“Nhã Nhàn vấn đề không phải ở chỗ đó, mình thấy Tiêu Tiêu mua nhiều đồ lập tức hỏi thêm vài câu. Kết quả là Tiêu Tiêu nói người đồng nghiệp đó là sinh ba. Hơn nữa, sau khi sinh lại ở phòng VIP của trung tâm ở cữ.”
Hoàng Thu Hà hơi nhíu mày tiếp tục nói: "Nhã Nhàn, cậu nói xem chuyện này có phải quá trùng hợp không? Lúc trước ở trung tâm, chẳng lẽ gia đình sinh ba đó Tiêu Tiêu có quen biết…"
Phương Nhã Nhàn trong nháy mắt lập tức hiểu ý của bạn mình, trong lòng bỗng nhiên rung lên một chút, nụ cười trên mặt cũng tắt hẳn.
Lúc đó tại bệnh viện, vô tình nhìn thấy được giấy khai sinh. Người mẹ trùng tên với con gái bà, còn trùng bốn số trên thẻ căn cước.
Sau đó, lúc ở trong trung tâm còn nhìn thấy một bóng lưng giống tựa tựa con gái mình, cả hai cũng là sinh ba.
Hiện tại, Hoàng Thu Hà còn nói Lâm Tiêu có quen biết với cha mẹ của ca sinh ba đó…
Nếu như mà tất cả đều là trùng hợp, không phải sự trùng hợp này quá kỳ lạ sao?
Phương Nhã Nhàn trong lòng lóe lên một suy nghĩ, nếu như tất cả những sự trùng hợp này liên kết lại với nhau. Có thể chuyện khó xảy ra nhất mới chính là đáp án.
Có khi nào mẹ của ca sinh ba đó chính là con gái của mình.
Phương Nhã Nhàn nghĩ đến điểm này khiến cả người không thể nào bình tĩnh, lập tức nhanh chóng lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho con gái. Nhưng mà ngón tay để phía trên số điện thoại còn do dự chưa bấm, do dự một chút bà trực tiếp gọi video qua WeChat.
Loading...
Nói chuyện qua điện thoại có thể nói dối, nhưng mà gọi video chắc chắn không thể nào giấu diếm được.
-------------
Thượng Hải.
Tô Thi Hàm đã về lại phòng ngủ, còn ba đứa nhỏ thì vừa mới nằm ngủ. Tần Lãng giúp cô ôm bọn nhỏ mang vào trong phòng tiếp đó đi xuống dưới lầu đổ rác.
Những vị khách kia vẫn chưa tới, nên Tô Thi Hàm tranh thủ lúc này nghỉ ngơi một chút. Nào ngờ, đầu vừa mới nằm xuống thì điện thoại lập tức đổ chuông.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên nhấn mở khóa trên màn hình.
Vốn còn tưởng là Lâm Tiêu hoặc đám bạn cùng phòng gọi WeChat để nói chuyện, kết quả không nghĩ tới người gọi đến là Phương Nhã Nhàn.
Tô Thi Hàm thấy khung chat của mẹ mình hiện ra, còn không ngừng lấp loé dòng chữ muốn kết nối video khiến cô cả người đều khẩn trương.
Làm sao bây giờ? Tại sao tự nhiên mẹ lại muốn gọi video?
Nghe hay là không nghe đây?
Hiện tại các con thì vẫn chưa ngủ say, có thể nghe thấy âm thanh sẽ giật mình tỉnh dậy. Hơn nữa, không gian trong nhà nhìn tới nhìn lui đều không giống trong ký túc xá hoặc là phòng học. Nếu giờ bật video thì mẹ chỉ cần nhìn bằng một mắt lập tức có thể nhận ra được.
Trong lúc Tô Thi Hàm do dự thì cuộc gọi tới đã kết thúc.
Phương Nhã Nhàn cầm điện thoại di động, nhưng trong lòng thì lại càng thêm bất an.
Con gái không nghe điện thoại càng chứng minh là có vấn đề.
Thế là bà lập tức gọi một lần nữa.
Lần này tiếng chuông đột nhiên vang lên đã thành công đánh thức ba đứa nhỏ vừa mới ngủ, từng đứa một lại khóc ré lên.
Tô Thi Hàm tắt chuông điện thoại đi rồi ném điện thoại lên giường, nhanh chóng đi nhìn bọn nhỏ.
Ba đứa nhỏ vừa mới ăn no xong đang ngủ, lúc này lại đột nhiên bị đánh thức nên nằng nặc muốn rời khỏi giường. Dù cho Tô Thi Hàm có dỗ như thế nào cũng không được, bây giờ Tần Lãng vẫn còn chưa có quay lại. Cho nên một mình cô căn bản không thể nào ôm được hết cả ba đứa.
Thế là Tô Thi Hàm chỉ có thể đem từng đứa trước tiên bế lên, để trên giường lớn rồi lấy đồ chơi ở một bên mang ra dỗ bọn nó.
Chiếc điện thoại bị Tô Thi Hàm vứt sang một bên lúc nãy, bây giờ lại vô tình nằm phía dưới chân của Khả Hinh. Bàn chân nhỏ nhắn của nó đang không ngừng vùng vẫy lập tức làm rơi chiếc vớ đang mang trên chân. Ngón chân xinh xắn lộ ra như hạt đậu nhỏ hà lan, vừa vặn đặt trên màn hình điện thoại chỗ nhận cuộc gọi.
