Lúc này, tâm trạng của Carter vô cùng phấn khởi. Lão ta nhìn chằm chằm vào năm chiếc "ly pha lê thủy tinh" trên bàn, mỗi lần nhìn thấy chúng, lão ta lại có thể ăn thêm một bát cơm.
Carter cẩn thận nâng một chiếc ly lên, ngắm nghía chiếc ly trong suốt bóng bẩy, thậm chí có thể thấy mờ mờ hình ảnh của mình phản chiếu trên đó, lòng càng thêm phấn khởi.
"Nếu tên Lưu Phong kia biết rằng giá trị hiện tại của mỗi chiếc ly thủy tinh này đã được đẩy lên đến mười lăm tiền vàng, không biết hắn sẽ có cảm xúc thế nào?" Nghĩ đến đây, tâm trạng Carter càng thêm vui vẻ.
Lão ta quyết định không bán năm chiếc "ly pha lê thủy tinh" này, mà giữ lại làm bảo vật gia truyền. Có lẽ mười, hai mươi năm nữa, mỗi chiếc ly này có thể bán được giá trăm tiền vàng cũng không chừng.
“Cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên, rồi cửa bị đẩy mạnh vào, Feis bước vào với vẻ mặt hối hả.
“Rầm!!” Cửa lập tức bị đóng sầm lại.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, làm việc đừng có hấp tấp như thế." Carter quát.
"Dạ." Feis hít một hơi sâu, liếc nhìn chiếc ly thủy tinh, lòng bình tĩnh lại đôi chút.
"Nói đi, Nam tước Omar không muốn hợp tác với chúng ta sao?" Carter vừa nói vừa cẩn thận lau chùi chiếc ly thủy tinh.
Loading...
"Hắn đồng ý hợp tác, nhưng yêu cầu chúng ta điều động ba mươi kỵ sĩ." Feis giận dữ đáp: "Chúng ta chỉ có tổng cộng bốn mươi kỵ sĩ, hắn liền đòi ba mươi người, thật quá đáng."
Bốn mươi kỵ sĩ chính là toàn bộ lực lượng của phụ tử Carter và Feis, cũng là lý do khiến họ dám bán lãnh địa cho Lưu Phong.
Với một lãnh địa có khoảng năm, sáu ngàn người, họ chỉ có thể huy động được bốn mươi kỵ sĩ, không, chính xác là chỉ đủ khả năng nuôi dưỡng bốn mươi kỵ sĩ.
Nuôi một kỵ sĩ rất tốn kém, chỉ riêng một bộ giáp và vũ khí đầy đủ, cùng với chi phí bảo dưỡng đã tiêu tốn mấy tiền vàng, chưa kể đến chi phí cho chiến mã và tiền lương hàng tháng, đều là những khoản chi rất lớn.
Carter có thể nuôi nổi bốn mươi kỵ sĩ cũng là nhờ vào nhiều năm tích lũy.
Trong thời chiến, kỵ sĩ chính là các sĩ quan chỉ huy, sau đó sẽ cưỡng ép dân chúng tham gia làm lính, tập hợp thành một đội quân hỗn hợp.
Đây chính là mô hình quân đội phổ biến ở dị giới này, mọi người đều nuôi kỵ sĩ, đến khi chiến tranh thì sử dụng họ làm sĩ quan chỉ huy, cách này giúp giảm bớt chi phí rất nhiều.
"Nam tước Omar còn nói gì nữa không?" Carter ngừng lau chùi chiếc ly, hỏi với giọng đầy lo lắng.
“Hắn nói chỉ chia cho chúng ta hai phần lợi nhuận, và yêu cầu chúng ta mua thêm một trăm nô lệ thú nhân.” Feis tức giận trả lời.
“Hai phần sao?” Carter suy nghĩ một lúc, hạ thấp giọng hỏi: “Hắn có nói gì về việc tấn công thành phố nào không?”
“Thành Bắc Phong, nghe nói phòng thủ rất yếu, số lượng kỵ sĩ chỉ khoảng mười người, dù có cưỡng ép dân chúng, cũng chỉ có tầm trăm lính.” Feis đáp nhanh.
