Chương 25: Chủ phòng à, hỏi xem anh Lương Nhân có thiếu vợ bé không?
Trong cửa hàng Christine, Dương Mậu Di đánh giá rất đúng trọng tâm của chiếc váy này, tiếp đó là đến vấn đề giá cả quá đắt.
Nhân viên bán hàng Arya giải thích, “Chiếc váy này là mẫu thiết kế mới nhất trong năm nay của chúng tôi, được làm thủ công từ tơ tằm, không chỉ màu sắc tươi mát tự nhiên, còn có đặc tính thân thiện với làn da, hơn nữa còn thông thoáng, vô cùng thích hợp cho mùa hè.”
An Lương xen vào nói, “Bao nhiêu tiền?”
“Chỉ 57.000 tệ.” Nhân viên cửa hàng Arya đáp lại.
(57.000 tệ ~ 205 triệu đồng)
Khán giả xem livestream lập tức bùng nổ.
‘Buồn nôn! Một chiếc váy 57.000 tệ!’
‘Sự nghèo khó đã hạn chế tưởng tượng của tôi!’
‘Tôi tìm trên Taobao có mẫu giống hệt, chỉ cần 58 tệ!’
Loading...
An Lương không để ý tới bình luận như thường ngày, cậu kiểm tra lại quy tắc của Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp, số tiền tối đa là 50.000 tệ, nếu vượt qua 50.000 tệ thì sẽ được tính theo 50.000 tệ.
“Mua! Quét thẻ đi!” An Lương đưa thẻ ngân hàng về phía Arya.
“Hả?” Arya hơi sửng sốt một chút.
Nói thật, cho dù Arya là nhân viên của cửa hàng Christine, cô vẫn cảm thấy chiếc váy 57.000 tệ rất đắt!
Dương Mậu Di từ chối, “Anh Lương Nhân, đừng làm vậy!”
An Lương huơ tay nói, “Coi như thưởng cho cô, cô mặc chiếc váy này trông rất đẹp, tôi rất thích.”
Arya nhận thẻ ngân hàng từ tay An Lương, quét thẻ bằng POS di động, An Lương nhập mật mã, xuất hóa đơn thuận lợi, cho thấy đã thanh toán thành công.
An Lương lại đánh giá Dương Mậu Di từ trên xuống dưới, cậu lại hỏi, “Cô có mang giày cao gót không?”
Dương Mậu Di gật đầu.
“Giới thiệu cho tôi một mẫu giày cao gót!” An Lương dặn bảo.
Khi nhân viên bán hàng Arya dẫn Dương Mậu Di đi thử giày, An Lương sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp lần thứ nhất, vận khí của cật rất tốt, lần thứ nhất được hoàn tiền gấp ba.
Vốn gốc là 57.000 tệ, trong nháy mắt kiếm lại 150.000 tệ, lời hẳn 93.000 tệ, An Lương cảm thấy cách xài tiền thế này tức càng nhiều càng tốt.
Đáng tiếc Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp chỉ dùng được năm lần!
Mấy phút sau, Arya đề cử một đôi giày cao gót màu đen mùa hè kiểu thoáng khí cho Dương Mậu Di.
An Lương chỉ liếc một cái là mở miệng nói, “Quét thẻ!”
Lần này Dương Mậu Di không ngăn cản, quả thật cô cũng ưa thích đôi giày này, hơn nữa đôi giày này cũng không quá đắc, ‘chỉ cần’ 8.600 tệ ‘mà thôi ’, so với chiếc váy 57.000 tệ mà nói, đôi giày cao gót 8.600 đơn giản hơn?
Lần tiêu tiền này, An Lương không sử dụng Thẻ Hoàn Tiền Mua Đồ - Sơ Cấp, vì không lời lắm!
An Lương chủ động xếp quần áo cùng giày cũ vào túi xách của Dương Mậu Di, cậu đưa điện thoại di động cho Dương Mậu Di, nói “Cô tự livestream đi? Nói thật, khán giả của cô không ổn, tôi stream lâu như vậy, bọn họ không những không tặng quà, càng không nói tôi đẹp trai, tôi cảm thấy tổn thương..”
Dương Mậu Di liếc An Lương một cái, cô nhận lại điện thoại di động, trước tiên chủ động nói, “Cảm ơn anh Lương Nhân.”
Sau đó nhìn bình luận trong phòng stream một chút.
‘Một đôi giày cao gót hơn 8000 tệ, tôi ngu luôn rồi!’
‘Tặng quà là chuyện không thể nào, nói cậu đẹp trai lại càng không, một trái chanh chua vừa lăn qua!’(1)
(1) Ý nói ghen tị.
‘Gì đây? Đại gia tùy ý tiêu hơn 60.000 tệ lại lừa gạt khán giả lương tháng 2000 tệ đòi tặng quà?’
‘Sao mọi người chỉ quan tâm giá của váy với giày thế, mọi người không quan tâm chủ phòng của chúng ta sắp bị bưng đi rồi à?’
‘Anh chàng Porsche: Chỉ là Hồ Ly nhỏ mà thôi, sao có thể chạy khỏi bàn tay của tôi?’
‘Anh chàng Porsche quá xuất sắc, chủ phòng à, tôi thấy mình thua rồi!’
‘Hôm qua vung 1 triệu tệ, hôm nay lại dẫn chủ phòng tiêu xài xa xỉ, chẳng lẽ tối nay ‘vận chuyển cuồng nhiệt?’
Dương Mậu Di nhìn bình luận trong phòng stream, sắc mặt cô ửng đỏ, nhưng lại không định phản bác, cũng không có ý định đi giải thích, tạm thời vẫn cô vẫn chưa rõ cảm giác của bản thân đối với An Lương.
Nếu nói không có tình cảm gì, chắc chắn là nói dối!
Nhưng trực tiếp hiến thân là không có khả năng.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Dương Mậu Di hỏi thăm, cô bổ sung, “Cậu đừng mua cho tôi nữa, tôi không muốn!”
An Lương cười ha ha đáp, “Cô nghĩ cái quái gì thế?”
Dương Mậu Di lại đầy dấu chấm hỏi.
An Lương trêu chọc nói, “Tôi mua đồ cho cô là để ‘bọc bao bì’, tránh lát nữa khi vào tiệm khác bị người ta ngăn cản, thế không phải rất ngượng à?”
“......” Dương Mậu Di im lặng nhìn An Lương.
Khán giả xem livestream cũng điên cuồng nhạo báng.
‘Anh chàng Porsche này quá xuất sắc!’
‘Yêu rồi! Yêu rồi! Anh chàng thế này, tôi yêu mất rồi!’
‘Xin chủ phòng hỏi giúp anh chàng Porsche có thiếu bạn gái hay không?’
‘Nếu anh chàng Porsche có bạn gái, cậu ta có ngại đổi người khác hay không?’
‘Nếu anh chàng Porsche ngại đổi bạn gái, vậy chắc không ngại có thêm một người?’
‘Tôi rất ngoan! Không tranh không đoạt, không ồn ào, yên tĩnh làm vợ bé!’
Dương Mậu Di nhìn đám khán giả chẳng biết giới hạn là gì, cô đành vờ như không thấy, nhưng mà nội tâm cô cũng khẽ động, không nhịn được muốn hỏi An Lương có bạn gái hay không.
Lỡ như An Lương không có bạn gái thì sao?
Dương Mậu Di không tự chủ được nghĩ tới tương lai xa xôi...