"Để sau khi trẫm thức tỉnh, có thể dùng tốc độ nhanh nhất nắm giữ đại cục."
Tiên đế Huyền Sách của Thần Huyền Hoàng triều trầm tĩnh nói.
Tu vi của hắn đã đến Chí Thánh cảnh viên mãn.
Chỉ thiếu chút nữa là có thể thuế Thánh thành Thần.
Nhưng pháp tắc của Nam Châu có biến, Thánh cảnh tầm thường đột phá Thần Ma sẽ rất khó thành công.
Chỉ có mượn bí pháp, mới có có thể đột phá.
Bởi vậy, Huyền Sách quyết định dùng Thần Ma bí pháp, để bản thân có thể lên cấp Thần Ma, trở thành Thần Ma duy nhất trong ngàn năm của Nam Châu .
Đến lúc đó, đừng nói thống ngự Nam Châu.
Chính là ở ngoài Nam Châu, Thần Huyền Hoàng triều cũng có thể dễ dàng đặt chân tới.
Nhưng mà, bí pháp này có chỗ thiếu hụt.
Loading...
Cần phải giả chết để lừa gạt thiên địa Nam Châu, trong lúc giả chết ngưng tụ pháp tắc Thần Ma. Trong thời gian này, hắn sẽ không thể thức tỉnh.
Mà ở phương thiên địa này, Hoàng triều đã có quốc vận trong người.
Nếu như hắn không thể nào thức tỉnh để khống chế Thần Huyền Hoàng triều, quốc vận sẽ từ từ trôi qua.
Bởi vậy, Huyền Sách đã truyền Đế vị của bản thân cho Tam Hoàng tử Huyền Minh có thủ đoạn yếu kém nhất.
Như thế.
Sau khi hắn lên cấp Thần Ma, sẽ có thể dễ dàng lấy lại Đế vị từ trong tay Huyền Minh.
Còn nếu giao Đế vị cho Hoàng tử khác cũng được.
Nhưng những Hoàng tử kia đều có thủ đoạn và thiên phú không kém, một khi tiếp nhận Đế vị từ trong tay mình, rất có thể sẽ khiến quốc vận của Thần Huyền Hoàng Điện biến thành khó đoán, Đế vận của Huyền Sách cũng có thể bị suy yếu, đến lúc thu hồi lại Thần Huyền Hoàng triều sẽ khó tránh khỏi có nhiều phiền phức.
Bởi vậy, Huyền Sách đã lựa chọn Tam Hoàng tử.
Tuy nhiên, quyết định này chắc chắn sẽ khiến cho người trong hoàng triều có ý khác.
Hắn cần làm chút chuẩn bị, để Tam Hoàng tử Huyền Minh có thể ngồi vững vàng trên Đế vị.
Đợi chờ mình thức tỉnh.
Mà chuyện này, giao cho A Phúc trung thành tuyệt đối với mình là thích hợp nhất.
Phải biết, tu vi của A Phúc đã đạt đến Bán Thánh viên mãn.
Chính là một lá vương bài trong tay hắn.
"Bản đế sẽ rất nhanh có thể đột phá Thần Ma cảnh."
Khóe miệng Huyền Sách hơi nhếch lên, thầm nghĩ.
Thần Ma cảnh đó!
Từ sau đại chiến Thần Ma ngàn năm trước.
Toàn bộ pháp tắc của Nam Châu héo tàn, cho nên cũng không còn Thần Ma hiện thế.
Chứ đừng nói đến việc có võ giả có thể đột phá cảnh giới Thần Ma.
Bây giờ hắn sắp bước vào con đường Thần Ma, làm sao Huyền Sách không cảm thấy kích động được!
"Vâng, bệ hạ." A Phúc mặc một thân đồ đen, cung kính khom người.
"Thông Huyền sơn mạch. . ." Huyền Sách khẽ gật đầu, nhìn chăm chú sơn mạch phía dưới.
Sau một giây, toàn bộ sơn mạch ngưng lại, ý cảnh không tên hội tụ, bổ ra một vết nứt. Cả người Huyền Sách bước vào bên trong, chìm vào nền đất của Thông Huyền sơn mạch.
Muốn giấu diếm được thiên địa Nam Châu, không phải là một chuyện dễ.
Không chỉ nhân thế phải biết hắn đã chết.
Phải làm cho ngay cả thiên địa cũng không thể bắt được bất cứ dấu vết gì của hắn.
Thông Huyền sơn mạch, vắt ngang qua hơn một nửa Nam Châu.
Nơi này pháp tắc hỗn loạn, thiên địa đen tối không rõ.
Giả chết ở đây là thích hợp nhất!
Sau khi Huyền Sách biến mất, Thông Huyền sơn mạch khôi phục lại sự yên lặng.
A Phúc lần nữa cúi người hành lễ, sau đó đi về phía hoàng đô.
. . .
Thần Huyền hoàng đô!
Hoàng cung, Huyền Hoàng Điện.
"Từ nay về sau, hai người các ngươi sẽ giữ chức Đại thống lĩnh thị vệ hoàng cung, phụ trách bảo vệ sự an toàn cho hoàng cung."
Sau khi Huyền Minh trò chuyện với hai vị Thần Ma Vô Danh và Kiếm Thánh, liền phân phó.
Sau đó Thần Huyền Hoàng triều gió mây xoay vần, thế cuộc rung chuyển.
Hai vị Thánh giả viên mãn này tọa trấn hoàng cung.
Chắc chắn sẽ để hoàng cung vững như thành đồng vách sắt.
Không có bất kỳ người nào có thể uy hiếp nơi đây.
