Hung thú Cùng Kỳ, hắn không phải chưa từng nghe qua.
Hắn chỉ biết nó rất hung ác và chỉ thích chơi với kẻ ác.
Vì thế, thiếu niên này có liên quan gì đến Cùng Kỳ?
"Nếu để cho Cùng Kỳ thu dưỡng một đứa bé loài người, ngươi cảm thấy như thế nào?" Lão giả nhìn Giang Lan, cười hỏi.
Giang Lan suy tư một hồi, sau đó lắc đầu.
Mặc dù trong lòng hắn có một số suy đoán, nhưng không mở miệng.
"Thì đứa bé đó sẽ bị ảnh hưởng đến huyết mạnh, ít nhiều gì cũng đều có đặc tính của Cùng Kỳ." Lão giả vừa nói vừa đi lấy dĩa đậu phong ra nhâm nhi:
“Hồng Mông xuất hiện, hung thú sinh ra, đoạt lấy tạo hóa của thiên địa, cho nên thời gian khó có thể lưu lại dấu vết trên người bọn chúng.”
“Ngàn năm một tuổi, nên mấy trăm vạn năm, đối với bọn chúng không thể nào bình thường hơn. ”
Đáy lòng Giang Lan hơi rung động, nhưng cũng không nói thêm gì.
Loading...
Nói cách khác, vị thiếu niên trông quán trọ kia là bị huyết mạch Cùng Kỳ ảnh hưởng, dẫn đến vị thiếu niên kia không thể sinh trưởng giống như nhân loại được?
Nếu người khác một năm tăng lên một tuổi thì vị thiếu niên đó có thể là một ngàn năm tăng lên một tuổi?
Từ đó, Giang Lan liền biết được một chuyện, lão giả này, tuyệt đối không đơn giả.
Ngay cả chuyện này lão cũng dám nói, hơn nữa thái độ của lão giống như đang nói một chuyện nhỏ vậy.
"Đây là tặng ngươi." Lão giả đẩy đĩa đậu phộng kia đến trước mặt của Giang Lan, sau đó hiếu kỳ hỏi:
"Đúng rồi, ngươi là đệ tử của Đệ Phong?
"Thưa tiền bối, vãn bối Giang Lan, là đệ tử thân truyền của Đệ Cửu Phong." Giang Lan thấp giọng cung kính nói.
"Đệ Cửu Phong?" Lão giả có chút ngạc nhiên, tiếp đó liền thoải mái:
"Cũng khó trách."
Lúc này, lão lấy lại cái dĩa đậu phộng, cười nói:
"Đậu phộng này, không tặng nữa."
Giang Lan: "....."
Hắn không hiểu cho lắm.
Vị tiền bối này có mâu thuẫn với Đệ Cửu Phong à?
Hay là có mâu thuẫn với sư phụ?
Giang Lan không biết.
Cũng không quan tâm nữa.
Sau đó hắn yên lặng ngồi xuống một nơi hẻo lánh, chờ rượu ngon đem ra.
May mà đối phương không có nói là không bán rượu.
Sau khi ngồi xuống, Giang Lan liền trực tiếp bắt đầu làm chính sự.
Một trong những mục đích chính mà hắn đến đây là để đánh dấu.
Chẳng bao lâu, hắn liền nghe thấy được âm thanh của hệ thống.
【Đinh! 】
【Đánh dấu thành công, chúc mừng túc chủ nhận được quà tặng của Đại Đạo Mạch Lạc: Tiên nhưỡng Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu. 】
【 Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tủ: 10 năm rượu ngon, trăm năm ngọc dịch, ngàn năm tiên nhưỡng, một giọt say ba năm, một ngụm mộng mười năm, một bình quên trăm năm.]
[Một trận mộng tỉnh, Nguyên Thần Không Minh, nhập hư không tìm tiên môn. 】
Sau khi âm thanh hệ thống vừa mất, Giang Lan mới hiểu được nghĩa của lời giới thiệu vắn tắt này.
"Đây là đang nói, nếu uống Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu, say một cái là có thể bước vào Luyện Thần Phản Hư".
Giang Lan có chút không tin, nhưng khi mà hắn kiểm tra Quỳnh Tương Ngọc Dịch Tửu, chỉ uống được có một ngụm.
Đây là một ngụm hay vẫn là một bình?
Nếu như tính là một bình, như vậy hắn sẽ say trăm năm?
