Chương 36: Quang Minh Quyền Trượng, Một Đoạn Bí Mật, Lóe Sáng Đăng Tràng
Lý Diệp nghe nói Sở Cuồng Nhân sáng tác bài thơi kia, hảo cảm tăng nhiều, cộng thêm đối phương là Đại sư huynh của Huyền Thiên tông, lập tức xem hắn như khách quý, đồng thời để Lý Tinh Thần chiêu đãi hắn thật tốt.
Lý Tinh Thần an bài cho hai người Sở Cuồng Nhân trong gian phòng xa hoa nhất tại Bạch Ngọc lâu, trình độ xa hoa kia khiến Sở Cuồng Nhân hoài nghi có phải mình đang ở trong cung điện của một vị hoàng đế nào không.
"Sở huynh, buổi tối ta thiết yến khoản đãi hai người, thuận tiện dẫn một vài thanh niên tài tuấn trong thành Bạch Vân đến được không?"
Lý Tinh Thần tràn đầy phấn khởi nói.
"Được." Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.
Rất nhanh, Lý Tinh Thần đã đi xuống, gióng trống khua chiêng an bài.
Trong phòng nhỏ xa hoa.
Sở Cuồng Nhân đang sửa sang lại những bảo vật mình thu hoạch được.
Nhìn bảo vật rực rỡ muôn màu trong Càn Khôn giới, lông mày Sở Cuồng Nhân không khỏi nhíu lại, "Đây cũng quá loạn rồi."
Loading...
Đan dược, binh khí, điển tịch, một đống bảo vật không được chỉnh lý cứ chồng chất thành lên nhau, đối với Sở Cuồng Nhân có chứng ép buộc rất nhỏ thì rất khó tiếp nhận, sau đó hắn không nhịn được sửa sang lại.
Các loại đan dược đặt cùng một chỗ, binh khí để cùng nhau, Linh thạch chồng chất ở một bên, phân loại rõ ràng, một trận bận rộn.
Bởi vì bảo vật của Nguyên Linh Chí Tôn rất nhiều, Sở Cuồng Nhân phải bỏ ra nửa canh giờ mới làm xong.
"Vẫn là Huyễn Tưởng Luân Bàn thuận tiện hơn."
Sở Cuồng Nhân nghĩ.
Trong đó có một thùng vật phẩm, chỉ cần hắn không lấy ra, các phần thưởng cùng loại sẽ tự động đặt cùng một chỗ.
Cho dù mệt một chút, nhưng nhìn đến bống bảo vật đã được sắp xếp chỉnh tề thành từng đống, khóe miệng Sở Cuồng Nhân không nhịn được giương lên.
"Lần này đi tìm bảo, quá đáng giá."
Bên cạnh, Lam Vũ thấy hắn vui vẻ, cũng không nhịn được cười một tiếng.
"Đúng rồi, Lam Vũ, cái này cho ngươi."
Sở Cuồng Nhân lấy ra một cái quyền trượng màu trắng.
Quyền trượng này chính là thứ Lam Vũ đã nhìn trúng trong bảo khố.
Toàn thân quyền trượng màu trắng noãn, đỉnh đầu vô cùng hoa lệ, giống như mặt trời vàng óng, phía trên khắc từng đường đại đạo phù văn.
Một cỗ khí tức quang minh dày đặc tràn ra.
Đây là một kiện binh khí Thánh Nhân.
Lam Vũ nhìn thấy quyền trượng, trong mắt không khỏi lộ ra yêu thích, nhưng vẫn đứng nguyên chỗ, chần chờ không biết có nên cầm hay không.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, trực tiếp nhét vào tay nàng, "Cầm đi, ta không thiếu Thánh Khí, cây quyền trượng này cho ngươi càng hữu dụng."
Thánh Khí, đối với các tu sĩ khác mà nói chính là chí cao vô thượng, cho dù là đạo thống Thánh Nhân, chỉ sợ cũng không có mấy món Thánh Khí.
Nhưng đối với Sở Cuồng Nhân mà nói, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trong mấy thanh Thánh Kiếm ở Kiếm Sơn, hắn chỉ lấy một thanh Côn Ngô, nếu hắn thích có thể tay trái một thanh, tay phải một thanh, mấy thanh còn lại có thể lấy chơi.
Nhưng ý tưởng này, hắn cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.
Nếu để người hộ đạo ở trong bóng tối nghe được, không chừng sẽ tức giận đến mức tiêu diệt tên đệ tử dám khinh nhờn Thánh Kiếm này mất.
"Tạ công tử."
Lam Vũ không chối từ nữa, cầm lấy quyền trượng, vô cùng cẩn thận.
Mà cây quyền trượng này rung lên một cái rất nhỏ, tràn ngập tâm tình vui sướng, sau đó hóa thành một luồng bạch quang tiến vào thân thể Lam Vũ.
Thánh Khí, động nhận chủ.
"Xem ra Thánh Khí này rất thích ngươi." Sở Cuồng Nhân cười nói.
Lam Vũ cảm thụ một phen, trong đầu đột nhiên nhiều hơn một số tin tức, "Cái quyền trượng này tên là Quang Minh Quyền Trượng, năm vạn năm trước, nó là binh khí của một vị cường giả chí cường tên là Quang Minh Thánh Vương."
"Thánh Vương khí? !" Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc.
Giống như Thánh Nhân pháp, Thánh Khí cũng có đủ loại khác biệt.
Thánh Khí bình thường, đại Thánh khí, Thánh Vương khí.
Mấy thanh Thánh Kiếm tại Huyền Thiên tông cũng chỉ là Thánh Khí bình thường, kém một chữ, nhưng khoảng cách giữa hai bên cách xa vạn dặm.
