Trung Châu là con đường phồn hoa nhất của thành phố Giang Thị, đây chính là khu đất vàng, mà khu nhà tỉnh ủy lại nằm trong khu vực yên tĩnh, là trung tâm của con đường Trung Châu. Một con đường với hai hàng bạch dương cao lớn hai ba người ôm chạy sâu vào hơn ba trăm mét, đây chính là khu nhà cho cán bộ tỉnh ủy.
Tuy nói là khu nhà tỉnh ủy nhưng những người có thê vào ở đều là cán bộ trên cấp sở, đặc biệt là những khu biệt thự biệt lập có tường rào thì càng thêm thần bí.
Vì thế có thể thấy phấn đấu cả đời, có thể tiến vào căn nhà số hai trong khu vực này cũng đã là quá đủ, những lời này không biết là từ nơi nào truyền ra, nhưng lại được tất cả cán bộ thành phố Giang Thị tán thành.
Nhà số hai chính là tên gọi tắt của một căn biệt thự, những người có thể tiến vào nhà số hai thì ít nhất phải có cấp phó bộ, vì thế tuy có nhiều người mong muốn nhưng thật sự thực hiện được nguyện vọng vào đây ở chỉ có rải rác vài người mà thôi.
Màn đêm buông xuống, những bảo vệ đứng bên ngoài khu nhà tỉnh ủy vẫn đứng thẳng tắp như trụ sắt, dù Vương Tử Quân đã qua lại chỗ này nhiều lần, thế nhưng vì khong mang theo giấy thông hành nên phải gọi điện thoại vào bên trong mới được cho qua.
Vương Tử Quân đi xuyên qua hàng cây cao lớn, đi đến một căn biệt thự vừa quen thuộc vừa xa lạ. Kiếp trước khi Vương Tử Quân chưa đến xã Tây Hà Tử thì ra vào căn biệt thự này rất nhiều lần, nhưng sau khi xuống xã Tây Hà Tử, sau đó đi đến thôn Yên Chi Nam, hắn chỉ đến đây một lần duy nhất.
Lần đó chính là chủ nhân căn biệt thự này phải rời đi.
Vì Vương gia đứng sai hàng ngũ nên nhanh chóng suy yếu, sau khi chủ nhân mất đi, tất nhiên một giáo viên như Vương Tử Quân sẽ không thể nào đến ở nơi này.
Trên trời là ánh sao dày đặc, bốn phía không một tiếng động, cỏ dưới chân được cắt xén kỹ lưỡng, ánh đèn vàng vọt chiếu xuống chân Vương Tử Quân làm cho bầu không khí càng thêm yên tĩnh giống như có thể nghe được tiếng châm rơi. Những dây cỏ màu xanh leo lên bờ tường, dưới ánh trăng có vẻ rất tươi tốt.
Vương Tử Quân đi về nhà mà cảm khái, nghĩ đến những người thân luôn yêu quý mình, nhưng sau đó bọn họ đều phải mang theo tiếc nuối mà đi xa. Hắn chợt cảm thấy trái tim mình đập mạnh lên, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không làm người nhà của mình phải tiếc nuối.
Loading...
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn nhấc chân đi vào trong căn biệt thự yên tĩnh.
- Anh, sao anh về muộn như vậy, làm hại em đói cồn cào cả ra.
Một cô gái rất xinh xắn thấy Vương Tử Quân thì tiến lên đón chào.
- Tô Anh!
Tình huống gặp lại người thân làm cho Tô Anh khó thể khống chế, nàng hầu như nhào đến trước mặt hắn, sau đó ôm lấy cổ hắn, nghịch ngợm lay động cơ thể. Vương Tử Quân bị hai bàn tay nhỏ bé giữ chặt cổ làm cho khó thở, thế là đưa tay gõ lên đầu cô gái rồi oán trách nói:
- Nha đầu lớn tướng thế này rồi còn không biết chú ý, coi chừng không tìm được chồng.
- Không tìm được chồng thì ở vậy để anh nuôi chứ sao?
Cô gái nở nụ cười xảo quyệt, sau đó nàng buông hai tay ra, trong miệng vẫn quấn lấy anh họ mà không chịu bỏ qua.
Tô Anh là con gái một, nhỏ hơn Vương Tử Quân bốn tuổi, từ nhỏ đã luôn đi theo sau lưng hắn như một cái đuôi. Năm đó hắn vào thôn Yên Chi Nam để dạy học thì nghe nói cô nàng đã khóc lóc náo loạn ở nhà, thậm chí còn ồn ào một trận trước mặt cô cô và ông nội.
