Những người khác thế nào, Barf không biết, cũng không muốn biết. Công việc văn thư với mức lương 120 đồng thực sự quá hấp dẫn.
Ông từng làm thầy dạy học ở thành Tây Dương, nhưng hầu hết người dân ở đây đều không đủ ăn, lấy đâu ra tiền để học chữ.
Vì thế, ông sống rất nghèo khổ, và bây giờ, khi công việc với mức lương cao 120 đồng đang ở ngay trước mắt, ông đã động lòng.
Barf chen ra khỏi đám đông, chỉnh lại quần áo, rồi đi thẳng đến phủ thành chủ, ông muốn là người đầu tiên đến ứng tuyển, tránh bị người khác cướp mất cơ hội.
Lưu Phong đang đứng ngay trong cổng lâu đài, hắn quan sát đám đông đang xôn xao và không khỏi bật cười: “Đây là một khởi đầu tốt.”
Hắn cũng nhìn thấy Barf đang tiến lại gần, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi dẫn ông vào trong lâu đài.
Lưu Phong ngồi xuống vị trí chính trong phòng khách, nhìn người đàn ông trước mặt đang có chút lo lắng, hỏi: “Ngươi đến ứng tuyển vị trí văn thư?”
“Vâng, đúng vậy.” Barf trả lời với vẻ căng thẳng.
Làm sao mà ông không căng thẳng được chứ? Người trẻ tuổi trước mặt này chính là trời của thành Tây Dương, là vị thành chủ quý tộc duy nhất.
“Đừng lo lắng, ngồi đi!” Lưu Phong phất tay, đợi Barf ngồi xuống, hắn mới tiếp tục hỏi: “Công việc của văn thư là hỗ trợ ta quản lý thành Tây Dương và các công việc trong lãnh địa.”
Loading...
“Vâng!” Barf lập tức gật đầu.
“Ngươi hãy giới thiệu qua cho ta tình hình của thành Tây Dương.” Lưu Phong bình thản nói.
“Vâng!” Barf liền đứng lên, kính cẩn kể lại tất cả những gì ông biết.
Càng nghe, Lưu Phong càng nhíu mày, lần này nhíu đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, thật sự là quá đáng sợ.
Toàn bộ thành Tây Dương thực chất là một khu ổ chuột, một trại tị nạn và nguyên nhân khiến họ trở nên như vậy chính là do hệ thống thuế khóa vô cùng biến thái.
Hệ thống thuế bất công ở thành Tây Dương có đến cả trăm loại, chẳng hạn như thuế vào thành, mỗi lần vào thành đều phải nộp một đồng.
Điều này khiến nhiều người chuyển ra khỏi thành sống, hoặc vài ngày mới vào thành một lần. Dân chúng thà sống trong cánh đồng lúa mì cũng không muốn lãng phí một đồng.
Ngoài ra còn có các loại thuế khác như thuế đường bộ, thuế sinh con, thuế lưu thông lúa mì, thuế cưới vợ... Tóm lại, các đời thành chủ quý tộc đều tìm mọi cách để bóc lột dân chúng.
Hiện tại, Barf cả người run rẩy, ông nhìn Lưu Phong với vẻ không vui, trong lòng hối hận vì đã đến ứng tuyển vị trí văn thư.
Nếu sau này ông phải phụ trách thu thuế, ông sẽ từ chức ngay lập tức, nếu không bạn bè và hàng xóm sẽ chửi ông đến chết.
Lưu Phong lấy lại bình tĩnh, nhìn Barf đang mồ hôi nhễ nhại, bình thản nói: “Từ hôm nay, hãy bỏ hết những loại thuế vô lý đó đi, chỉ giữ lại một số loại thuế cơ bản là được.”
“Cái gì?” Barf trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Lưu Phong, ông nghĩ mình nghe nhầm.
Lưu Phong lấy ra hai cuộn da dê, nhanh chóng viết lên đó.
Cuộn đầu tiên là thông báo xóa bỏ một số loại thuế bất công; cuộn thứ hai là giấy chứng nhận bổ nhiệm Barf làm văn thư.
“Đây, hãy dán cuộn thông báo này lên bảng gỗ bên ngoài, ngày mai ngươi bắt đầu đi làm.” Lưu Phong đưa hai cuộn da dê cho Barf, sau đó để ông rời đi.
Lưu Phong nhìn theo Barf rời đi, không khỏi thở dài:“Những loại thuế phi lý thế này mà dân chúng không phản kháng, lão già Carte kia thật là có phúc.”
“Ngươi quả nhiên không giống các quý tộc bình thường.”
Bỗng nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ bên cạnh, khiến Lưu Phong giật mình, hắn quay đầu nhìn thấy Mina đứng đó mà không một tiếng động.
“Ngươi đi mà không phát ra tiếng được sao?” Lưu Phong đảo mắt nói.
“Đây là bản năng của chiến binh vĩ đại tộc Miêu, không thể thay đổi được.” Mina nhẹ nhàng đáp.
“Một thành chủ, nếu không thể làm cho dân chúng của mình no đủ, thì không phải là một thành chủ tốt.” Lưu Phong cảm thán nói.
Mina nhớ lại câu nói của Lưu Phong khi mới gặp hắn: Con người trong đời có thể thiếu nhiều thứ, nhưng không thể để bụng đói.
Nàng im lặng không nói, từ nhỏ đến lớn, nàng đều ăn bữa này lo bữa khác, vì vậy câu nói này nàng vô cùng đồng cảm.
“Tại sao ngươi vẫn chưa đi?” Lưu Phong tò mò hỏi, hắn nhớ lúc đầu, cô nương tai mèo này không thân thiện với hắn, bây giờ lại bám trụ ở đây?
“Liên quan gì đến ngươi!” Mina nhíu mày, vẫy tai, xoay người lắc đuôi bước đi.
…………
Còn Barf sau khi rời khỏi phủ thành chủ, đến bên ngoài vẫn còn quay đầu nhìn lại cổng lớn, rồi mới hoàn hồn, nhìn cuộn da dê trong tay, đột nhiên khuôn mặt già nua nở một nụ cười tươi.
Những người bên ngoài cũng nhìn thấy Barf từ phủ thành chủ đi ra, lập tức vây quanh ông, ồn ào hỏi thăm.
“Barf, thế nào rồi? Tên quý tộc hút máu kia có phải lại tăng thêm thuế không?”
“Đúng vậy! Chắc chắn là tăng thuế rồi phải không? Nếu không sao có thể trả lương cao như thế.”
“Nếu quá đáng quá, ta sẽ trốn đi thành khác, nếu không năm nay không để dành được lúa mì cho mùa đông mất.”
Barf càng nghe càng thấy không đúng, không nhịn được giơ tay đánh lên đầu vài người trước mặt, lớn tiếng mắng: “Nói linh tinh gì thế? Muốn chết à?”
“Ờ…”
Mọi người im lặng, ngạc nhiên nhìn Barf đang kích động, bình thường chẳng phải ông ta là người chửi nhiều nhất sao? Hôm nay sao lại khác thế.
“Khụ khụ khụ…”
Barf giơ cuộn da dê lên, nghiêm túc nói: “Năm nay khác rồi, có một thành chủ tốt đến, mọi người sẽ có phúc.”
“Cái gì???”
“Có phải Barf đã bị quý tộc mua chuộc rồi không?”
“Rất có thể, dù sao thì 120 đồng tiền lương cũng đủ để ta bị mua chuộc, có thể nuôi cả nhà không quá chật vật, thậm chí còn có thể cho thêm muối vào thức ăn.”