"Trước đó là Thánh Vương khí, nhưng trong một trận chiến, Quang Minh Quyền Trượng bị tổn thương, hiện tại chỉ là Thánh Khí bình thường."
"Trận đại chiến nào có thể đánh phế Thánh Vương khí chứ?"
Lam Vũ cau mày, nói: "Trận đại chiến kia quá kinh khủng, cho dù chỉ là một vài hình ảnh, ta cũng không chịu đựng được, chỉ có một vài đoạn ngắn mơ hồ, dường như có thật nhiều Thánh giả đang chém giết lẫn nhau."
Lời vừa nói ra, đừng nói Sở Cuồng Nhân, đến thất tổ ở trong bóng tối cũng bị hù dọa.
Thánh Nhân là nhân vật gì?
Đó là tồn tại vô thượng bao trùm trên vạn vạn sinh linh, cho dù là Vô Thượng Chí Tôn, trước mặt Thánh Nhân cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Nhưng bây giờ Lam Vũ lại nói, nàng nhìn thấy vô số Thánh Nhân, hơn nữa những Thánh Nhân này còn đang chém giết lẫn nhau! !
Chuyện này, thật sự khiến người ta chấn kinh!
Trong đó, Sở Cuồng Nhân cảm thấy mình giống như tiếp xúc đến một góc băng sơn của vô số bí mật trong thế giới này.
"Có ý tứ." Sở Cuồng Nhân cười, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, hiện tại, hắn còn chưa đủ tư cách tiếp xúc với bí mật bực này.
. ..
Ban đêm.
Bạch Vân lâu, Lãm Nguyệt đài.
Nơi này là một trong vài tòa đình đài cao nhất trong Bạch Vân lâu, ban đêm, ánh trăng chiếu xuống nơi này đẹp nhất, cho nên có tên là Lãm Nguyệt đài.
Mà Lãm Nguyệt đài chính là nơi Lý Tinh Thần thiết yến.
Tối nay, trên Lãm Nguyệt đài ngồi đầy khách quý bằng hữu, đều là thanh niên tuấn tài Lý Tinh Thần mời tới, trong đó có không ít thiên kiêu thế gia.
"Lý Tinh Thần nói hôm nay sẽ giới thiệu cho chúng ta một người, không biết người nào đáng giá để hắn phải khổ tâm như vậy."
Một thanh niên rất là tò mò nói.
"A, hắn vốn là như vậy, gặp một tên tu sĩ nhìn đẹp mắt thì kết giao, chắc hẳn lần này cũng là như vậy đi."
Một tên cao cháu thế gia khác khẽ cười một tiếng.
"Không sai, lúc ta vừa đến còn nghe thấy một số người trong lâu đang bàn luận, hôm nay có hai tu sĩ đến đây, mọi người kinh động giống như gặp thiên nhân vậy." Một thanh niên mặc bạch bào bĩu môi, lơ đễnh nói.
Trong thế giới tu hành này, lớn lên đẹp mắt có tác dụng gì?
Không có sức mạnh, cũng chỉ có thể luân lạc thành đồ chơi của người khác.
"So với chuyện này, ta càng hứng thú với bảo tàng Nguyên Linh Chí Tôn đã chấn động hơn phân nửa Thanh Long vực kia hơn."
"Không sai, nghe nói con trai trưởng của Kiếm Tôn cũng đi, nhưng hình như không công mà lui, Diệp Lỗi, ngươi có biết chuyện gì không?"
Mọi người nhìn về phía thanh niên tên là Diệp Lỗi.
Diệp Lỗi uống rượu, khẽ lắc đầu, "Ta vẫn chưa đến đó, cho nên cũng không rõ ràng chuyện bảo tàng thế nào."
"Phụ thân ngươi có nói gì với ngươi không?"
Một thanh niên hỏi, Diệp Lỗi là con trai của Diệp Bạch Phong, hơn nữa thiên phú tu hành cực cao, chính là thiên kiêu số một trong phủ thành chủ.
Diệp Lỗi trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu.
Mọi người thấy thế, cũng không hỏi nữa.
Diệp Lỗi uống rượu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Thật ra hắn ta biết một số chuyện.
Ví dụ như bảo tàng Nguyên Linh bị một nam một nữ thu hết không còn cái gì, Diệp Bạch Phong đi một chuyến công dã tràng, sau khi về phủ tức giận tới mức giơ chân.
Nhưng đây là bí mật của phủ thành chủ, hắn ta không thể truyền ra bên ngoài.
Hắn ta rất ngạc nhiên.
Rốt cuộc là nhân vật gì mới có thể vơ vét tất cả bảo tàng Nguyên Linh đi dưới mí mắt của nhiều cường giả như vậy?
Lúc này, Lý Tinh Thần đi lên Lãm Nguyệt đài.
Mà phía sau hắn, có hai người một nam một nữ.
Hai người này, giẫm lên ánh trăng đi vào.
Một người mặc áo báo màu trắng tay lớn, thêu hình kì lân, đầu đội ngọc quan, khí chất siêu phàm thoát tục, giống như Trích Tiên trên trời.
Một người mặc váy ngắn xanh trắng, tóc bạc khăn choàng, băng cơ ngọc cốt, dung nhan tinh xảo như Thần Nữ từ mặt trăng đi xuống.
Đi bên cạnh hai người này, vốn dĩ tướng mạo của Lý Tinh Thần không tầm thường, còn nổi danh là mỹ nam tử cũng chỉ có thể biến thành vật làm nền.
Trên Lãm Nguyệt đài, tất cả mọi người si ngốc nhìn một nam một nữ đi tới kia, thời gian giống như dừng lại vào thời khắc này.
Mãi đến khi một khách mời làm rơi chén rượu trong tay xuống mặt đất, phát ra một tiếng cạch, mới kéo tâm thần của mọi người lại.