- Anh, anh đã về, các bác đang ở trong phòng.
Một âm thanh khẽ vang lên trong cửa, khi âm thanh này vang lên, Vương Tử Hoa mặc trang phục trung sơn đã xuất hiện trước mắt Vương Tử Quân.
Cũng là bộ dạng thế này, trong trí nhớ của Vương Tử Quân thì Vương Tử Hoa là như vậy, nhưng bây giờ đối phương còn trẻ và không được lưu loát, nhưng vẻ kiêu ngạo bẩm sinh vẫn không chịu thu lại.
- À, vài ngày không gặp, bây giờ Tử Hoa đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Vương Tử Quân nhìn Vương Tử Hoa rồi tươi cười nói.
Vương Tử Hoa đang đứng trước cửa biệt thự dùng ánh mắt bao quát nhìn anh họ Vương Tử Quân của mình, đúng lú nghe được câu nói của Vương Tử Quân, thế là chợt cảm thấy có gì đó là lạ. Anh của mình nói chuyện sao giống với giọng điệu của trưởng phòng trong đơn vị như vậy?
Tô Anh ở sau lưng Vương Tử Quân hoan hô và tung tăng như chim sẻ, Vương Tử Quân đi vào bên trong dưới những câu hỏi thăm tới tấp của nàng. Lúc này trong đại sảnh có ba người đang ngồi nói chuyện, chỉ là hai người đang nói, còn một người chỉ ngồi cười nhạt.
- Anh rể, anh Trịnh lần này cũng đủ hiểm độc, nếu như không phải chủ tịch Tôn kéo hắn một lần...
Người đang nói chính là Nhị thúc của Vương Tử Quân, là Vương Giải Phóng, chính là một nhân vật đầu lĩnh trong thế hệ thứ hai của Vương gia, làm phó phòng nhân sự, dù là trong nha hay trong tỉnh thì lời nói cũng có độ nặng nhất định.
Người được Vương Giải Phóng gọi là anh rể cũng không phải người ngoài, chính là bố của Tô Anh, là Tô Thuận Tân. Tuy người này mới hơn bốn mươi nhưng đã là phó giám đốc một xí nghiệp lớn trong tỉnh, cấp bậc trong thể chế cũng là chính xứ.
Hai người đều ở trong quan trường, tất nhiên chủ đề cần nói sẽ là rất nhiều, Vương Tử Quân xẹt mắt qua hai người kia, ánh mắt rơi lên người một người đàn ông yên lặng ngồi bên cạnh.
Nếu so sánh với mười năm trước thì người này vẫn bùng lên vẻ trí thức, mái tóc đã hơi bạc, trên trán cũng có dấu vết phong sương, hai mắt Vương Tử Quân không khỏi có chút ẩm ướt.
- Ha ha, Tử Quân đã quay lại, về nhà là tốt rồi, vừa rồi ông nội còn nhắc đến cháu.
Vương Giải Phóng đã thấy Vương Tử Quân từ lúc bước vào cửa, nhưng vì không muốn cắt đứt câu chuyện của Tô Thuận Tân nên không lên tiếng, chờ đến khi Tô Thuận Tân nói xong thì lão mới cất tiếng với Vương Tử Quân.
- Chào Nhị thúc, chào dượng!
Vương Tử Quân bật cười lớn rồi soải chân bước vào đại sảnh, khí tức tiêu sái tự nhiên làm cho Vương Giải Phóng chợt ngẩn ngơ. Lão rất quen thuộc đứa cháu ruột này của mình, dù có kế thừa gien vĩ đại của đại ca, trên người đầy học vấn thế nhưng phương diện đối nhân xử thế lại rất kém. Không ngờ mới một tháng không gặp mà lão chợt cảm thấy đứa bé kia giống như biến thành một người khác vậy.
Vương Giải Phóng nhìn bộ dạng trầm ổn của Vương Tử Quân, lại nhìn vẻ thận trọng của Vương Tử Hoa, thế là không khỏi nhíu mày.
- Bố, con đã về.
Vương Tử Quân giống như dùng tất cả dũng khí để chào bố mình, là Vương Quang Vinh.
