biểu khẽ cau mày:
"Phu nhân, trong chuyện này có duyên cớ, đừng kết luận vội vàng, trong thơ cũng nói, cháu của Hoàng Tổ bị giết do gây ác, chúng ta không biết rõ ngọn nguồn, hơn nữa Hoàng Tổ và Cảnh nhi đã giải quyết xong, đừng có nghĩ nó quá nghiêm trọng."
Tối nay Thái phu nhân tới thư phòng là muốn nói chuyện liên hôn giữa Lưu Tông và Thái gia, việc Lưu Cảnh giết cháu của Hoàng Tổ chỉ chuyện ngoài ý muốn, nàng không hiểu tình hình thế nào, chồng lại giải thích thay Lưu Cảnh nên cũng không muốn nói chuyện này nữa.
Nàng thở dài:
"Tướng quân, thật ra thì Tông nhi và Thiếu Dư lưỡng tình tương duyệt, tại sao không thành toàn bọn nhỏ chứ? Thiếu Dư không thích Cảnh nhi, Cảnh nhi cũng không muốn cưới Thiếu Dư, thiếp cảm thấy. . . . ."
Không đợi nàng nói xong, Lưu Biểu đã mất hứng xầm mặt:
"Chuyện này ta đã nói qua, chờ Cảnh nhi về rồi bàn lại, bây giờ ta không muốn nghe bất kỳ giải thích nào!"
Hôm nay Lưu Biểu vô tình nghe con trai trưởng nhắc tới chuyện Huyền Lân kiếm đang ở trong tay Tông nhi, chuyện này làm hắn giận dữ, mặc dù Lưu Tông liên tục giải thích thanh kiếm này là Lưu Cảnh tự nguyện cho hắn, nhưng Lưu Biểu không tin, hắn đoán là con trai dùng thủ đoạn đoạt từ trong tay Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh dù không muốn thanh kiếm này cũng phải trả lại cho mình, sao có thể tự ý giao cho Tông nhi, trong này nhất định có vấn đề.
Trên thực tế, sau khi bảo cháu cưới con gái Thái gia, Lưu Biểu cũng cân nhắc nhiều lần, việc liên hôn với Thái gia nhất định phải làm, nhưng nếu để cho con trai cưới thì sẽ khiến những thế gia khác bất mãn, đồng thời cũng khiến cho uy vọng của Thái gia lên cao quá mức, bất lợi cho việc kiềm chế Thái gia của hắn.
Trong khi đó, để cháu cưới con gái Thái gia là hay nhất, vừa không khinh thị Thái gia cũng sẽ không khiến những thế gia khác bất mãn, hơn nữa Lưu Cảnh là cháu ruột, cao hơn một bậc so với Lưu Khánh và Lưu Hổ, cũng không bôi nhọ thanh danh Thái gia.
Chuyện này Lưu Biểu đã quyết định, hắn không muốn nghe vợ con khuyên nữa, cái gì mà nhi nữ tình trường, cái gì mà hoàn thành ước nguyện, hắn không có hứng thú.
Thái phu nhân đụng phải một cái đinh mềm, nàng âm thầm giận nhưng không thể làm gì, khó khăn lắm nàng mới thuyết phục được Thái gia đồng ý Tông nhi, bây giờ lại gặp ông chồng cổ quái.
Nhưng sao nàng có thể buông bỏ?
"Tướng quân, chẳng lẽ Tông nhi không được sao? Nó và Thiếu Dư. . . . ."
"Nàng đừng nói nữa!"
Lưu Biểu kéo dài giọng, có chút ngang ngược vung vung cánh tay, dùng một giọng không thể phản bác nói:
"Ta đã quyết định, Tông nhi cưới con gái họ Bàng, Kỳ nhi liên hôn với Khoái thị, về phần Thiếu Dư, Cảnh nhi sẽ cưới."
"Dường như tướng quân rất có thành kiến với Thái gia!"
Thái phu nhân ưỡn ngực, bị sự ngang ngược của chồng chọc giận.
"Ngược lại thì có!"