Phương Nhã Nhàn cầm điện thoại di động đợi một hồi lâu, lúc này còn cho rằng con gái sẽ không tiếp điện thoại. Bà không nghĩ tới cuộc gọi video đột nhiên được kết nối.
Bà lập tức nói: “Thi Hàm?”
Nhưng mà, dù video được kết nối thì khuôn mặt của Tô Thi Hàm vẫn không có hiện ra. Mà thay vào đó là một mảng lớn màu trắng, ở giữa còn có một cái đèn trần. Nhìn thoáng qua dường như là trần nhà trong phòng ngủ.
Nhưng mà cái này rõ ràng không phải là trần nhà phòng ký túc xá. Bởi vì, Phương Nhã Nhàn vài ngày trước mới từ Thượng Hải trở về lúc đó bà ở trong ký túc xá của con gái mình đợi một hồi. Cho nên bà nhớ kỹ rằng đèn ký túc xá không phải là loại đèn này.
Hơn nữa, từ lúc kết nối video bên đầu kia thỉnh thoảng có tiếng con nít khóc.
Lúc trong video truyền đến tiếng của Phương Nhã Nhàn thì ba đứa nhỏ lập tức lập tức bị thu hút, đột nhiên cả ba đứa đều nín khóc im lặng hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Nhưng Phương Nhã Nhàn lúc đầu đã nghe được tiếng khóc của bọn nhóc, giọng bà run rẩy hô: “Thi Hàm?”
Tô Thi Hàm nghe đến âm thanh của mẹ mình, nhìn điện thoại thì thấy hiện ra đang kết nối video khiến cả người cô tá hoả.
“Thi Hàm!!!” m thanh của Phương Nhã Nhàn càng ngày càng nghiêm trọng khiến Tô Thi Hàm không dám trì hoãn hơn nữa. Cô nhắm mắt hít sâu một hơi điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất rồi cầm điện thoại lên hướng về phía mình.
“Mẹ? Có việc gì mà gọi video cho con lúc này thế?”
“Thi Hàm con đang ở đâu?” Phương Nhã Nhàn không có trả lời câu hỏi của cô, mà là sắc mặt nghiêm túc hỏi.
Tô Thi Hàm lúc này trong lòng đang đã nghĩ ra câu trả lời tốt lập tức bình tĩnh nói: “Con đang ở nhà bạn.”
“Bạn nào? Hôm nay đâu phải cuối tuần tại sao con không ở trường học?”
“Hôm nay không có lớp nên con đến nhà bạn chơi.” Tô Thi Hàm nói.
“Vừa nãy tiếng con nít khóc là xảy ra chuyện gì?” Thời điểm Phương Nhã Nhàn hỏi câu này giọng nói đã phát run.
Tô Thi Hàm trong lòng đang rất sợ nhưng mà trên mặt vẫn hơi cười: “Là tiếng trên TV, con đang xem TV nên không có để ý thấy mẹ gọi video.”
Tiếng con nít khóc trên TV sao? Trùng hợp dữ vậy?
Phương Nhã Nhàn mặt tràn đầy nghi hoặc. Mà lúc này trên điện thoại di động của Tô Thi Hàm cũng nhận được tin nhắn Lâm Tiêu gửi tới, cô chỉ thấy mấy cái dấu chấm than lập tức biết tình huống khẩn cấp nên nhanh chóng mở ra khung chat của Lâm Tiêu.
“Thi Hàm! Chuyện lớn rồi !!!”
“Mình vừa mới từ cửa hàng mua đồ cho các con nuôi, lúc đi ra không cẩn thận gặp phải mẹ mình! Mình nói là mua đồ cho con của đồng nghiệp mới sinh, thế là mẹ lại hỏi có phải là người ở trong phòng VIP của trung tâm hay không? Mình cảm thấy mẹ có thể biết một số chuyện gì đó!”
“Bất quá mẹ vẫn không hỏi tình hình của cậu, mình lập tức im không nói nữa kiếm một cái cớ rồi chuồn đi. Nhưng mà mình vẫn cảm thấy ánh mắt của mẹ không thích hợp, vài ngày trước mẹ luôn ở cùng một chỗ với dì Phương. Mình cảm thấy việc này trước tiên cần phải nói cho cậu biết một tiếng, miễn cho đến lúc đó lỡ dì Phương hỏi tới cậu lại không kịp trở tay.”
Tô Thi Hàm nhìn thấy lời này trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Cô muốn nói mẹ đã gọi video tới rồi đây này, tình hình hiện tại đúng là đang trở tay không kịp.
Tô Thi Hàm xem xong tin nhắn của Lâm Tiêu, rốt cuộc cũng rõ ràng tình huống hiện tại.
Khó trách mẹ như vậy, vừa bắt máy là lập tức truy hỏi nàng đang ở đâu lại còn chú ý tới tiếng con nít khóc. Xem ra là đã nói chuyện điện thoại với dì Hoàng rồi.
Biết được rõ ràng mọi chuyện, Tô Thi Hàm cả người vẫn không buông lỏng lập tức chiếm thế chủ động nói: “Hôm nay mẹ gọi video cho con, sẽ không phải là muốn chúc con ăn lễ quốc tế thiếu nhi vui vẻ chứ?"
Phương Nhã Nhàn bị cô nói đùa như thế, tức giận nói: “Đồ quỷ nhỏ, con xem đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi ăn lễ quốc tế thiếu nhi.”