Có người xuất hiện, Giang Lan tự nhiên sẽ ngẩng đầu xác nhận.
Phải biết rằng hắn vừa rồi cũng không có cảm giác được người.
Khi hắn ngẩng đầu, mới phát hiện, đối phương cũng rất bất ngờ.
Phảng phất đối phương cũng vừa mới nhìn thấy có người.
Đây là một thanh niên.
Mặc trang phục của đệ tử của Côn Lôn Sơn.
Tu vi Kim Đan viên Mãn.
"Đây có phải là sư huynh của Đệ Nhất Phong mà trong miệng những người đó nói? Ở chỗ này ý đồ đột phá tới gần Nguyên Thần ư? ”
Trong lòng Giang Lan lập tức có suy đoán.
Lúc này đối phương gật đầu với hắn.
Loading...
Giang Lan lập tức gật đầu đáp lễ.
Đây là một vị sư huynh, hắn tự nhiên sẽ không vô lễ.
Nhất là đối phương chủ động chào hỏi.
Thế nhưng là đối phương không mở miệng.
Giang Lan đương nhiên cũng sẽ không mở miệng.
Đứng trên mặt hồ cũng không thích hợp để nói chuyện, dễ làm rối loạn tâm thần.
Về phần loại tu vi này của hắn không có cảm giác đến người bên cạnh, có lẽ là do sự đặc thù của Không Tĩnh hồ mang đến.
Sau đó Giang Lan không để ý đến những thứ khác, hắn phát hiện ở chỗ này rất khó đánh nhau.
Giống như tâm bình khí hòa, mới có thể đứng trên mặt nước.
Muốn cùng người khác tranh đấu, còn phải bảo trì tâm như bình tĩnh.
Nó không phải là dễ dàng như vậy.
Có lẽ ôm tâm chiến đấu thuần túy cũng có thể.
Nhưng Giang Lan cảm thấy, hắn rất khó làm được.
Chỉ là vị đối diện kia có thể làm được hay không, hắn không biết.
Coi như là được đi.
Tóm lại, cơ thể phải đang ở trạng thái tốt nhất.
Để phòng ngừa tất cả các sự cố bất ngờ.
Giang Lan không có lòng hại người, nhưng bất cứ lúc nào cũng có lòng phòng người.
Cố Kỳ liếc Giang Lan một cái, gã liền không để ý nữa.
Gã là đệ tử của Đệ Nhất Phong, là đệ nhất thiên kiêu trong đó, đối phương có thể tới nơi này tất nhiên có chỗ đặc thù của mình.
Tu vi không cao, thế nhưng lúc còn trẻ thì tu vi không có nghĩa là cái gì.
Chỉ là...
Cố Kỳ không định rơi xuống phía sau lưng của đối phương.
Gã có ý muốn rơi xuống nước ở phía trước, và sau khi nghỉ ngơi, gã sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Hiện tại có người đến đây, gã chỉ hy vọng đối phương có thể cùng gax tranh giành.
Hoặc là đáng để gã tranh đấu.
Con đường của gã đi tương đối lệch, vì tranh giành mà chiến.
Những người khác muốn ở đây để đánh nhau với người khác thì rất khó khăn,nhưng đối với gã, là dễ dàng.
Nhưng gã sẽ không động thủ, gã chỉ tranh mà thôi.
Hiếu thắng.
Gã rất đơn giản.
"Chờ mong ngươi có thể làm cho ta gợi lên chiến ý."
Cố Kỳ trong lòng lẩm bẩm.
Sau đó liền cất bước đi về phía trước.
Đi theo kịp mới có tư cách để gã nổi lên chiến ý.
Không theo kịp, gã vẫn phải tranh giành với mình.
Đây vốn là cảnh giới cao hơn, nhưng với tu vi trước mắt của gã, khó có thể tiến vào loại cảnh giới này.
Đối phương bắt đầu di chuyển, Giang Lan cũng không có quan tâm.
Không có ai ở đây, đối với hắn mà nói thì điều này rất tốt.
Đi phía sau người khác không có gì, ít nhất an tâm một chút.
Sau đó Giang Lan nhìn mặt nước, nhìn hình phản chiếu không rõ ràng trong nước rồi hắn cất bước đi về phía trước.
Đây trông như chính là đang nhằm vào Nguyên Thần của hắn.
Có lẽ nó có thể giúp hắn tấn thăng tốt hơn.
......