Vương Quang Vinh quay đầu nhìn con trai, sau đó dùng giọng ôn hòa nói:
- Đã về là tốt rồi, có đói bụng không? Đói rồi thì chúng ta dùng cơm.
Đã vài chục năm trôi qua, bây giờ Vương Tử Quân gặp lại bố mình, lại được nghe giọng nói ân cần, hai mắt không khỏi cảm thấy ươn ướt.
- Thật sự là Tử Quân về rồi sao? Đến đây, cho cô xem có phải đã gầy đi rồi không?
Một người phụ nữ trung niên hấp tấp xông vào, sau đó lại vươn tay véo mặt Vương Tử Quân.
- À, xem ra thức ăn nông thôn không quá tốt, Tử Quân có vẻ gầy đi nhiều.
Vương Tử Quân từ nhỏ đã thường đi theo cô cô, bình thường cô cũng rất yêu thương hắn, quan hệ giữa hai cô cháu rất khăng khít.
- Lớn như vậy rồi mà còn ồn ào thế à?
Một âm thanh khá lớn, tuy có vẻ già nua nhưng lại mười phần uy nghiêm chợt vang lên, sau đó một ông lão mặc quân trang đã hơi phai màu ngẫng đầu ưỡn ngực đi ra.
Tuy mái tóc ông lão đã bạc nhưng cơ thể vẫn còn khá tráng kiện, đi đứng vẫn bùng ra khí thế đặc biệt.
Người này chính là chủ nhân của căn nhà số hai, là ông nội của Vương Tử Quân.
Khi thấy hình bóng đã hai mươi năm chưa được gặp lại, Vương Tử Quân trọng sinh giống như có nhiều điều muốn nói, hắn chợt nghẹn ngào hô lên:
- Ông nội.
- À, về là tốt rồi!
Ông lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống đại sảnh rồi chỉ huy:
- Yêu Hồng, xuống nói với hai chị dâu, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta ăn cơm thôi. Truyện được copy tại
Địa vị của ông lão dù có nhân viên công vụ hầu hạ nhưng những bữa tiệc trong gia đình vẫn do Vương Ái Hồng và hai chị dâu Triệu Tuyết Hoa là mẹ của Vương Tử Quân và Nhị thẩm là Lý Thu Lệ đảm nhiệm.
Làm quan đến cấp bậc thế này thì muốn có một bữa cơm đoàn viên gia đình cũng không phải dễ dàng, thức ăn đã được lục tục bưng lên, sau khi uống một ly rượu đoàn viên thì mọi người bắt đầu dùng cơm. Ông cụ trong nhà có một quy tắc, ăn cơm thì chỉ chú tâm ăn, còn chuyện gì khác thì nên để sau bữa ăn rồi nói.
Vương Tử Quân ngồi bên cạnh mẹ Triệu Tuyết Hoa, ăn những món mẹ gắp vào chén, trong lòng cảm thấy ấm áp. Mẹ lúc nào cũng như vậy, cảm giác tình thân vĩnh viễn không thể nào xóa mờ. Dù có qua bao nhiêu năm tháng thì tình yêu của mẹ với con cái vẫn chưa từng thay đổi.
- Bộp!
Ông cụ đặt chén cơm xuống bàn, tỏ vẻ đã dùng cơm xong, trong Vương gia có một quy củ bất thành văn, hễ ông lão ăn xong thì mọi người cũng phải buông bát đũa. Cũng vì thói quen này mà đến bây giờ đám con cháu như Vương Tử Quân dùng cơm ở nhà thật sự là gió cuốn mây tan, như sói như hổ, mỗi lần ăn thì giống như có chiến tranh vậy.
Vương Tử Quân lúc này đối diện với một cái đùi gà đang gặm dở, còn hơn phân nửa chưa bỏ vào bụng, hắn nhìn mọi người đặt chén xuống mà chợt nói:
- Ông nội, cháu đi xe cả ngày, bụng đói lả, ông xem có thể cho cháu chút thời gian nữa không?
Thấy Vương Tử Quân dám nói thẳng với ông, ai cũng ngây cả người, trong trí nhớ của bọn họ thì Vương Tử Quân trước nay luôn nhẫn nhịn chịu đựng, nào có mạo phạm với ông? Hôm nay là sao vậy?
Ông cụ dùng ánh mắt yêu thương nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó gật đầu nói:
- Ăn đi, ăn đi, ép việc chứ không ép ăn, chưa no thì tiếp tục ăn, không cần theo tôi.