Mà Huyền Minh cũng có thể ổn định vững vàng, tiện đà khống chế thiên hạ.
Còn việc không có năng lực, Huyền Minh xuyên việt giới này đã mười năm.
Ít nhiều gì cũng tiếp xúc qua tri thức về khống chế hoàng triều.
Dù sao, Huyền Minh cũng có thể chọn một số thần tử để chia sẻ áp lực.
Một hoàng triều tương tự với vương triều cổ đại kiếp trước.
Nếu như mọi chuyện đều cần Hoàng đế tự thân làm, thế thì thần tử có tác dụng gì, cần triều đình làm gì?
"Vi thần tuân chỉ."
Vô Danh và Kiếm Thánh hơi khom người thưa.
. . .
Thiên Vũ hầu phủ.
Sau khi Thiên Vũ hầu trở về phủ đệ của mình.
Đi qua đi lại ở trong hoa viên.
"Vẫn nên bẩm báo sư tôn thì hơn!"
Thiên Vũ hầu thì thầm, cuối cùng truyền một đạo ý nghĩ, hóa thành ánh sáng biến mất về phương hướng không biết.
Qua chừng nửa canh giờ.
Một vệt sáng bay từ bên ngoài vào trong tay Thiên Vũ hầu.
Cảnh tượng này khiến Thiên Vũ hầu hơi dừng lại.
Ý của hắn là xin mời sư tôn đến Thiên Vũ hầu phủ lần nữa.
Nhưng dường như bây giờ sư tôn của hắn có chuyện gì đó, không thể đến đây.
"Để ta đi qua sao, được rồi."
Sau khi Thiên Vũ hầu biết được tin tức từ trong vệt sáng.
Lập tức lên đường rời khỏi Thiên Vũ hầu phủ.
Đi về phía Thiên Kiếm Thánh Địa, nơi sư tôn mình đang ở.
Thiên Kiếm Thánh Dịa!
Một trong tứ đại Thánh địa của Nam Châu.
Lúc này, Thiên Kiếm lão nhân đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Ở trước mặt.
Một vị lão giả mặc trường bào màu phấn hồng trên người đang nhìn thẳng Thiên Kiếm lão nhân.
Cảnh tượng này nếu bị người ngoài nhìn thấy.
Nhất định sẽ vô cùng chấn kinh.
Phải biết, Thiên Kiếm lão nhân chính là một trong thất Thánh của Nam Châu đại lục.
Có thể nhìn thẳng vào hắn, chỉ có thể là tồn tại cùng cảnh giới.
Nói cách khác, vị lão giả mặc trường bào màu phấn hồng này, cũng là một vị Thánh cảnh.
"Sao thế? Thiên Kiếm?"
Hồng Nguyên Thánh giả khẽ cau mày.
“Không có gì! Tiểu tử Thiên Vũ kia trở về từ hoàng cung, nói là có chuyện quan trọng gì đó phải nói cho bản Thánh." Thiên Kiếm Thánh giả khẽ lắc đầu.
Hồng Nguyên Thánh giả đi từ xa vạn dặm đến đây tìm hắn nghị sự.
Tất nhiên hắn không thể thoát thân đi tìm Thiên Vũ hầu được.
"Hoàng cung? Chính là chuyện Tiên đế truyền ngôi cho Tam Hoàng tử sao?" Hồng Nguyên Thánh giả bừng tỉnh.
"Đúng vậy." Thiên Kiếm Thánh giả gật gật đầu.
"Nếu thật sự Tiên đế muốn Thần Huyền Hoàng triều tiếp tục phồn vinh kéo dài, không thể truyền ngôi cho Tam Hoàng tử được!"
"Hơn nữa, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử không có chút dấu hiệu nào!"
"Bên trong chắc chắn có kỳ lạ!"
"Theo ý ta, tốt nhất chúng ta vẫn nên an phận thủ thường, chớ vượt qua điểm mấu chốt, để tránh khỏi tương lai bị thanh toán!" Thiên Kiếm lão nhân nhìn chăm chú Hồng Nguyên Thánh giả rồi nói.
Bọn họ không phải kẻ ngu si gì.
Tiên đế là một vị Thánh cảnh viên mãn.
Mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều.
Làm sao có thể nói chết thì chết!
Tuy nhiên, bên trong có nguyên nhân sâu xa hơn.
Thiên Kiếm lão nhân không dám tra cứu.
Nhỡ may xúc động vào cấm kỵ gì đó.
Dựa vào tu vi của hắn, sợ rằng phải ăn quả đắng.
"Chúng ta nghĩ như vậy, nhưng sợ người khác sẽ trái với quy củ."
Hồng Nguyên Thánh giả nghe thế, hơi trầm ngâm, nghiêm túc nói.
Lúc Tiên đế ở trên đời.
Thánh giả như hắn bị áp chế rất lớn.
Còn hai vị ở ngoài Hoàng triều kia.
Nếu như đối phương thừa dịp này động thủ.
Muốn lật tung sự thống trị của Thần Huyền Hoàng triều.
Bọn họ nên làm thế nào cho phải?
Phải biết, ngoại trừ Tiên đế ra.
Bọn họ và Thánh giả khác cách biệt không lớn.
Không có quan hệ lợi ích với Tiên đế, bọn họ sẽ không thể vì Thần Huyền Hoàng triều mà đắc tội với Thánh giả khác.
Như vậy, Thần Huyền Hoàng triều rất có thể sẽ sinh ra đại biến cục mấy trăm năm đều chưa từng xuất hiện.
—--
Dịch: MB