Khi Giang Lan được đưa vào hồ Không Tĩnh.
Một ít đệ tử bên ngoài rất tò mò, tò mò khi nào Giang Lan sẽ đi ra.
"Ta nhớ một khi rơi xuống đáy hồ sẽ bị đưa ra chứ? Các ngươi nói vị sư đệ kia có thể chật vật đi ra hay không? ”
"Ai biết được, nhìn một hồi sẽ biết, người lần đầu tiên đi vào thì bình thường sẽ phát huy cũng không tốt."
"Ta cảm thấy không có khả năng, thiên phú của sư đệ ở Đệ Cửu Phong bình thường đúng là sự thật.Nhưng các ngươi đừng quên một chuyện, hắn là đệ tử của Đệ Cửu Phong. ”
"Đệ tử của Đệ Cửu Phong, không phải là có tài nguyên nhiều sao?
Một vị đệ tử gần đây gia nhập Côn Lôn, tò mò nói.
Trong mắt người khác, Giang Lan là sư đệ, nhưng đối với những đệ tử mới này mà nói, Giang Lan là sư huynh.
Chỉ là những đệ tử có thể tới Không Tĩnh Hồ này, rất ít.
Cho nên những gì mà Giang Lan nhìn thấy, đại bộ phận đều là sư huynh.
Bất tri bất giác, Giang Lan cho dù là tu vi bề ngoài, cũng vượt qua không ít sư huynh sư tỷ.
Bởi vì hắn tập hợp tất cả các nguồn lực của Đệ Cửu Phong.
Thân là đệ tử duy nhất của Đệ Cửu Phong, đãi ngộ của hắn vượt xa những người khác,bao gồm cả thiên tài của các Phong khác.
Chỉ cần sư phụ của hắn có, có thể giúp được hắn, Giang Lan đều sẽ có.
Chính là như vậy, mới làm cho rất nhiều người cảm giác Giang Lan chính là dùng tài nguyên chồng chất mà ra.
Loại này chồng chất đi ra tu vi, không vững chắc, cũng khó có thể đi xa.
"Không, vị sư đệ này có thể ở Đệ Cửu Phong lâu như vậy, tâm tính tuyệt đối không kém.”
“Ít nhất so với chúng ta mạnh hơn không ít.”
“Vì vậy, trong hồ Không Tĩnh, hắn sẽ có một lợi thế. ”
"Nhưng chung quy chỉ là một đệ tử có tu vi Trúc Cơ, lần đầu tiên ở Không Tĩnh Hồ, nếu như không có đủ chuẩn bị trong lòng, rất dễ dàng rơi xuống đáy hồ.”
“Nhất là vị sư đệ của Đệ Cửu Phong này, rất ít khi xuất sơn, hắn chưa từng va chạm xã hội.”
“Xác suất lớn là hắn sẽ rơi xuống đáy hồ. ”
"Nhìn liền biết, ta cảm thấy cho dù sẽ không ngã xuống đáy hồ, cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.”
“Tiêu hao vài lần, nhất định phải đi ra tu dưỡng một trận. ”
Cổ Tửu đạo nhân vừa uống rượu ngon vừa nghe những người này thảo luận.
Thật ra Mạc Chính Đông để hắn ta đặc biệt chiếu cố Giang Lan, để hắn có thể đi xa một chút, có thể nhìn kỹ hơn một chút.
Với sự giúp đỡ của hắn ta, Giang Lan quả thật có thể đi xa hơn bao giờ hết.
Nhưng hắn ta quyết định không giúp.
Trực tiếp đưa đối phương vào trung tâm của hồ thứ chín.
Mở đặc quyền, không tính là không làm việc.
Nhưng Giang Lan sau này sẽ có biểu hiện gì, hắn ta sẽ không biết.
Và hắn ta cũng có những mong đợi.
"Nếu thật sự bởi vì chưa từng thấy qua thế giới mà rơi xuống đáy hồ, cùng lắm thì tiếp tục mở cho hắn đặc quyền ở chỗ thứ chín."
Cổ Tửu đạo nhân im lặng tự nói.
Rượu này quá thơm.
Bồi thường không nổi, cũng cự tuyệt không được.
Vì đệ tử của hắn, Mạc Chính Đông thật đúng là bỏ ra được.
Cũng đúng, đã nhiều năm như vậy mà hắn chỉ có thu được một vị đệ tử thân truyền duy nhất.