Trăm năm sau, hắn có thể bước vào Luyện Thần Phản Hư rồi?
Trông cũng không lỗ lắm.
Nhưng...
"Không thể nào biết chính xác được là tùy thời đều có thể dùng hay phải đợi đến viên mãn mới dùng đột phá Luyện Thần Phản Hư."
Giới thiệu nói không có rõ ràng cho nên hắn cần phải tự mình đi tìm hiểu.
Một khi nhầm lẫn liền sẽ mất đi cơ hội đánh vỡ bình cảnh.
Nhưng mặc kệ thế nào, bình rượu này, vô cùng có tác dụng.
Mặc dù không bằng Tạo Hóa Đan.
Tạm thời không đi hỏi thăm, cất nó đi, đợi trở về tìm hiểu xem như thế nào.
Chỉ biết đây là cơ hội đột phá Luyện Thần Phản Hư.
E là phải mất một trăm năm.
Đặc biệt là một trăm năm viên mãn.
Mà lại là quá trình say rượu.
Điều này không khả thi đối với hắn.
Không nghĩ nhiều nữa, Giang Lan nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh yên tĩnh.
Giờ phút này, hắn cảm nhận được mình đang ngồi mặt hồ tĩnh lặng sâu không thấy đáy, không hề có gợn sóng nào trên mặt nước.
Dưới loại trạng thái này, Giang Lan có thể ngồi chờ đợi lâu, rất lâu.
Không kiêu không gấp.
Tích!
Tiếng gợn sóng đột ngột truyền vào trong cảm giác của Giang Lan.
Hắn không có mở mặt nhưng lại có thể thấy được hoàn cảnh xung quanh quán trọ.
Hoặc có thể nói cách khác, đó là quán trọ đã thay thế mặt hồ đi vào trong cảm giác của hắn.
Giang Lan "nhìn" về phía quầy.
Hắn thấy lão giả cầm bình rượu và đang vẫy tay ra hiệu cho hắn.
Như thể muốn nói, rượu ngon của ngươi có rồi.
Sau một chốc, quán trọ biến mất, Giang Lan lại quay về mặt hồ thanh tịnh.
Mang theo nghi hoặc, Giang Lan mở mắt ra.
Lập tức nghe được giọng nói của lão bản:
"Lại đây trả tiền."
Nghe được âm thanh, Giang Lan liền đứng dậy đi qua.
Chỉ là trong lòng hắn có chút kinh hãi.
"Thật lợi hại, lão ta vậy mà trực tiếp xông vào tâm thần của ta, trong khi đó ta chẳng hề hay biết gì."
"Nếu lão muốn giết mình thì..."
Giang Lan cảm thấy mình tuyệt đối không thể tránh được.
Quả nhiên, là ở dưới chân núi quá nguy hiểm.
Người che dấu tu vi, nơi nào cũng có.
Bất quá Giang Lan không có biểu hiện ra ngoài, mà là đi đến trước quầy, giao linh thạch ra.
"Hai bình rượu ngon, lấy đi." Lão bản mở miệng cười nói.
Nhận lấy rượu, Giang Lan liền cất đi.
Sau khi cảm ơn, hắn định rời đi.
Có điều trời đã tối.
Có lẽ lần này trở về, sẽ không quá thuận lợi.
Hắn cần phải chuẩn bị đầy đủ.
"Đại ca ca, chờ một chút." Ngay khi Giang Lan đi tới cửa.
Vị thiếu niên kia đưa một túi nhỏ, bên trong chứa không ít đậu phộng.
Giang Lan sửng sốt một chút, đậu phộng này so với vừa rồi nhiều hơn một đĩa.
"Đây là..." Giang Lan khó hiểu.
"Này là ta tặng cho đại ca ca, rượu ngon phối với đậu phộng này là tuyệt phối." Thiếu niên giải thích.
Thật ra Giang Lan muốn hỏi chính là, vì sao lại tặng hắn.
Khi hắn nhìn về phía quầy, phát hiện vị lão giả kia - lão bản quán trọ, đang cúi người thu thập đồ vật.
Rơi vào đường cùng, Giang Lan nhận lấy đậu phộng, đồng thời nói:
"Đa tạ."
Sau khi Giang Lan rời khỏi, lão giả mới ngẩng đầu nhìn lên.
"Lợi hại, thật lợi hại, xem ra Mạc Chính Đông đã thu được một vị đệ tử vô cùng khó lượng."