“Bảo Nam tước Omar rằng chúng ta sẽ điều động ba mươi kỵ sĩ, nhưng với điều kiện là họ phải chiếm luôn thành Tây Dương, ta muốn cái đầu của Lưu Phong.” Carter cười nham hiểm, để lộ hàm răng đen xì, phản chiếu trong chiếc ly thủy tinh, trông thật ghê rợn.
“Thưa phụ thân, tại sao lại phải làm như vậy? thành Tây Dương chẳng có giá trị gì cả, để hắn quản lý một thời gian, đợi đến mùa xuân chúng ta đến thu hoạch không phải tốt hơn sao?” Feis thắc mắc.
Carter tiếp tục lau chùi một chiếc ly khác, lạnh lùng nói: “Mùa thu hoạch sắp đến, số lượng lúa mì đó chắc chắn có giá trị không nhỏ, cộng thêm hai phần lợi nhuận từ Nam tước Omar, cũng đủ để mua lại một tước vị quý tộc.”
Feis nhìn chằm chằm vào chiếc ly thủy tinh, mắt mở to ngạc nhiên: “Phụ thân định bỏ luôn thành Tây Dương sao?”
Hắn ta biết phụ thân mình không nỡ bán đi “ly pha lê thủy tinh” nên mới đột ngột thay đổi ý định, tìm cách khác để gom tiền.
“Mảnh đất cằn cỗi đó, vụ mùa lúa mì năm nay chắc chắn không bằng năm ngoái, đã đến lúc chúng ta tìm một lãnh địa giàu có hơn để mua lại tước vị quý tộc.” Carter bình tĩnh nói.
“Vậy bán thành Tây Dương cho ai?” Feis gật đầu đồng ý: “Dù chỉ bán được vài chục tiền vàng cũng là tốt rồi.”
“Có một thương nhân lớn sẵn sàng trả hai mươi tiền vàng để mua lại thành Tây Dương, mong rằng mùa xuân năm sau có thể chuyển đến sống trong lâu đài.” Carter cười khẩy.
“Ồ? Lại có thêm một kẻ ngốc sao?” Feis hào hứng nói.
Carter tiếp tục lau chùi chiếc ly thủy tinh, khuôn mặt tràn đầy sự vui sướng, “Những thương nhân này đều khao khát có được tước vị quý tộc.”
“Thật nực cười, cái đám đầy mùi tiền ấy mà cũng muốn làm quý tộc sao?” Feis cười khinh bỉ, ánh mắt đầy sự chế giễu.
“Chỉ là đám nhà giàu mới nổi, chẳng đáng để bận tâm.” Carter phẩy tay, ngừng lại một chút rồi nói: “Nhân tiện, bảo các kỵ sĩ dưới quyền chú ý, cố gắng bắt thêm vài nô lệ nữ, nghe nói các quý tộc lớn trong nội địa thích những thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, chắc chắn sẽ bán được giá tốt.”
“Hiểu rồi.” Feis đáp lời một cách hờ hững.
Đối với hai cha con họ, những kẻ hèn kém kia chẳng khác gì những con cừu non chờ bị làm thịt, khi nào béo đủ thì đem ra giết thịt một lần.
“À, Nam tước Omar cần nô lệ thú nhân phải không? Đi mua thêm một trăm tên thú nhân rồi gửi cho hắn, dù chỉ cần cho chúng ăn no, lũ súc sinh đó cũng sẽ liều mạng mà chiến đấu.” Carter cẩn thận lau chùi hết năm chiếc ly thủy tinh.
“Được rồi, nô lệ thú nhân không thiếu, mấy tên buôn nô lệ ngày nào cũng bắt được vài tên về.” Feis nói, vẻ mặt đầy sự ghê tởm. Đối với hắn ta, đám thú nhân chẳng khác gì lũ súc vật.
“Còn khoảng hai mươi ngày nữa là đến mùa thu hoạch, lũ súc sinh đó chắc chắn sẽ điên cuồng một phen, có lẽ năm nay sẽ lại có nhiều người chết.”
...