Lưu Biểu xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vợ:
"Ta đối với Thái gia không có một chút thành kiến, ngược lại khá thích Thái gia, nếu không sao chúng ta có thể đứng đây nói chuyện, có đúng không?"
Có lẽ là thấy thái độ của mình hơi cứng rắn, Lưu Biểu cố hạ giọng:
"Phu nhân, Cảnh nhi là chí thân của ta, là cháu trai duy nhất của ta, ta cảm thấy nó xứng với Thiếu Dư."
"Bảo cháu ông đi gặp quỷ đi!"
Thái phu nhân không kiềm chế được tức giận trong lòng, nàng bỏ lại một câu rồi xoay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Lưu Biểu nhìn vợ rời đi, không khỏi lắc đầu một cái, chuyện gì Thái gia cũng đòi đi đầu, lần này mình không thể cho họ vừa ý.
... . . . .
Huyện Dương Tân nằm ở trung bộ của Giang Hạ, dân số toàn huyện là hơn hai vạn người, nơi này cũng nơi đóng quân của hai đại tướng Trương Võ, Trần Tôn.
Kể từ khi Trương Võ và Trần Tôn tạo phản, huyện Dương Tân liền thoát khỏi sự khống chế của Kinh châu.
"Ngựa của ta đâu!"
Một gã quan quân hơn 40 tuổi từ huyện nha lao ra ngoài như gió, đầu người này đội nón sắt, áo giáp không mặc, hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ lo lắng nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm cô gái mình yêu mến.
"Tướng quân, ngựa ở chỗ này!"
Một gã thân binh dắt một con chiến mã vô cùng lực lưỡng tiến lên, chiến mã vô cùng khỏe mạnh, da và lông trắng như tuyết, bờm ngựa phiêu dật tung bay, thân hình cân đối, tứ chi tráng kiện mà thon dài, móng như được đúc từ thép, mắt như mắt ưng, dù ở trong sương mù dày đặc, trong tuyết rơi, thậm chí ở trong bóng tối, nó vẫn có thể nhìn rõ như ban ngày.
Ngay cả nông phu ngu muội nhất cũng nhận ra đây là một con ngựa hiếm có, ngày đi ngàn dặm.
"Bảo mã của ta, sinh mạng của ta!"
Quan quân trung niên tiến lên, ôm thật chặt cổ chiến mã, dán mặt mình vào cổ ngựa, hắn sợ rằng mình không quan tâm, chiến mã sẽ bỏ mình mà đi.
Nam tử trung niên này chính là đầu lĩnh nổi loạn Trương Võ, con ngựa này hắn lấy được từ trong tay một gã buôn lậu ngựa, đồn là đến từ Tây Vực, Trương Võ coi nó như số mạng của mình.
Lưu Biểu cũng nhìn trúng con ngựa này, mấy lần bảo hắn dắt ngựa tới Tương Dương nhưng Trương Võ sống chết không chịu, danh tiếng con ngựa này thậm chí còn truyền tới cả Đông Ngô, Tôn Quyền đặc biệt phái người thăm hỏi con ngựa này, Trương Võ cũng không chịu tặng ngựa để bày tỏ thành ý của mình với Tôn Quyền.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Tôn Quyền cực kỳ bất mãn với hắn.
Lúc này Trương Võ đang lo lắng chờ đợi tin tức của quân đội Đông Ngô, hắn ở huyện Dương Tân này quá lâu rồi, cảm thấy nguy hiểm sắp đến.
Nhưng liên lạc giữa hắn và Đông Ngô đã đứt, đã mấy ngày rồi Tô Chấn không đưa tin cho hắn.
Hắn không biết mình nên làm cái gì, ở lại quận Giang Hạ hay là đi vòng tới Bành Trạch, hội hợp với quân Giang Đông, Trương Võ lúc này vô cùng thấp thỏm bất an.
Đúng lúc này, một tên lính vội vàng chạy tới, quỳ một chân xuống, gấp giọng bẩm báo:
"Trương tướng quân, thám báo truyền tin phát hiện chủ lực của Kinh châu, ước chừng hơn hai vạn người, đang trùng trùng điệp điệp đánh tới chỗ chúng ta!"
Tin tức này làm Trương Võ ngây dại.